Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)
Chương 24 :
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Phan Kiện Trì xoay người đi lên xe lấy sợi dây tới, thấy Mẫn Hồng Ngọc thần sắc kiên nghị, vẫn như cũ không giúp được gì chỉ cười nhạt, liền nói: “Mẫn tiểu thư, chuyện này là do cô quá đáng trước, cũng không thể oán chúng tôi.” Nói xong cầm sợi dây, đem Mẫn Hồng Ngọc buộc thật chặt, đến khi cô đi tới bên cạnh xe, liền trói cả chân cô lại. Dịch Liên Khải bưng trường thương, lúc này mới tiện tay bắt lấy một vật, không khách khí chút nào nhét vào trong miệng Mẫn Hồng Ngọc. Mẫn Hồng Ngọc cũng không giãy giụa, tựa hồ đã không còn đếm xỉa nữa, đem sinh tử mặc kệ không nghĩ tới.
Phan Kiện Trì mặc dù cho tới giờ trước mặt Dịch Liên Khải chưa từng lái qua xe, nhưng Dịch Liên Khải đã sớm biết anh biết lái xe, chỉ hướng về phía anh nhấc mặt lên, rồi tự mình ngồi phía sau. Phan Kiện Trì biết ý đồ của anh, vì vậy nổ máy xe, đi vòng về hướng Tây, một đường đi thẳng hướng trấn Hàn Quan.
Đường đi trở về tựa hồ ngày càng dài đằng đẵng, đã quá nửa đêm, khắp nơi tĩnh mịch, bốn phía đều không có tiếng động. Chỉ thấy màn đêm rủ xuống bao quanh, ánh sao sáng chói, nhỏ vụn điểm chấm, tựa hồ càng làm cho gió rét mang đến cái lạnh thấu xương. Phan Kiện Trì mặc dù một đêm không ngủ, nhưng vẫn cố đánh thức tinh thần mình, hết sức khống chế phương hướng, tăng thêm tốc độ hướng trấn Hàn Quan mà đi. Dịch Liên Khải mặc dù ngồi ở đằng sau, nhưng không có ngủ. Phan Kiện Trì mấy lần quay đầu, cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt anh ta lấp lánh, tựa hồ như đang có điều suy nghĩ. Bọn họ đi hơn nửa đêm, xe hơi rốt cuộc càng ngày càng chậm, tựa hồ hết xăng. Phan Kiện trì dừng xe lại, nhảy xuống xe kiểm tra bình xăng, sau đó nói cho Dịch Liên Khải: “Không còn xăng.”
Dịch Liên Khải chân mày giương lên, họng sóng trường thương trong tay chống trên bàn chân Mẫn Hồng Ngọc, tựa hồ rất bình tâm hỏi: “ Xăng ở chỗ nào?”
Mẫn Hồng Ngọc trong miệng nhét một vật, giùng giằng lắc đầu một cái, tỏ ý không biết, Dịch Liên Khải không chút do dự liền bóp cò, chỉ nghe “oàng” một tiếng vang lớn, đạn kia xuyên qua bàn chân Mẫn Hồng Ngọc, đánh thủng tấm thép dưới nền xe hơi, chỉ thấy máu tươi chảy ra như nước, Mẫn Hồng Ngọc không cầm cự nổi, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Phan Kiện Trì đem xe hơi kiểm tra trong và ngoài, rốt cuộc ở phía cuối rương hành lý tìm được bình xăng, vì vậy xách bình xăng đi thêm vào xe. Sau khi thêm dầu xong thì lên xe, anh thấy Mẫn Hồng Ngọc hôn mê chưa tỉnh, vì vậy lắc đầu một cái, tựa hồ như không hiểu tại sao cô nhất định phải làm vậy. Rõ ràng trên xe còn dầu, nhưng lại muốn chọc giận Dịch Liên Khải.
Dịch Liên Khải tựa hồ thấy hết tâm tư của anh, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Lái xe.”
Như vậy một đêm trôi rất nhanh, rốt cuộc đến lúc bình minh, đã chạy về trấn Hàn Quan.
Tây Bắc ánh mặt trời đến muộn, phía đông chỉ có màu trắng bạc, bầu trời đầy sao tựa hồ sắp bị che phủ, chỉ thấy ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua bầu trời, một phần đất sáng lên. Cứ mênh mông hoang dã như vậy, trời cùng đất tựa hồ ngay cả ranh giới cũng trở nên hỗn độn không rõ, dõi mắt nhìn lại, chỉ là một đường xám tro. Bầu trời màu xanh xám, mặt đất đen xám, mà ánh sáng màu hồng tựa hồ như trong nháy mắt lóe ra từ ranh giới với mặt đất, vẽ lên bầu trời màu sắc tươi đẹp. Bọn họ vốn từ hướng Tây mà đi, đợi đên trấn Hàn quan, chỉ thấy ánh sáng của ánh mặt trời chiếu lên cổng thành, sáng ngời có vẻ trong veo, ngược với cái liếc nhìn một cái vào ánh nắng chiều hôm trước. Chỉ là bình minh vào mùa xuân, bóng đám mây mỏng tím xuyên qua màu đỏ, mơ hồ tựa như màu hổ phách vậy, đem cả trấn hàn Quan chìm trong đó. Xa xa thanh âm thê lương, là tiếng lạc đà đang xuất quan, “Leng keng, leng keng”, là tiếng chuông trên cổ lạc đà.Dịch Liên Khải di chuyển tay chân, đáy xe toàn là máu của Mẫn Hồng Ngọc, khiến cho giày ống trên chân anh cũng bị nhuộm đỏ, bởi vì thời tiết giá rét, nên đã sớm đông lại, Mẫn Hồng Ngọc tình tính kiên nhẫn, mặc dù bị bắn một phát súng, gắng gượng đau đến bất tỉnh. Sau đó lại tỉnh lại hai lần, nhưng lại không nói một lời, cũng không cầu xin tha thứ, trên mặt không lộ ra vẻ đau đớn. Dịch Liên Khải biết cô từ rất lâu rồi, cho nên cũng không lấy làm lạ gì.
Phan Kiện Trì nhìn xa đến cái lồng màu vàng nhạt trong ánh nắng ở trấn Hàn Quan, vì vậy hỏi: “Công tử gia, làm thế nào đây?”
Dịch Liên Khải sau khi bị thương, sắc mặt vốn không được tốt, lúc này sắc mặt lại càng tái nhợt hơn. Anh dùng nòng súng chọc Mẫn Hồng Ngọc, nói: “Đi, đi nói cho Dịch Liên Thận. Nói ngay lập tức rằng hắn muốn cái gì, chúng ta đàm phán lần nữa.”
Mẫn Hồng Ngọc mặc dù đã sớm tỉnh lại, trên trán đầy giọt mồ hôi lạnh, nhưng lại cười lạnh liên tục.
Dịch Liên Khải móc vật trong miệng cô ra, nói: “Ngươi không muốn đi cũng được. Dù sao ta nhìn ngươi liền thấy ghét rồi. Lúc này bắn một phát súng giết chết ngươi, chúng ta liền hết nợ.”
Mẫn Hồng Ngọc mặc dù đau đến thanh âm phát run, nhưng vẫn ráng nói: “Ngươi sẽ không bắn chết ta, ngươi giữ ta lại còn có chỗ dùng.”
Dịch Liên Khải cười nhạt: “Ngươi vẫn tự biết mình đấy, ta sẽ không để cho ngươi bị bắn chết, quá tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi làm ra chuyện như vậy, ta đem ngươi đi thiên đao vạn quả, cũng là quá nhẹ cho ngươi rồi.”
Mẫn Hồng Ngọc cười một cái. Chẳng qua nụ cười này, bởi vì cố nén thống khổ, trên mặt quặn đau. Chỉ sợ là so với khóc càng khó nhìn hơn. Phan Kiện Trì đã xuống xe, mở cửa xe, nói, “Công tử gia, hãy để cho tôi đi.”
“Ngươi đi có tác dụng gì chứ?”
Phan Kiện Trì tựa hồ vững chắc, nói: “Bọn họ không biết vật đó không có ở chỗ tôi.”
Dịch Liên Thận tay cầm đũa, nói: “Tam muội là khách ở xa tới, đây là ở trong quân đội, không thể làm gì hơn đành làm đơn giản thôi. Thật may tam đệ cũng biết, nên mong rằng tam muội đừng phiền lòng.”
Tần Tang đáp mấy câu khách sáo, bốn người mặc dù một bàn đầy đồ ăn ngon, nhưng Tần Tang lại có tâm sự, mà Dịch Liên Khải căn bản ngay cả đũa cũng lười giơ, đến nỗi Mẫn Hồng Ngọc, cũng làm ra vẻ. Chỉ có Dịch Liên Thận đã ăn liền mấy khối thịt đê, nói: “Trấn Hàn Quan nội này không có cái gì ngon để ăn, chỉ có lẩu thịt dê còn có danh tiếng. Các ngươi ở quan nội cũng không ăn được đâu, sao không nếm thử nhiều một chút?”
Dịch Liên Khải lười biếng đỡ đũa, tựa hồ cũng không có hứng thú, Tần Tang tâm sự nặng nề, nhìn Dịch Liên Thận một cái, lại nhìn Mẫn Hồng Ngọc một cái. Dịch Liên Thận để đũa buông xuống, nói: “Xem ra lời không nói rõ, các ngươi đều không có tâm tư ăn uống. Được chúng ta liền nói chuyện cho rõ ràng nào.”
Tần Tang lặng lẽ đỡ cúc áo trước ngực lên, cái áo choàng dài này mặc dù đã là số nhỏ nhất, nhưng cô mặc lên người vẫn có chút lớn, cho nên không quen, muốn bóp bóp một bên vạt áo. Dịch Liên Thận nói: “Tam muội, tam đệ này mặc dù lòng không xấu, nhưng tính khí thật không tốt, không biết hắn đã nói qua cho cô chưa?”
Tần Tang lạnh lùng hỏi: “Đã nói gì?”
Dịch Liên Thận thở dài, nói: “Mẫn tiểu thư khẳng định chính là hồng nhan tri kỷ của tam đệ, ngày hôm qua không biết hai người xảy ra chuyện gì cãi vã, tính khí tam đệ muội cũng biết đấy, liền cầm súng hướng Mẫn tiểu thư bắn một phát, muội nhìn xem, Mẫn tiểu thư chân bị thương thế kia. Theo lý, ta không nên thừa nước đục, nhưng muội cúng biết Mẫn tiểu thư là giác nhi (kiểu diễn viên đó) mà, đều dựa vào lên đài mà kiếm cơm. Xướng hí mà, chú trọng “Xướng niệm tố đả.”, thầy thuốc nói, một phát này bắn xuống đã làm tổn thương xương, dù tương lai có khỏi hẳn, cũng sợ không thể “Tố” mà cũng không thể “Đả”“. Cô ây là một nữ nhân yếu đuối, ngay cả lên đài kiếm cơm cũng không thể kiếm, muội nói nên làm gì bây giờ.”Tần Tang bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Nhị ca xưa nay vốn thương hoa tiếc ngọc, chi bằng ta thay nhị ca làm mối, sẽ để Mẫn tiểu thư gả cho nhị ca làm tiểu thiếp, cũng coi như là một đoạn giai thoại.”
Cô còn chưa nói dứt lời, Dịch Liên Khải đã “Phốc” một tiếng bật cười. Dịch Liên Thận thì không kiềm được ha ha cời to, nói: “Tam muội muội thật là lợi hại, ta mới vừa nói phân nửa, muội liền cản lại. Mẫn tiểu thư cùng tam đệ xưa này qua lại thân thiết, ta làm anh trai, đoạt người yêu của em, còn ra cái thể thống gì nữa chứ?”
Tần Tang trầm mặc, nói: “Đoạt người yêu em trai dĩ nhiên không ra thể thống gì rồi, nhưng là anh, cứu cố chấp muốn cưới di thái thái cho em mình, vậy là cái thể thống gì đây?”
Dịch Liên Thận cười nói: “Tam muội muội trước đừng nóng giận, lời của ta muội dĩ nhiên không tin. Bất quá muội không ngại hỏi tam đệ một chút, xem hắn có nguyện ý cưới Mẫn tiểu thư hay không.”
Dịch Liên Khải lười biếng nói: “Nhị ca nếu đã có ý tốt mai mối như vậy, ta dĩ nhiên nguyện ý.”
Dịch Liên Thận cười chúm chím đối với Tần Tang nói: “Tam muội muội, muội xem, ngay cả chính hắn cũng cam tâm tình nguyện.”
Tần Tang cười nhạt, nói: “Cưới vợ thế nào phải cáo với phụ mẫu. Thậm chí khi cưới thiếp, không chỉ có bẩm báo bề trên, mà còn phải chính thê gật đầu đồng ý, Dịch Liên Khải còn chưa đưa hưu thê cho ta, thì ta chung quy vẫn là chính thê của anh ta, nếu cha mẹ chồng ra nói chuyện, ta cũng đành chịu. Ngài mặc dù là anh, nhưng trong chuyện hôn nhân này, ta cũng không phải người độ lượng rộng rãi. Nhị ca cố muốn ly gián vợ chồng chúng ta, truyền ra ngoài, nhị ca không sợ danh tiếng không tốt sao?”
Dịch Liên Thận lắc đầu liên tục, cười nói: “Đúng là chua mùi giấm...” Tần Tang đứng lên nói: “Thì ra nhị ca bày tiệc rượu này, không phải Hồng Môn yến mà là mai yến. Nếu là làm mai, đây chính là chuyện nhà. Thứ cho Tần Tang thất lễ, chuyện này trừ khi cho ta một hưu thue, nếu không ta vạn vạn không cho. Mời nhị ca tôn trọng một chút, cũng xin nhị ca thứ lỗi cho ta không tiếp chuyện được!”
Cô xoay người đi hai bước, vừa quay đầu hướng Dịch Liên Khải trợn mắt nhìn: “Anh ngồi ở chỗ đó, chẳng lẽ thật sự muốn lấy người đàn bà kia làm di thái thái sao?”
Dịch Liên Khải đứng lên, miễn cưỡng hướng Dịch Liên Thận cung kính khom người, nói: “Nhị ca, lệnh khuê phòng khó vi phạm, thứ cho ta không tiếp chuyện được.” liền cùng Tần Tang cùng nhau, đi ra ngoài cửa.
- -------------------------
Còn hai chương nữa sẽ cố làm nốt làm quà noel tặng các bạn vậy.:)))