Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 84 : Tháng ngày hạnh phúc

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Bữa tối về đến nhà, chào đón Ám Dạ Duật là khung cảnh gia đình ấm áp, một nhà bốn người đang ngồi ở phòng khách, người đàn ông đeo kính ngồi ở một góc sô pha đọc báo, ba người phụ nữ còn lại thì chiếm lấy cả chiếc ghế sô pha dài ở đối diện, không biết ba người bọn họ nói gì mà lại cười nói vô cùng vui vẻ, người đàn ông đôi lúc cũng ngẩng đầu nhìn, sau đó lại tiếp tục đọc báo, khung cảnh hòa hợp đến lạ thường. Mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, cả ba hòa thuận với nhau, đây vốn dĩ là một gia đình mà không ít người ao ước, hiện tại nhìn khung cảnh ấm áp thế này lẽ ra anh nên vui vẻ mới đúng, thế nhưng anh lại cảm thấy có chút chướng mắt.



Mọi ngày anh về đến nhà cô đều sẽ ra đón anh, nhưng hiện tại không còn nữa, bởi vì Mạc Tử Yên đang mang thai, cho nên việc gì Minh Tâm cũng không dám để cô làm, ngay cả việc nhỏ nhặt như ra cửa đón anh bà cũng không cho, sở dĩ anh dọn ra ngoài không phải vì Minh Tâm là mẹ chồng khó tính, gây khó dễ với cô, hay Ám Dạ Nghiên là em chồng không thích người chị dâu này, đơn giản vì anh muốn cùng cô tận hưởng thế giới hai người, không muốn chia sẻ cô cùng bất cứ người nào khác. Một nhà hai người vốn vui vẻ hạnh phúc hiện tại ở giữa hai người xuất hiện một đứa nhỏ thì cũng thôi đi, vậy mà cả nhà đều muốn độc chiếm cô với anh, tâm trạng... không được tốt lắm.



“Duật, anh về rồi.” Nụ cười trên mặt Mạc Tử Yên còn chưa tan, nhìn thấy anh bước vào liền lộ thêm một nụ cười tươi tắn, mấy ngày nay cả nhà chăm sóc cô rất tốt, sắc mặt hồng hào, hai má mũm mĩm đáng yêu khiến người khác nhìn không được muốn sờ.



“Cha mẹ, con mới về.” Anh chào hỏi xong liền đi đến thẳng đến vị trí của cô, cô hiện tại đang ngồi ở giữa, bên trái là Minh Tâm, bên phải là Ám Dạ Nghiên, hai người phụ nữ vây quanh một người phụ nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng này buồn cười, Ám Dạ Duật tất nhiên không tranh chỗ ngồi với Minh Tâm, cho nên ánh mắt anh rời vào người Ám Dạ Nghiên, ý bảo cô nhích qua một bên.



Ám Dạ Nghiên đang trò chuyện vui vẻ, bị người ta cắt đứt rất bất mãn, tất nhiên là không muốn nghe theo nhưng người đó lại là anh trai cô, trong lòng cô anh trai luôn là nhất, mặc dù không mấy tình nguyện nhưng cô vẫn nhích sang một bên, nhường chỗ lại cho anh. Sô pha vốn không lớn lại bị bốn người chen nhau ngồi, trong khi sô pha đối diện chỉ có một mình Ám Dạ Tuấn, Ám Dạ Nghiên dứt khoát đứng dậy đến bên Ám Dạ Tuấn ngồi xuống, không quên lên án hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ của anh.



Ám Dạ Tuấn lâu rồi mới thấy con gái dính mình, tất nhiên là không bỏ cơ hội để hai cha con gần gũi, đối với vẻ mặt bất mãn của cô, ông chỉ ôn toàn nghe, không hề có ý định bênh vực cô mà trách mắng Ám Dạ Duật, Ám Dạ Nghiên rốt cuộc không chịu được nữa mà lên án.



“Ba rốt cuộc có đứng về phe con gái ba không?”



Ám Dạ Tuấn chỉ cười: “Chị dâu con vốn là vợ anh con, con muốn cùng anh mình tranh?”



Ám Dạ Nghiên á khẩu không nói được lời nào, chỉ cảm thấy ông cùng anh đang hợp tác với nhau bắt nạt cô, bất quá cô không có để trong lòng, đành cầm trái táo trên bàn cắn.



Mọi người bị một màn này chọc cười, ai nấy đều vui vẻ, trên mặt anh cũng xuất hiện một nụ cười, chính là ý cười không đạt đến khóe mắt, người ngoài không nhìn ra cảm xúc khác thường nào trên gương mặt anh, nhưng Mạc Tử Yên ở bên cạnh lại nhạy cảm phát hiện anh có gì đó khác thường.



Người ta nói phụ nữ mang thai tính khí thất thường Mạc Tử Yên cảm thấy điều này không hoàn đúng, bởi vì cô không nằm trong số đông người phụ nữ đó, ngược lại là anh dạo này tâm trạng anh lên xuống thất thường đến cô còn không thể hiểu nổi.
Đứa bé là con của chúng ta...



Kết tinh tình yêu của anh và em...



Quả nhiên cô rất quan tâm đến đứa bé trong bụng.



“Được rồi.” Anh gật đầu, lấy gối để cô nằm xuống, sau đó cẩn thận đắp chăn lên người cô, anh nằm bên cạnh cô bàn tay đặt lên bụng cô vẫn chưa lấy xuống, dường như không có ý định lấy xuống, bàn tay anh cũng không có dùng bao nhiêu lực nên cô cũng chẳng thấy nặng bụng nên mặc kệ anh làm như vậy.



“Chúng ta sẽ sinh đứa bé ra, ngoan, ngủ đi.” Trước khi cô nhắm mắt anh đặt một nụ hôn lên trán cô, nhận được sự thỏa hiệp của anh cô yên tâm, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng.



Sau khi thuyết phục được Ám Dạ Duật, điều Mạc Tử Yên cần làm chính là nghỉ ngơi tịnh dưỡng, anh vẫn đến công ty như bình thường, Mạc Tử Yên được người nhà Ám Dạ gia chăm sóc chẳng khác nào công chúa hoàng tộc, mỗi ngày ba bữa đều được dâng tới miệng, ngoài ra còn có các canh bổ và các món tráng miệng khác, đối với đãi ngộ này cô không thể từ chối nên chỉ có thể chấp nhận mặc dù cân nặng của cô đang lên cao vùn vụt, cân nặng vốn là kiêng kỵ của phụ nữ, chẳng có người phụ nữ nào muốn mình mập cho dù là đang mang thai đi chăng nữa, Ám Dạ Nghiên nhìn cô như vậy mặc dù hâm mộ với đãi ngộ của cô nhưng cô ấy vẫn nói: “Nhìn chị như vậy thà sau này em không mang thai còn hơn.” tất nhiên đó cũng chỉ là lời nói đùa nhưng sau đó lại bị Minh Tâm mắng cho một trận.



Mấy tháng đầu thai nhi vẫn chưa có ổn định, Minh Tâm dặn dò cô không được đi lung tung, Mạc Tử Yên cũng sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi nên rất ngoan ngoãn mà không ra ngoài, cuộc sống chưa yên bình được bao lâu, một tuần sau đó cô liền phải đối mặt với cơn ốm nghén của phụ nữ khi mang thai.



Chưa từng trải qua quả thật là không hiểu, trải qua rồi mới biết cảm giác này khó chịu ra sao, mặc dù phản ứng nôn nghén của cô không nặng như những thai phụ khác nhưng Mạc Tử Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu với phản ứng này, các món ăn mà Minh Tâm nấu ngày thường cô ăn rất ngon miệng nhưng vào thời điểm này cô ăn vào liền nhịn không được mà nhổ ra, dường như cả tuần liền cô chỉ uống canh để bồi bổ cơ thể, vốn dĩ đang bị nuôi cho mập mạp hiện tại cô lại tiều tụy đi rất nhiều, cả nhà nhìn cảnh này không khỏi đau lòng một trận. Minh Tâm cho người đi tìm bác sĩ chuyên khoa sản để đến khám cho cô định kì, Ám Dạ Nghiên cũng thông qua bạn bè mà mua không ít thực phẩm dinh dưỡng cho thai phụ từ nước ngoài, Ám Dạ Duật cũng bớt việc ở công ty mà thường xuyên ở nhà chăm sóc cô, nhìn thân thể gầy gò của cô trong lòng anh rất hối hận vì quyết định của mình, lẽ ra anh không nên đồng ý để cô sinh con, mỗi lần anh lộ vẻ mặt như vậy Mạc Tử Yên liền tức giận đến mức muốn cãi nhau với anh một trận, vì không muốn chọc giận cô nên anh không nhắc đến chuyện này nữa, phụ nữ mang thai tính tình bất thường, anh mới không muốn cùng cô tranh luận.



Ba tháng đầu thời kì mang thai nhanh chóng trôi qua, cơn ốm nghén của Mạc Tử Yên cũng kết thúc, ngày tháng sau đó của cô liền quay về quỹ đạo, cô bị nhốt trong nhà đến mức buồn chán, nếu không phải có Ám Dạ Nghiên cùng Tô Khả Đồng thường xuyên đến thăm cô thì Mạc Tử Yên chắc sẽ không chịu ở yên trong nhà. Theo như bác sĩ đến khám định kì, thai nhi trong bụng cô đã ổn định, cũng bắt đầu thành hình, bác sĩ chân thành khuyên cô nên ra ngoài đi dạo, Minh Tâm nghe được lời này liền giáo huấn bác sĩ vài câu nhưng cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của cô nữa, cô có thể ra ngoài nhưng nhất định phải có người đi theo. Mạc Tử Yên muốn cùng Ám Dạ Duật ra ngoài đi dạo, anh cũng rất ngoan ngoãn sắp xếp chuyện công ty liền bồi cô đi dạo, mỗi ngày đi dạo khoảng mười phút, không chỉ giúp sức khỏe của người mẹ tốt hơn mà thai nhi cũng khỏe mạnh, địa điểm mà hai người đi dạo thường thì là khu vực xung quanh nhà, có khi sẽ đi đến công viên, nhưng công viên cuối tuần thường rất đông nên anh bồi cô vào thứ hai, bữa nào trời mưa thì Mạc Tử Yên phải ngoan ngoãn đi dạo xung quanh nhà, mọi người sợ ra ngoài đường trơn trượt sẽ nguy hiểm cho cô.



Đến tháng thứ tư bụng của cô liền lộ rõ, không phải quá to nhưng cũng để lộ, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến quá trình sinh hoạt của Mạc Tử Yên, nhưng ban đêm khi ngủ cô đều phải nằm một góc, cách xa Ám Dạ Duật ra một chút hoặc anh sẽ ngủ trên sô pha để tránh đụng vào bụng cô. Thời gian này là thời gian thai nhi đang phát triển cho nên mỗi ngày anh đi làm về điều ở bên cạnh cô rồi cùng cô đọc sách, cùng cô xem phim, cùng cô đi dạo thời gian trôi qua thật sự sự rất chậm, thời gian muốn ở bên cạnh anh như là một giấc mơ vậy, đây có lẽ là tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời Mạc Tử Yên.