Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Anh nói như vậy, cũng không lâu lắm Tần Tang đã nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên, Dịch Liên Khải đã trở về rồi. Anh vừa vào cửa y phục cũng không thay, hướng đến chỗ ghế salon ngồi xuống, sai má Chu đi pha trà, sau đó tiện tay đóng cửa lại, nói: “Em biết được cái gì?”



“Hôm qua khi tiếng súng vang lên, Trần Bồi có nói là do vệ binh súng bị cướp cò. Sau đó Mộ Dung Phong nói cho tôi biết, tiếng đó không phải là tiếng của trường thương, mà là một khẩu Mauser do Đức sản xuất mà Phù quân lại không hay dùng loại súng lục này, anh ta còn hỏi tôi, Trần Bồi có phải là người của Lý Trọng Năm hay không.”



Dịch Liên Khải sắc mặt âm trầm, ngồi ở ghế salon không hề nhúc nhích, ngón tay chỉ nhè nhẹ gõ lên tay vịn của ghế salon, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.



Tần Tang rất ít khi thấy anh như thế này, cảm thấy anh tuy rằng ngày trước hay hỉ nộ vô thường, nhưng vẫn luôn giữ nét lịch sự ở bên ngoài. Hiện tại anh lại có chút thâm sâu khó lường, lại làm cho người ta không thể biết được anh đang nghĩ cái gì nữa.



Tần Tang lại nói: “Có thể kiểm tra thử vết thương xem sao, sẽ biết ngay là dùng loại đạn nào, nếu đúng không phải đạn từ súng của vệ binh nổ, thì có thế giải thích rõ ràng mọi chuyện.”



Dịch Liên Khải sắc mặt vẫn âm trầm như trước, cuối cùng thở dài, nói: “Em không hiểu đâu.”



“Các người làm những chuyện gì, tôi quả thật là không hiểu được, tôi không hiểu vì sao nhị ca đang tốt lành lại muốn đem phụ thân đưa đi giam lỏng, tôi cũng không hiểu vì sao anh lại cùng Lý Trọng Năm xuất binh đi đánh nhị ca nữa, tôi càng không hiểu nổi các người, cuối cùng tranh giành nhau, rốt cuộc là tranh cái gì mới được. Địa bàn cũng đã rất lớn rồi, quân đội cũng nhiều lắm rồi, còn muốn đánh tới đánh lui đến bao giờ đây, họa chiến tranh chỉ khiến dân chúng thêm lầm than mà thôi, tại sao lại không thể sống hòa bình với nhau được chứ?”



Dịch Liên Khải bỗng nhiên nở nụ cười lạnh: “Phụ nhân chi kiến” (ý kiến của đàn bà con gái)



Anh nói xong đứng lên, cầm mũ đi ra ngoài, Tần Tang hỏi: “Vì sao còn muốn đi ra ngoài nữa?”



Dịch Liên Khải nói: “Người ta đã cố công đặt bẫy cho tôi chui vào, tôi cũng không nên phụ ý tốt này của người ta chứ.” Tâm tình của anh có vẻ tốt dần hơn, “Chuyện đã như vậy rồi, thì ta đành tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông mới thú vị chứ.”



Đến buổi chiều, Tần Tang mới biết, bởi vì sự việc ngộ sát học sinh, nên Trần Bối bị cắt chức, Dịch Liên Khải lúc này đã chỉ định phó quan của mình là Phan Kiện Trì lên thay phụ trách tiếp đãi bảo vệ an toàn cho Mộ Dung Phong.



Tần Tang nghe thấy thế có hơi biến động, lại càng hoảng sợ hơn, cô biết Phan Kiện Trì luôn có ý định đưa Mộ Dung Phong vào chỗ chết, hiện tại lại để anh ta đi phụ trách an nguy của Mộ Dung Phong, có khác nào đưa đầu dê vào miệng hổ đâu, nên cô rất lo sợ và bất an, cả đêm đều không ngủ được.



Đến ngày thứ hai, hai mí mắt bị sưng nhẹ, tinh thần rất kém, nhưng cô vẫn cố  lên tinh thần.Vì cô có một lịch trình phải đưa Mộ Dung Phong đi du hồ.



Lúc ăn điểm tâm Tần Tang lấy tờ báo ra đọc những ô tin tức, hết tờ này lại đến tờ khác, đều ngồi đọc những ô tin tức trên đó, có báo viết rất thành thật không hề khách khí, đem Dịch Liên Khải mắng to một trận, gọi anh ta là phá gia chi tử, còn nói đội quân ở Thừa Châu không chịu chấp nhận nội các, là vì đã có thỏa thuận với mấy tên cướp nước, còn cùng bọn chúng đàm phán với nhau chia chiến lợi phẩm nữa. Về chuyện vệ binh bị cướp cò lần trước, càng miệt thị giới quân phiêt là một lũ hủ bại..v.v.



Tần Tang nhìn câu chữ sắc bén như vậy, cách hành văn trong đó cực kì gay gắt, nên vô cùng chăm chú đọc.



Dịch Liên Khải hôm nay không xuất môn sớm như mấy ngày trước nữa, nhìn cô đang đọc báo chăm chú, liền dùng đũa gõ xuống bàn một cái, nói: “Ăn điểm tâm thì ăn đi, đọc cái gì mà lại chăm chú đến thế.”



Tần Tang liền để tờ báo qua một bên, Dịch Liên Khải lại cầm lên xem, Tần Tang lại cho rằng anh ta sẽ giận tím tái mặt mày lên, không ngờ Dịch Liên Khải lại đọc rất hăng say, vừa đọc vừa nói: “Không tiếc dữ hổ mưu bì (Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận nếu phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.),tiểu nhân lật mặt, không theo luật pháp và tinh thần dân chủ, quân phiệt thi hành cát cứ chi thực ( chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền trung ương)….. Theo như những gì hắn viết về tôi, quả thực tôi nên xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi nào đi gặp bách tính Phù Châu luôn rồi, Chậc chậc tôi nên phái người xuống hỏi thăm xem, cái người viết ra bài báo này có chịu đi làm thư ký cho tôi hay không đây.”



Tần Tang nghe anh nói vậy, liền ngẩng đầu nhìn anh một cái, Dịch Liên Khải cười cười: “Sao em lại nhìn tôi như vây? Võ Tắc Thiên còn trọng dụng tài năng của Lạc Tân Vương* kia mà, tôi chẳng lẽ lại không bằng có một nữ nhân cách đây mấy nghìn năm hay sao?”



*một trong tứ kiệt nhà Đường là Lạc Tân Vương viết bản “thảo Võ Chiếu hịch văn”. Trong này là để kể tội Võ Tắc Thiên, khi Võ Tắc Thiên nghe mấy câu trong bài hịch, không những không hề tức giận giết Lạc Tân Vương mà còn cho bảo vệ và lưu truyền cho hậu thế.



Tần Tang hừ một tiếng, không muốn nói gì thêm.



Dịch Liên Khải cười nói: “Tôi biết rồi, em thấy tôi coi thường nữ nhân như vậy không đồng ý phải không, em xem những điều em nghe em đọc ở trường Tây Dương, động một tí là lại lôi ra phân rõ phải trái đúng sai với tôi, cứ nghe phải mấy câu như vậy, lại biến thành loại phụ nữ tân thời đòi nữ quyền đến là phiền phức.”
Ông chủ cửa tiệm liền ra đón, luôn miệng nói vô cùng cung kính, đưa hai người họ vào trong, cười hiền lành nói: “Thật không ngờ lại được đón tiếp ngài tổng tư lệnh cùng phu nhân đến đây, nồi canh gà người làm còn chưa kịp đưa lên lò, ngày mai trứng với tôm tươi mới được đưa đến đây, với cả phải gọi người nhào bột nữa ạ, còn phải làm làm thêm cả sủi cảo nữa. Mong tư lệnh cùng phu nhân đợi thêm một chút ạ.”



Dịch Liên Khải nói: “Không sao cả, đã tới đây rồi chúng ta đợi thêm một tí cũng không sao, ngươi gọi người đi làm đi.”



Ông chủ tiệm đáp ứng, dẫn bọn họ lên gian phòng trên tầng hai, rồi kêu tiểu nhị đem ít mứt hoa quả các loại lên, còn đem lên một bầu rượu nóng, rồi tự mình di dời lò than lớn vào gian phòng, gian phòng tự nhiên ấm áp hơn hẳn.



Dịch Liên Khải thấy hắn có ý nịnh bợ, nói: “Ngươi không cần đứng đây phục vụ nữa, bao giờ vằn thắn được thì bưng lên đây là được rồi.”



Ông chủ tiệm biết những người quyền quý, thật ra tính tình đều rất quái gở, nửa đêm rồi còn điều binh đến tận đây, chỉ để ăn một bát mỳ vằn thắn thôi, nên thấy chuyện này cũng không lấy làm lạ gì, vì vậy luôn miệng đáp ứng đi ra ngoài.



Dịch Liên Khải thò tay hơ trên lò, thấy hai chậu than trái phải chưa bắt lửa mấy, liền cầm que lên gẩy gẩy mấy hòn than.



Than cháy hồng rất nhanh, lóe lên lóe lên giống như đá quý vậy, anh nhìn lò than ngẩn cả người.



Ở đây tuy có đốt đèn nhưng vì bên ngoài đường cấm đi lại vào ban đêm nên ở đây cũng không dám dùng đèn điện, mà trên bàn chỉ có một ngọn đèn theo phong cách cổ ngày trước bên trong được cắm một cây nến, ánh nến bị tấm lụa trắng bên ngoài bao lấy, mờ ảo, hiện ra như sóng gợn vậy. (mình nghĩ đèn này là đèn lồng chăng?)



Tần Tang đã nhiều năm nay chưa từng thấy qua đèn cầy, nên khi thấy có chút hứng thú.



Vì Dịch Liên Khải ngồi gần chậu than, nên ánh lửa từ chậu than phản chiếu lên khuôn mặt anh, ánh sáng từ lò than với ngọn nến tuy không giống nhau, nhưng cũng khiến cho không gian phảng phất ánh hồng.



Anh ngày thường vô cùng trắng trẻo, khí nóng từ lò than phả lên mặt anh, nhìn qua trông như anh mới uống rượu say vậy, hai gò má đỏ ửng lên, hai hàng mi đen kịt lại, ánh sáng phản chiếu lên làm nổi bật hai hàng lông mày, chỗ hốc mắt có hơi kéo xuống dưới, lộ ra rất rõ đường viền trên mắt, cứ như bức tranh tượng thạch cao trong sách phương Tây vậy.



Đặc biệt khi anh cúi đầu đùa nghịch than trong lò than, có những lọn tóc đen rũ xuống, che đi màu ngà trên trán anh, nhìn càng giống nhân vật trong tranh phác họa phương Tây hơn – Tần Tang chưa từng nhìn kỹ anh đến như vậy.



Thật ra trong cả ba anh em Dịch gia, tất cả đều khen Dịch Liên Khải lớn lên khôi ngô tuấn tú nhất, bởi vì mẹ đẻ của anh vốn là đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn nổi tiếng ở Giang Tả.



Bà không chỉ là một đại mỹ nhân không thôi mà đến lai lịch cũng rất là truyền kỳ.



Mẹ đẻ của Dịch Liên Khải họ Vân, gia phụ bà là một vị tướng trấn thủ biên giới, bà cũng chính là thiên kim tiểu thư thứ tám trong gia đình.



Khi đó Dịch Kế Bối bất quá cũng chỉ là một chiến sĩ du kích, so với một vị thiên kim tiểu thư kia, ông cũng chỉ là một quân nhân du kích,nên nhìn thấy rõ hai người họ khác nhau một trời một vực, nếu như thế sự không biến đổi khôn lường thì có thể cả đời này cơ duyên gặp được nhau của họ cũng không bao giờ có.



Sau khi thế sự thay đổi, Dịch Kế Bối trong thời kì loạn lạc lại làm nên sự nghiệp lớn. Còn vị Vân tiểu thư này, gia đình lại sa sút, sau trải qua mai mối, mới phải gả cho Dịch Kế Bối làm thiếp.



Vị Vân tiểu thư này xuất thân từ gia đình quyền quý, cho nên tri thức lễ nghĩa đều có cả, có thể làm thơ thưởng tranh, giỏi nhất là biết cách đối nhân xử thế, nên Dịch Kế Bối đặc biệt yêu chiều sủng ái bà.



Nhưng đúng là hồng nhan bạc mệnh, vừa sinh được Dịch Liên Khải xong thì bà cũng ốm đến không dậy nổi.



Tần Tang dù chưa gặp qua người mẹ chồng này bao giờ, nhưng cũng từng thấy qua hình của bà ở Dịch gia đại trạch, còn có những bài thơ bài văn cũ được truyền lại của bà, liền biết rằng bốn chữ “Tài mạo song toàn” kia của bà hoàn toàn không phải là hư danh, Dịch Kế Bối cũng được xưng là “Nho tướng” vì vậy nên với những bài văn hay cũ của bà đều biên soạn lại để thể hiện hối hận, đối với vị thiếp thất xinh đẹp này của mình cũng đều rất thương tiếc.