Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)
Chương 72 :
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Phan Kiện Trì thấy cô như vậy, cũng biết tính tình cô rất ngang bướng, cũng không thể vãn hồi được, vì vậy trầm ngâm, xoay người lại đi tới một bên cửa sổ, mở một góc rèm cửa ra xem, hai mắt hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, thấy trong viện không có ai, chỉ có hai, ba con chim sẻ đậu xuống bãi cỏ phía sau cây sồi xanh, thong thả từng bước mổ xuống dưới cỏ, xung quanh thập phần an tĩnh, bên ngoài cửa tròn chỉ có lính hộ vệ, không đeo trường thương bên người. Anh lần này quay về bên cạnh người cô, thấp giọng nói: “Tiểu Tang, tôi có một chuyện muốn nhờ tới em. Chuyện này nếu như không phải không có cách nào, tôi cũng không mở miệng nhờ tới em. Em nếu có thể nguyện ý giúp tôi, tôi sẽ cảm kích vô cùng, nếu như em không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng em.”
Tần Tang thấy anh nói như vậy, cảm thấy vô cùng kì quái, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Lý Trọng Năm mấy ngày hôm trước có gặp một đặc sứ Nhật Bản, bọn họ mật đàm cho nhau gần nửa giờ đồng hồ, nội dung cuộc trò chuyện thì không ai biết được là gì. Sau đó Lý Trọng Năm còn gửi đến cho Dịch Liên Khải một phong mật điện, mật điện này không hề qua tay người thứ hai, mà được trực tiếp giao cho thư ký riêng của Dịch Liên Khải. Tôi tìm mọi cách để lấy được phong mất điện đó, nhưng chỉ thấy một dãy chữ số, không thể giải được mật mã vì tờ giải mã lúc nào cũng ở trong túi công văn bên cạnh người của Dịch Liên Khải, là loại bao da của Italy đặc chế ra, có một hộp mật mã vô cùng phức tạp.” Tần Tang vạn vạn không ngờ rằng anh lại nói như vậy, kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy anh với người mình biết hoàn toàn không hề giống nhau.
Phan Kiện Trì sợ có người đi đến, giọng nói càng thêm vội vàng: “Tiểu Tang, mật mã của túi văn kiện kia tôi không biết là gì. Em có thể nghĩ cách, mở túi công văn của Dịch Liên Khải ra rồi tra cho tôi biết rốt cuộc mật báo kia nói cái gì được không?”
Tần Tang mấy giây sau vẫn không nói gì, huyết sắc trên mặt đều biến mất, chỉ nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Phù Viễn tình thế hiện giờ tương đối phức tạp, quân đội của Lý Trọng Năm ở Kỷ An cũng đang án binh bất động, mà Dịch Liên Khải ở bên trong thành cũng chỉ là một quân cờ, nếu như biết người Nhật Bản và Lý Trọng Năm đang muốn gì, chúng tôi có thể tìm cách ngăn cản được bọn họ.”
“Chúng tôi?” Khóe miệng cô khẽ run, âm thanh cũng bắt đầu run rẩy: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
“Tôi là người như thế nào không quan trọng, nhưng Tiểu Tang chuyện này vốn rất nguy hiểm, tôi cũng không muốn để em bị kéo vào, nếu như không phải tình huống cấp bách, tôi cũng sẽ không đi nói cho em biết làm gì, trễ nữa là sẽ không còn kịp ngăn chúng lại nữa đâu. Tôi ở bên cạnh Dịch Liên Khải chẳng qua mới chỉ được một thời gian ngắn, anh ta hoàn toàn không tín nhiệm tôi, rất nhiều việc quan trọng tôi không thể tiếp xúc được, nhưng chuyện lần này lại là việc khẩn cấp…”
“Anh điên thật rồi…Việc này nếu để cho người khác biết được, anh còn có thể sống hay sao?” Cô bỗng dần dần hiểu ra kinh ngạc nhìn anh: “Chẳng lẽ đây là lí do anh ở bên cạnh Dịch Liên Khải sao? Anh chán sống rồi!
“Tiểu Tang” anh dùng thanh âm rất nhẹ ngắt lời cô, anh còn nở nụ cười cười, “Tôi đã nói với em rồi, trên đời này có nhiều thứ so với tính mạng của tôi còn quan trọng hơn. Nếu như em nguyên ý giúp tôi, tôi rất cảm kích em, còn nếu như em không muốn, vậy em cứ đi nói cho Dịch Liên Khải biết là được rồi.”
Tần Tang nhìn anh, nói không nên lời cuối cùng lại có một loại cảm giác sợ hãi, kinh ngạc, là bàng hoàng hay hoảng loạn cũng không biết nữa, hoàn toàn không nhận ra nam nhân trước mặt mình là ai. Kể ra thời gian gặp nhau rất ngắn ngủi, cô và anh đã từng xa cách trùng dương, hôm nay lại gần trong gang tấc mà lại như xa cách biển trời, cô vừa cùng Dịch Liên Khải cãi nhau một trận nhất thời tức giận, nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại hơn nhiều. Anh rốt cuộc là đang muốn làm gì— cô đột nhiên có một tầng sợ hãi ở sâu bên trong mình, bây giờ cô có chút sợ hãi Phan Kiện Trì đang đứng trước mặt mình, hay có thể nói, là Lịch Vọng Bình đang đứng trước mặt mình mới đúng, anh thản nhiên đem hết mọi chuyện kể cho cô nghe, vì sao? Chẳng lẽ vì họ từng có quá khứ với nhau? Anh lao đầu vào nguy hiểm như vậy, vì sao lại đi tín nhiệm cô? Anh không sợ cô thật sự đem chuyện này nói cho Dịch Liên Khải biết sao?
Phan Kiện Trì hình như không muốn thế, liền bắt đầu nói: “Đây là hảo ý của công tử gia…”
“Hảo ý của anh ta tôi không nhận nổi, anh đem đi đi.” Tần Tang không muốn nhìn qua ổ thỏ con trắng tuyết kia nữa, “Đem đi đi.”
Phan Kiện Trì lên tiếng: “Dạ.” Mang theo giỏ trúc đi ra ngoài.
Má Chu lại tới khuyên nói: “Tiểu thư sao phải làm như vậy chứ, cô gia đã phái người đem về đây, cũng là muốn cho tiểu thư được vui vẻ mà thôi, tiểu thư không nên bất khan tăng diện khán phật diện (không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật)như vậy…”
“Ổ thỏ con kia vừa mới cai sữa…chỉ vì ta thích, mà anh ta bắn một phát bắn chết mẹ của lũ thỏ con kia còn lấy chúng nó ra cho ta chơi nữa, loại không có tính người như vậy, ta chịu không nổi.”
Phan Kiện Trì láng máng nghe cô nói, im lặng đưa tay cho vào trong giỏ trúc, mò ở dưới bụng của con thỏ con Tần Tang vừa thả vào giỏ, quả nhiên mò ra được một viên hình tròn. Anh cho vật kia vào lòng bàn tay, sau đó mang theo giỏ thỏ con đem ra ngoài.
Theo anh trở về còn có một vệ binh đứng ở dưới lầu, nhìn thấy anh không khỏi hỏi: “Tại sao lại xách ra rồi?”
“Khỏi phải nói, Thiếu phu nhân vừa nghe đến chuyện đem thỏ lớn bắn chết liền mất hứng. Ngay cả ổ thỏ con cũng không cần.”
Vệ binh cười nói: “Lời này tuyệt đối không thể nói với công tử gia, nếu không không chỉ nổi giận một trận là xong đâu.”
“Không nói đâu.” Phan Kiên Trì tiện tay đem gió thỏ con giao cho một nữ hầu: “Nhớ nuôi nó cho thật tốt, không chừng có lẽ hai ngày nữa thiếu phu nhân cao hứng lại thấy thích thì sao.”