Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 58 : Lãnh An Nhiên

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Thời tiết hôm nay thật đẹp, trong không khí mang theo một làn khí lành lạnh, không phải lạnh lẽo mà là cảm giác mát mẻ, khiến người khác cảm thấy thoải mái. Trên nền xanh của bầu trời là những đám mây đang lượn lờ trôi nổi, ánh mặt trời bị đám mây che đi xuyên qua đám mây chiếu xuống mặt đất tạo thành những tia sáng lấp lánh rực rỡ.



Ngoài đường người không ngừng qua lại, xe cộ ồn ào, bận rộn không ngừng, trên mặt mỗi người đều treo vẻ khó chịu và thiếu kiên nhẫn, dường như họ không hề cảm nhận được không khí dễ chịu xung quanh.



Cô gái ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cô nhìn ra bên ngoài, so với không gian yên tĩnh trong này thì bên kia tấm kính là một mảnh nhộn nhịp ồn ào, ánh mắt cô có chút thẫn thờ như xuyên qua đám người mà nhìn đến một nơi nào đó xa xôi vô định.



Đối diện với cô là một người đàn ông tuấn tú, bề ngoài soái khí, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị, điển hình cho băng sơn vương tử, thấy cô gái vẫn không mở miệng, ánh mắt lộ vẻ hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, sâu trong đó là sự cưng chiều đầy bao dung, điều này hoàn toàn phá hủy hình tượng băng giá mà vừa mới xây dựng.



"Không nói không được sao?" Cô gái thu hồi tầm mắt, nhìn đến người đối diện, gương mặt lộ vẻ rầu rĩ, rõ ràng là bộ dạng không tình nguyện, như thể bị người khác ép buộc làm điều mà bản thân không muốn, khiến người ngoài nhìn vào không khỏi hiểu lầm cô bị bắt nạt.



"Có thể." Tựa hồ không muốn làm cho cô gái thất vọng, người đàn ông từ tốn mở miệng trả lời.



Nhìn hai mắt của cô sáng lên, vẻ mặt gian manh như hồ ly, người đàn ông nói tiếp: "Sau này đừng gọi cậu bằng cậu nhỏ nữa."



Cô gái lộ vẻ ảo não: "Con đã nói thật rồi, rõ ràng là cậu không tin." Cũng không thể vì chuyện này mà hắn lại đoạn tuyệt quan hệ với cô a?



"Nói thật của con chính là sau khi chia tay Trác Lân rồi chuyển đối tượng sang Ám Dạ Duật sao?" Sắc mặt hắn nghiêm lại, rõ ràng không hài lòng với đáp án có lệ của cô.



"Con biết cậu không tin nhưng đó là sự thật!"



Cậu không muốn tin? Vậy thì hỏi cô làm gì a? Muốn biết sự thật thì cậu tự đi mà tìm!



Mạc Tử Yên thật sự muốn gào lên với người đàn ông đối diện như vậy... bất quá, cô không dám.



Mặc dù Vân Hinh Như tính tình vốn rất tệ, từ trên xuống người bà đều bộc lộ khí chất nữ vương, chỉ cần một ánh mắt của bà cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, mà Mạc Vũ Hiên, bề ngoài mang dáng vẻ của người đàn ông nhã nhặn nhưng tâm tính gian xảo, bề ngoài và tính tình của ông hoàn toàn trái ngược nhau. Mang trong người hai dòng máu, bộ dạng của cô tuy giống Vân Hinh Như nhưng rõ ràng, tính tình cô là di truyền từ Mạc Vũ Hiên, nhưng vấn đề quan trọng chính là khi ở trước mặt Vân Mặc, Mạc Tử Yên lại không dám bộc lộ bản chất của cô.



Theo như lời Vân Hinh Như, mặc dù quan hệ giữa Vân Mặc và Vân lão gia không tốt nhưng hai người lại giống hệt nhau, đều cực kỳ độc đoán và quy củ, huống hồ Vân Mặc sống ở Pháp một thời gian dài, dễ bị ảnh hưởng từ gia quy của gia tộc Annatoria, lễ nghi phải đặt lên hàng đầu. Trưởng thành dưới sự dạy dỗ của Vân Hinh Như cùng Vân Mặc, Mạc Tử Yên cũng hiểu rõ, cho dù Vân Mặc có yêu thương cháu gái là cô đến mức nào nhưng cũng không thể đi ngược lại quy tắc của hắn, thân là tiểu thư quý tộc, cư xử đều phải lễ phép, đoan trang cao quý.



Nhớ đến kiếp trước, bản thân cô còn đặc biệt phản cảm với hình tượng này, nhìn thấy ánh mắt của đánh giá từ người khác, Mạc Tử Yên vô cùng khó chịu. Bất quá khi trưởng thành, cô mới biết được đây đúng là lớp ngụy trang hoàn hảo, lâu dần cô cũng quen thuộc với hình tượng mà bản thân đã cố gắng xây dựng.



Cô đối mặt với mọi chuyện đều dùng lý trí mà từ tốn giải quyết vấn đề, chỉ khi đối mặt với chuyện tình cảm mới bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy.



"Người ngoài sẽ nói như thế nào? Cháu gái cậu thủy tính dương hoa đến thế sao? Vừa chia tay đã gấp tìm một người đàn ông đến kết hôn?" Vân Mặc lộ vẻ tức giận, trong giọng nói mang một loại ngữ khí người khác khó chịu, thành công chọc giận Mạc Tử Yên ở đối diện.



Mạc Tử Yên tức giận: "Mới không có!" Sắc mặt cô lúc này đã đen lại, như một đám mây đen kéo đến, thể hiện thái độ khó chịu của bản thân.
"Con đứng đây đợi cậu đi lấy xe."



"Ân." Đứng một mình buồn chán, ánh mắt cô liền đảo xung quanh, không ngờ đến lại nhìn thấy bóng người quen thuộc đang giằng co bên đường, nhất thời mày đẹp nhíu lại.



Cô gái xinh đẹp đó không phải là Vân Tịnh Giai - chị họ của cô sao? Nhưng mà người đàn ông bên cạnh... bộ dạng cao lớn thô kệch, để lộ nửa gương mặt trông có vẻ dữ tợn, giọng nói như côn đồ, hoàn toàn không giống như người văn nhã, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống Trác Lân a?



Động tĩnh của hai người bên này không khỏi thu hút sự chú ý của người đi đường, nhưng hai người họ dường như vẫn chưa nhận ra điều này, vẻ mặt cô gái thập phần khó chịu, ánh mắt nhìn đến người đàn ông không khỏi lộ vẻ chán ghét.



"Anh mau buông tay ra!" Cánh tay một bên bị kéo, Vân Tịnh Giai vội vàng giãy dụa, một cảm giác ghê tởm xông thẳng vào lòng cô, hận không thể nhanh chóng chạy đi, thoát khỏi người đàn ông như ác quỷ này.



"Khó khăn lắm anh mới tìm được em, hiện tại muốn chạy?" Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, hắn chậm rãi quay người, lúc này Mạc Tử Yên hoàn toàn thấy rõ gương mặt người đàn ông, gương mặt hoàn toàn không mấy gì nổi bật nhưng lại lại để cho người khác ấn tượng sâu sắc, đó là vết sẹo nơi khóe mắt.



Thân hình Mạc Tử Yên cứng lại, mắt không khỏi mở to, người đàn ông này không phải là người lần trước đến tìm Bùi Vân sao? Vân Tịnh Giai biết hắn ta? Quan hệ giữa hai người họ... rốt cuộc là thế nào?



Tâm tình Mạc Tử Yên rối thành một đống, ngay cả khi xe Vân Mặc dừng bên cạnh cô từ lúc nào cũng không hay, đợi khi cô bừng tỉnh nhìn lại thì bóng dáng của Vân Tịnh Giai và người đàn ông đã biến mất lúc nào không hay. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Vân Mặc không khỏi lo lắng hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu, bảo bản thân không sao, hắn thấy thế cũng không tiếp tục đề tài này, trong lòng không rõ sau khi bản thân rời đi lấy xe, cô đã xảy ra chuyện gì.



Vân Mặc đưa cô về Ám Dạ gia, dưới sự quan tâm của cha mẹ chồng, cô cũng không tiện để lộ vẻ mặt không tốt, vì vậy đem sự kiện của Vân Tịnh Giai và người đàn ông vứt vào một nơi trong kí ức, hoàn toàn dùng tâm tình tốt đẹp để đón tiếp cha mẹ chồng.



"Reng reng..."



"Thiếu phu nhân, là điện thoại của cô."



Mạc Tử Yên nghi ngoặc nhận lấy điện thoại từ tay người giúp việc: "Cảm ơn chị."



Không hiển thị tên? Số lạ sao?



"Xin chào, tôi là..."



"Mạc tiểu thư phải không? Tôi biết cô." Giọng nói phụ nữ từ đầu bên kia truyền đến khiến Mạc Tử Yên có cảm giác quen thuộc không rõ, giọng nói này tựa hồ cô như đã nghe ở đâu đó rồi.



"Xin hỏi cô là..." Tim cô không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, cảm giác bất an này là thế nào?



"Tôi là Lãnh An Nhiên, cô hẳn là biết tôi chứ?"