Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 62 : Trò chuyện cùng Tạ Cẩm Y

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


"Xin hỏi, cô muốn dùng gì?"

"Một ly latte là được rồi."

Người phục vụ hí hửng gật đầu, trước khi rời đi còn nhịn không được quay đầu nhìn lại, cô gái này đẹp như vậy, có khi nào là một nữ minh tinh không? Bất quá nếu cô thật sự là minh tinh thì tại sao có thể lộ mặt trước công chúng như vậy, có lẽ là bản thân suy đoán lung tung đi, chỉ là người đẹp như vậy không đi làm minh tinh quả là tiếc cho khán giả a!

Tạ Cẩm Y bước vào thấy được một màn như thế này, bởi vì thời gian còn sớm cho nên trong quán cà phê không có đến mấy người, nổi bật nhất là cô gái váy hoa đang ngồi ở bên cửa sổ, một tay cô chống cằm, một tay quậy ly cà phê trên bàn, ánh mắt cô nhìn vào ly cà phê như muốn cuộn xoáy vào nó.

"Xin chào." Tạ Cẩm Y thong thả đi đến bên bàn, ngồi đối diện với cô gái.

Cô gái ngẩng đầu, mái tóc rũ xuống một bên che đi nửa bên mặt, dù chỉ để lộ sườn mặt nhưng cũng đủ thu hút ánh mắt mọi người.

"Tạ tiểu thư, xin chào." Hôm nay Tạ Cẩm Y mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với chiếc quần tây màu đen, mái tóc được buộc đuôi ngựa, trông cô vô cùng trẻ trung và thoải mái.

"Tôi nên gọi cô là gì? Mạc tiểu thư vẫn là Ám Dạ thiếu phu nhân?" Giọng Tạ Cẩm Y lành lạnh, đối với sự nhiệt tình của đối phương làm như không thấy, làm ơn... người trước mặt là tình địch của cô, còn muốn cô cho bộ mặt tốt sao?

"Cảm ơn vì đã đến." Nghe giọng điệu châm chọc của Tạ Cẩm Y, cô gái không hề tức giận mà chỉ cười nhạt, tựa hồ đối với lời nói của đối phương không mấy bận tâm.

Tựa hồ bị lời nói của Mạc Tử Yên làm cho kinh ngạc, Tạ Cẩm Y không khỏi cẩn thận đánh giá người trước mặt. Váy dài tới gối để lộ một đôi chân trắng noãn, chiếc váy hoa đào đỏ trắng đan xen vô cùng hợp với làn da của cô. Phần trên váy để lộ vai nhưng lại không quá hở hang, lại còn làm điểm nhấn khiến cô thêm rạng rỡ, phần dưới váy xòe ra, như một đóa hoa nở rộ, vô cùng đẹp mắt, bộ đồ này vô cùng hợp với Mạc Tử Yên.

"Hôm nay cô đổi tính?" Không thể trách cô nói như vậy, dù sao trước kia cô vẫn luôn thích anh, mà Mạc Tử Yên lại là vị hôn thê của anh, hai người vốn dĩ đứng ở hai phía đối lập, đặc biệt là khi anh chấp nhận Mạc Tử Yên, điều này càng khiến cho cô sâu sắc nhận thấy, cô cùng Mạc Tử Yên chắc chắn không hợp nhau. Giác quan phụ nữ luôn rất nhạy, ngay từ khi lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Cẩm Y đã nhận thấy địch ý từ trong mắt đối phương, vốn dĩ cô còn cảm thấy không vui vì sự xuất hiện của cô gái này nhưng nhìn đến sự ôn nhu trong đáy mắt anh khi nhìn Mạc Tử Yên, trong lòng Tạ Cẩm Y chỉ cảm thấy tức cười.

Trong đôi mắt anh chỉ chứa đựng hình ảnh của cô gái này, mà đối phương tựa hồ còn không rõ, khi nhìn đến cô lại bộ dạng như con mèo xù lông không muốn người khác đến gần đồ vật của mình, cô có nên cao hứng vì điều này không?

Nhớ đến hôn lễ của hai người, Mạc Tử Yên là một dạng kiêu ngạo như con mèo Ba Tư cao quý khiến cô có chút không thích, bất quá khi nhìn thấy Mạc Tử Yên vì anh mà đối mặt với đám người Diệp gia, uống hết cả một chai rượu vang trước mặt mọi người, Tạ Cẩm Y thật sự rung động. Người khác không biết nhưng Tạ Cẩm Y không thể không biết, đối với mâu thuẫn giữa anh và Diệp gia, ngoại trừ Ám Dạ gia và Tôn Lãnh Diệt, cô là người rõ ràng nhất, cũng biết rõ ẩn tình trong đó. Mặc dù bề ngoài Ám Dạ Duật không hề để ý đến ánh mắt của đám người Diệp gia nhưng thật sự trong lòng anh vẫn không thể quên được sự việc năm đó, nếu nói anh là vị thần hoàn mỹ không nhiễm chút bụi trần nhưng Tạ Cẩm Y biết, đâu đó trong con người hoàn mỹ này vẫn tồn tại một luồng khí ác ma, cô có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt anh.

"Không có, chỉ là..." Biết rõ Tạ Cẩm Y đang nói đến điều gì, Mạc Tử Yên có chút ngại ngùng, nghĩ đến thái độ của bản thân trước kia liền cảm thấy xấu hổ không thôi.

Trước kia cô nhận thấy Tạ Cẩm Y có tình ý với Ám Dạ Duật cho nên mới cảm thấy lo sợ và không muốn tiếp xúc với cô, bất quá vào ngày hôn lễ, nhìn thấy Tạ Cẩm Y đến cô cũng hiểu rõ có lẽ cô ấy đã chết tâm, quyết định buông tay nên mới chấp nhận đến dự hôn lễ. Thật chất cô không hề có phản cảm với Tạ Cẩm Y, cô nhìn ra được đối phương là một người thông minh, tính cách cũng rất kiên cường, hơn nữa Tạ gia cũng là gia tộc lớn, dưới sự dạy dỗ của Tạ gia, Mạc Tử Yên cảm thấy đối phương sẽ không làm ra những chuyện phá vỡ tình cảm hôn nhân của người khác, bởi vì điều đó đối với một người kiêu ngạo như Tạ Cẩm Y vốn không phải là điều vinh dự gì.

Tạ Cẩm Y nhìn cô, cô có nguyên tắc riêng của mình, biết rõ thứ không thuộc về mình mà ra sức giành lấy thì cuối cùng bản thân mới là người tổn thương nhiều nhất.

Đối với tình địch này của mình, Tạ Cẩm Y vẫn chưa có cách tiếp thu: "Vừa mới kết hôn, cô không ở bên cạnh chồng mình ân ân ái ái mà lại hẹn gặp tôi để làm gì?" Tối qua khi Mạc Tử Yên gọi điện cho cô Tạ Cẩm Y cũng vô cùng kinh ngạc, không biết Mạc Tử Yên làm sao có thể biết số điện thoại của bản thân, cũng không biết mục đích của đối phương ngày hôm nay là gì nhưng Tạ Cẩm Y vẫn có sự chuẩn bị mà đến. Tuy nói ấn tượng của cô đối với cô gái trước mặt này không tệ nhưng nghĩ đến Mạc Tử Yên là vợ của anh, trong lòng cô vẫn là không thể buông. Tình địch vẫn phải có sỉ diện của tình địch, cô đã âm thầm chúc phúc cho hai người họ, hiện tại còn muốn cô cho thái độ tốt sao, cô làm không được.

Mạc Tử Yên đối với lời nói đầy tính công kích của đối phương cũng không tức giận: "Tôi tìm cô thật ra là vì muốn có tin tức của một người."
"Cho nên hai người họ đã tham gia?" Mạc Tử Yên tiếp lời.

Tạ Cẩm Y gật đầu: "Cũng chính vì sự kiện này mà Diệp Hạo ra đi mãi."

Nhiệm vụ mang tính nguy hiểm rất cao, một đoàn hơn hai mươi người đi chỉ còn một mình Ám Dạ Duật quay về, lúc đầu vì muốn tăng thêm độ hoàn thành cho nên hai mươi người đã tách ra, nhóm Ám Dạ Duật gồm bốn người, trong đó có Diệp Hạo và cả hai quân nhân có kinh nghiệm lâu năm, thế nhưng bọn họ gặp nạn, bốn người mất hoàn toàn liên lạc với bộ chỉ huy. Hai tháng trôi qua vẫn không có tin tức gì, Ám Dạ gia cùng Diệp gia bên kia vẫn luôn cho người đi tìm nhưng vẫn không có tin tức gì, đên slucs mọi người nghĩ nên bỏ cuộc thì Ám Dạ Duật trở về, khắp người anh đầy bùn đất, máu vươn trên quâm phục, mặt anh lạnh như băng, đôi mắt đầy sát khí khiến anh như người bước ra từ trong biển máu, trên lưng anh là Diệp Hạo, nói đúng hơn là xác của Diệp Hạo.

"Ám Dạ Duật được đưa đến bệnh viện cấp cứu, còn Diệp Hạo, sớm đã không còn thở nữa, Ám Dạ Duật hôn mê ba ngày ba đêm, cho đến ngày thứ tư mới tỉnh lại, đến lúc này mọi người mới biết hai tháng qua anh và Diệp Hạo đã sống trong địa ngục trần gian thế nào."

Hai người họ gặp bọn tội phạm biến thái, hắn giết người lột da, vô tình bị đám người Ám Dạ Duật và Diệp Hạo nhìn thấy, sau đó bị chúng bắt về hành hạ, bắt nhốt, bỏ đói, buộc họ nhìn những cảnh máu me ghê rợn, bọn chúng cảm thấy sảng khoái khi giết người, đặc biệt là khi nhìn thấy con mồi sợ hãi chúng lại càng phấn khích, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy sợ hãi huống hồ là tự bản thân trải qua. Hai quân nhân kia một người vì nhịn không được mà tự sát, người con lại thì bị bọn chúng lột da, chỉ còn lại hai thiếu niên có định lực kinh người sống sót.

Mạc Tử Yên lúc này đã không thể nói nên lời, trong lòng cô đau như cắt, cô không biết quá khứ của anh, cô cũng không biết anh đã trải qua những chuyện như vậy, một người ôn nhu nho nhã như anh lẽ ra phải hưởng một cuộc sống tốt đẹp, không nghĩ đến... đằng sau nụ cười ôn nhu đó lại là một quá khứ bi thương, vậy mà trước kia cô còn làm tổn thương anh, cô thật sự... thật sự đáng chết!

"Cuộc bỏ trốn lần đó của hai người bị bọn chúng phát hiện, chúng đã bắt hai người họ, Hạo vì cứu Ám Dạ Duật nên đã bị chúng hành hạ đến giết chết, sau đó... không có sau đó nữa, đám người đó không biết có phải gây thù chuốc oán nhiều quá không, lúc chúng tôi tìm được thì bọn họ đã chết."

Bởi vì gánh nặng tâm lí, Ám Dạ Duật đã từ bỏ con đường quân nhân trong khi tương lai anh có thể trở thành một người quân nhân xuất sắc, năm đó anh đã tự quyết con đường sau này của mình, từ bỏ quân phục và súng đạn để bước chân vào thương trường. Ám Dạ gia xuất thân từ quân nhân thế gian, mỗi đời đều có thể đào tạo ra một quân nhân xuất sắc, vậy mà đến đời của Ám Dạ Duật anh lại đi ngược lại tổ huấn của Ám Dạ gia, người ngoài không biết chuyện đều nói bóng nói gió, người biết chuyện thì hiểu cho anh, khoảng thời gian đó anh trôi qua rất vất vả.

Nói đến đây Mạc Tử Yên đã hiểu hết câu chuyện mà Tạ Cẩm Y vừa kể, cô biết rõ trên đời này không phải ai cũng có được hạnh phúc, có rất nhiều người phải sống trong nỗi bất hạnh, nếu so sánh với anh, cô thật sự hạnh phúc hơn nhiều lắm. Từ nhỏ cô đã sống trong sự nuông chiều của cha mẹ, lớn lên trong sự sủng ái của Vân Mặc, cha mẹ chỉ có một mình cô là con gái, cô không cần giống như những người khác lo sợ tình thương của hai người sẽ chia sẻ cho người khác, là người thừa kế duy nhất của Mạc gia, cho dù sau này Mạc Tử Yên không có được thành tựu nổi bật thì cô cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này của bản thân thế nào, bởi vì gia sản cả đời Mạc Vũ Hiên tạo ra cũng có thể nuôi được mười Mạc Tử Yên. Bởi vì sống lâu trong hạnh phúc nên mới không hề bận tâm đến những thứ xung quanh, cô đối xử với mọi người đều là như nhau, không phân biệt ta giàu ngươi nghèo, dù sao đối với cô bọn họ cũng chỉ là một trong số những người đi ngang qua cuộc đời cô mà thôi.

Mạc Tử Yên cảm thấy, có lẽ bản thân là người hạnh phúc nhất trên đơi, cuộc đời cô sẽ thật trọn vẹn nếu như không yêu Trác Lân.

Gia tộc quân nhân vốn rất nghiêm khắc, quá trình rèn luyện từ một người bình thường trở thành quân nhân là rất gian khổ, mặc dù chưa từng chứng kiến qua nhưng đọc trong sách báo, cô có thể hình dung được anh lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào. Sinh ra trong Ám Dạ gia, mang trong người dòng máu anh hùng, trưởng thành trong tổ huấn của gia tộc, có lẽ ước mơ của anh cũng sẽ giống như cha anh và ông nội của anh đều muốn trở thành một quân nhân xuất sắc để làm vẻ vang gia tộc, giúp ích cho đất nước. Vậy mà hết thảy giấc mơ của anh đã bị phá nát, phải đi con đường mà bản thân không thích, anh sẽ có cảm giác như thế nào?

"Tôi đã kể cho cô hết mọi chuyện tôi biết, những chuyện còn lại phải trông cậy vào bản thân cô, bất quá tôi mong cô sẽ không hành động ngu ngốc..."

Mạc Tử Yên trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn cô Tạ tiểu thư, tôi sẽ ghi nhớ lời cô nói." Lần này cô tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện diễn ra như kiếp trước, trước khi quá muộn cô sẽ ngăn cản Lãnh An Nhiên.

Nhìn bóng lưng của Mạc Tử Yên, Tạ Cẩm Y cười nhạt, cô vẫn là không nói ra hết mọi chuyện.

Cô lo lắng cho anh đồng thời cũng không yên tâm về Mạc Tử Yên, nếu cô ấy biết được Ám Dạ Duật có bệnh, liệu cô ấy sẽ làm gì? Cô ấy sẽ giống như những người khác rời xa anh, hay là sợ hãi anh giống như cô đã từng?

Tạ Cẩm Y không biết Mạc Tử Yên sẽ làm gì nhưng cô hiết nếu để Ám Dạ Duật biết được Lãnh An Nhiên tìm đến Mạc Tử Yên, anh nhất định sẽ không để yên chuyện này, bởi vì...