Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 81 : Bắt cóc

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Khung cảnh xung quanh là một mảnh tối tăm và u ám, đây là một căn phòng, là một căn phòng đã bị bỏ hoang, căn phòng trống trải đầy bụi đất, bốn phía là bức tường, có một cánh cửa ở bên hông, cánh cửa cũ kĩ cũng không biết từ hồi nào đến giờ, không khí vẩn lên mùi ẩm móc khó ngửi.



Trong một góc căn phòng, có một cô gái ngồi dựa vào tường, chiếc váy màu trắng đối lập hoàn toàn với khung cảnh tối tăm xung quanh, cô như thiên thần bị gảy cánh, từ trên thiên đường rơi vào địa ngục sâu thăm thẳm. Đôi mắt cô gái nhắm chặt, tay bị trói bằng một sợi dây thừng, mái tóc dài xõa tung, che đi nửa gương mặt xinh đẹp.



"Ưm..." Mày nhíu lại, lúc này đây đôi mắt cô mở ra, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh còn mơ hồ hơi nước, trong nơi tối tăm này liền trở thành thứ sáng chói lộng lẫy nhất, bộ dạng của cô khiến người khác nhịn không được vấy bẩn.



Khung cảnh xa lạ đập vào mắt cô, xung quanh là một màu đen tăm tối không thể nhìn thấy được bất kì thứ gì, điều này khiến cô có cảm giác không an toàn, trong lòng cô có một dự cảm xấu, chính là thân thể bị trói chặt, giãy dụa cũng vô ích.



Thời gian gần đây bên ngoài xảy ra khá nhiều chuyện nên Mạc Tử Yên không có ra ngoài, an ninh Ám Dạ Đế Cung vốn rất tốt, chính là hôm nay cô có hẹn với Ám Dạ Nghiên đi ăn trưa, hai người đã thống nhất địa điểm, chính là sau đó Ám Dạ Nghiên nhắn tin thay đổi địa điểm, cô chỉ nghĩ là nhà hàng mà Ám Dạ Nghiên muốn đưa cô đi không mở cửa nên mới đổi sang một nơi khác, nên cũng không có nghi ngờ, chị dâu em chồng hai người bọn họ trước kia tình cảm không tốt cho nên kiếp này thân thiết như vậy Mạc Tử Yên mừng còn không kịp. Đúng giờ cô liền đến chỗ hẹn, hôm nay tài xế trong nhà có việc bận, Mạc Tử Yên cũng cho hắn nghỉ, cô tự bắt xe đi, taxi đưa cô đến chỗ liền rời đi, đứng trước căn biệt thự rách nát, Mạc Tử Yên nghĩ bản thân chắc chắn là đã đi nhầm địa chỉ rồi, định gọi xe trở về thì mới phát hiện nơi này hoang vắng không bóng người, đành phải lấy điện thoại ra gọi điện, không ngờ cô vừa mới cầm điện thoại lên thì ở phía sau có người bịt miệng cô, cô mơ hồ nghe được giọng nói của người đàn ông, sau đó liền rơi vào hôn mê sâu.



Đúng rồi, điện thoại...



Túi xách của cô đâu rồi?



Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt không hề thấy phát hiện gì chỉ có thể thu hồi tầm mắt, mặc dù cô không bị cận nhưng khung cảnh tối tăm này đối với mắt người thường, không thể nào nhìn thấy rõ ràng được.



Bọn họ đã bắt cô đến đây, chắc chắn là đã vứt đi túi xách cô rồi, không ngu ngốc đến nổi để túi xách bên cạnh để cô tìm cách gọi điện cầu cứu.



"Cạch."



"Tách."



Hai thanh âm đồng thời vang lên, cánh cửa vừa mở ra chưa được bao lâu thì đèn trong phòng nháy mắt bừng sáng, đôi mắt cô không kịp thích ứng với ánh sáng nên đã theo phản xạ nhắm mắt lại, đợi lúc thích ứng mới mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ thân ảnh người đối diện nhưng dựa vào bóng dáng cô nghĩ là một người phụ nữ.



"Tỉnh rồi sao? Lẽ ra tôi nên bỏ thêm một ít thuốc ngủ."
"Chuyện kiếp trước là do cô làm?" Mặc dù là câu hỏi nhưng lại giống như câu trần thuật hơn.



Đến nước này Lãnh An Nhiên cũng không sợ hãi sự thật bị phát hiện nữa: "Đúng vậy, đều là do tôi đứng sau điều khiển Lương Tín, khiến cô trở thành kẻ phản bội, khiến mọi người xa lánh cô, khiến anh ấy chán ghét cô nhưng vì sao cuối cùng Ám Dạ Duật lại lựa chọn chôn cùng cô?" Sau khi phát hiện bên cạnh Mạc Tử Yên xuất hiện thêm một ngôi mộ, Ám Dạ gia bên kia tất nhiên không tin rằng anh đã chết, cho nên mới cho người đào mộ lên, mặc dù chuyện này là một sự xúc phạm với người đã khuất nhưng bọn họ chỉ cũng xác nhận, ngôi mộ này có đúng là của anh hay không. Sau kiểm chứng mọi người nhận được một tin bất ngờ, nắp quan tài có chốt khóa, là chốt khóa trong, khó khăn lắm mới có thể mở được nắp quan tài mà không làm ảnh hưởng gì đến thi thể. Người đàn ông không như đã chết mà anh tựa như đang ngủ, chính là trên người anh đã bốc mùi thối rửa, dựa vào báo cáo ở hiện trường, cảnh sát có thể chứng thực anh là bị chôn sống, chính là mà nói anh là tự chôn sống chính mình, thời gian tử vong là mấy tháng trước.



Ám Dạ Duật tự sát. Hơn nữa còn là tự chôn sống bản thân.



Anh lựa chọn rời đi nhân thế, lại lựa chọn động tác tàn nhẫn thế này, cuối cùng anh cũng chỉ muốn bên cạnh Mạc Tử Yên.



Đáy lòng Mạc Tử Yên không ngừng gợn sóng, Ám Dạ Duật chôn sống bản thân, hơn nữa còn là ở bên ngôi mộ của cô, điều này nói lên cái gì? Trong lòng Mạc Tử Yên vẫn luôn nghĩ rằng, con người của anh vốn không dễ dàng thân cận, cô ở bên cạnh anh năm năm nhưng luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người như người xa lạ, cho đến luc này Lãnh An Nhiên nói ra chuyện kiếp trước... hóa ra trong lòng anh vẫn có cô, cho dù cô có làm tổn thương anh như thế nào đi chăng nữa.



"Cô vui lắm đúng không?" Nhìn sắc mặt của Mạc Tử Yên, đáy mắt Lãnh An Nhiên xuất hiện tia trào phúng, người trào phúng không phải Mạc Tử Yên, mà là trào phúng chính bản thân cô.



"Tôi biết cô yêu anh ấy nhưng tình cảm của tôi dành cho anh ấy cũng không hề thua kém gì cô, tôi biết mọi chuyện trước kia không thể trách cô, mặc dù cô là người đứng sau điều khiển tất cả nhưng hết thảy cũng là do bản thân tôi mù quáng vào tình yêu của bản thân, nhưng nếu cô thật sự yêu anh ấy thì lẽ ra cô không nên dùng tôi để tổn thương người mình yêu chỉ vì muốn hủy hoại hình ảnh của tôi trong mắt anh ấy, tôi có thể đau khổ nhưng anh ấy không nên đau khổ như vậy, cô như vậy mà gọi là yêu sao?"



"Là do các người ép tôi, nếu không có sự xuất hiện của cô thì anh ấy cũng không đau khổ như vậy hết thảy là tại cô, cô có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?" Lãnh An Nhiên bị lời nói của Mạc Tử Yên làm cho điên cuồng, cô biết lời của cô ta nói không sai nhưng cô không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân, hết thảy những chuyện cô làm đều là vì anh, như vậy là sai sao?



"Cô nói cô yêu anh ấy nhưng tại sao khi đó Diệp Hạo tỏ tình với cô cô lại đồng ý? Nếu cô yêu anh ấy thì lẽ ra cô nên dũng cảm tỏ tình với anh ấy một lần, thế nhưng cô không làm vậy, cô lựa chọn Diệp Hạo thay vì Ám Dạ Duật, thời khắc đó cô đã bỏ lỡ anh ấy."



Lãnh An Nhiên ngẩn người, nhớ đến chuyện năm đó cô lại chọn Diệp Hạo thay vì anh, thời khắc khi Diệp Hạo tỏ tình cô đã hiểu rõ, Ám Dạ Duật mặc dù ôn nhu nhưng cô biết rõ nội tâm của anh nhất định không đơn thuần như vê ngoài của anh, Diệp Hạo mới thật sự là ánh mắt trời của mùa hạ, chiếu sáng thế giới của cô. Ám Dạ Duật không hề cho cô cảm giác an toàn, toàn thân anh ta như bị bao phủ bởi một màn sương khói, anh mang cho cô cảm giác nguy hiểm thế nhưng trái tim cô lại nhận định người cô yêu là anh, mặc dù thích anh nhưng là nay nhiên là không dám đến gần. Bản thân với anh giống như ngọn cỏ và mây trên tầng cao, anh là hoàng tử cao quý cô chỉ là cô bé lọ lem nhưng đời thực không thể nào giống như truyện cổ tích, hoàng tử chỉ dành cho công chúa, vốn dĩ cô cũng muốn đứng từ xa ngắm anh nhưng nhìn anh bên cạnh người con gái khác, cô lại không thể chấp nhận được.



"Ha ha, mặc kệ vì sao tôi lựa chọn Diệp Hạo cũng không quan trọng nữa, hiện tại chỉ cần cô biến mất, anh ấy sẽ thuộc về tôi." Không biết Lãnh An Nhiên lấy từ đâu ra một con dao nhỏ, cô kéo Mạc Tử Yên dậy, con dao đặt sát bên cổ cô, cảm giác lạnh lẽo khiến Mạc Tử Yên lạnh sống lưng, nếu cô giãy dụa con dao sẽ lập tức cắt trúng da thịt cô, xác suất nguy hiểm rất lớn.



"Mạc Tử Yên đến lúc cô phải biến mất rồi." Lãnh An Nhiên cầm dao không chút do dự đâm xuống, mục đích của cô là nhắm ngay tim cô Mạc Tử Yên, Mạc Tử Yên chỉ thấy ánh sáng chói lòe từ mũi dao, đang lúc tuyệt vọng nhất cuộc đời, cánh cửa bị đẩy ra, bóng người quen thuộc liền xuất hiện trước mặt cô.