Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)

Chương 30 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Dịch Liên Thận cất tiếng cười to, nói: “Ta dĩ nhiên là tin rồi.” - Hơi ngừng lại một chút, nói: “Nếu ngươi thật sự đau lòng vì hắn, chi bằng đem vật kia giao ra. Ta sẽ để cho ngươi mang hắn đi, từ đây về sau hai người song túc song phi, tiêu dao sung sướng hưởng thụ cuộc sống.”



Mẫn Hồng Ngọc cười lạnh nói: “Nhị công tử hồ đồ rồi, ta nếu thật sự là có món đồ kia, đương nhiên ta sẽ đi qua sông gặp Mộ Dung đốc quân rồi, cần gì phải chạy đến trấn Hàn Quan này hít gió Tây bắc chứ?”



Dịch Liên Thận nói: “Ngươi nếu quả thật không có món đồ kia, tự nhiên chạy tới trấn Hàn Quan này làm gì? Chẳng lẽ lại tới thay Dịch Liên Khải đưa tang sao?”



Mẫn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, nói: “Không sai, ta chính là tới thay hắn đưa tang. Chuyện giữa người này và ta, ngài chỉ biết có nửa, còn một nửa còn lại ngài không biết. Ngài không biết ta hận hắn hận đến tận răng sao? Ta nếu như không tận mắt nhìn thấy hắn chết, đời này của ta sống quá uổng phí rồi.”



Dịch Liên Thận không nhịn được tấm tắc khen ngợi, quay mặt đối với Dịch Liên Khải nói: “Tam đệ, ngươi nhìn ngươi gây ra cái nợ phong lưu gì thế này, rốt cuộc khi nào mới có thể đòi lại được đây?”



Dịch Liên Khải nhíu chặt mày, hình dáng thống khổ, cũng không nói nhiều, hai con mắt nhìn chằm chằm Mẫn Hồng Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy sâu sắc ý hận, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt, khoét thủng hai lỗ ở trên người cô.



Dịch Liên Thận ung dung thong thả uống nửa chung rượu, lại gắp thức ăn tới ăn, nói: “Ta không biết đồ trên người ai, hay là ở đâu, nhưng các người phải đem đồ vật giao ra. Lão tam trên người không có đồ, ta biết. Thậm chí cả hai ngươi, ta vừa rồi mới sai người đi lúc soát hành lý hai ngươi một chút, cũng không tìm thấy. Mặc dù đồ ấy không tìm thấy, nhưng cả ba ngươi ở chỗ này, ta cũng không gấp. Lão tam ngươi sẽ không hồ đồ, đem đồ vật ấy giao cho tam muội chứ?”



Dịch Liên Khải đến lúc này mới cười một tiếng, anh cười làm động đến chỗ đau, chợt cau mày. Do ở trong sảnh khách này có treo đèn thủy tinh, nên thấy rất rõ, nụ cười này của anh, loáng thoáng còn có khí độ vô cùng anh tuấn của đài quý công tử ngày xưa tẩu mã. Anh nói: “Lão nhị, ngươi cảm thấy ta sẽ đem vật đó giao cho Tần Tang sao?”



“Ta cũng cảm thấy không thể nào.” - Dịch Liên Khải hết sức bình tĩnh nói: “Ngươi biết rõ đó là một mầm tai họa, ngươi nếu đem đồ ấy cho cô ta, thì sẽ chả khác nào để cô ta rước lấy họa sát thân, cho nên ngươi sẽ không đưa đồ cho cô ta.”



Dịch Liên Khải gật đầu một cái, nói: “Không ai hiểu ta như nhị ca.”



Dịch Liên Thận nhoẻn miệng cười, nói: “Huynh đệ một nhà, cần gì phải khen ta như vậy.”



Lời hai người họ nói, tựa như vẫn còn như đang ở trong thành Phù Viễn vậy, như lúc còn ở trong phủ đốc quân, thân thiết như hai anh em vậy. Mẫn Hồng Ngọc nhìn thấy Dịch Liên Khải cầm đũa đến phát run, không khỏi để ý nhìn kỹ vết thương bị cắt trên cổ tay anh, mặc dù dùng băng vải quấn lại, nhưng hiển nhiên vẫn thấy vết máu đã thấm ướt nhiều ngày, băng vải kia đã sớm thành màu đen. Dịch Liên Thận nhìn thấy cô chú ý đến vết thương trên tay Dịch Liên Khải, liền cười nói: “Vị tam đệ này của ta thâm tàng bất lộ, thật ra khả năng bắn súng của hắn rất tốt, không chỉ có thể trái phải có thể bắn súng, mà hơn nữa tay trái của hắn nổ súng còn chính xác hơn tay phải, hai súng liên kích có thể trăm bước xuyên thủng, ngươi có biết hay không?”



Mẫn Hồng Ngọc tỉnh bơ nói: “Công tử gia quả thật thương pháp không tệ.”



“Đáng tiếc hắn từ nay về sau không mở súng bắn được nữa rồi!” - Dịch Liên Thận cầm đũa, xa xa gạt một cái: “Gân tay trái, gân tay phải của hắn, đều bị cắt đứt rồi, mặc dù ta đã kêu đại phu thay hắn nối lại thật tốt rồi, nhưng mà hắn hôm nay đến cả ly rượu còn bưng không xong, đừng nói chi là sau này cầm súng.”



Anh ta ở đây cười cười nói ra những lời này, Phan Kiện Trì tính tình kiên cường, cũng không nhịn được thần sắc khẽ biến, rốt cuộc không nhịn được, đứng lên lớn tiếng nói: “Dịch Liên Thận, sao ngươi có thể độc ác như vậy?”



“Ác độc?” Dịch Liên Thận mí mắt rũ xuống, khóe miệng tựa như có một nụ cười kín đáo, “Ngươi có bao giờ thấy xà nhân (1) chưa? Bọn họ so với rắn còn độc ác hơn, có thể còn độc hơn cả rắn. Nói đến độc ác, em trai ruột của ta cũng không kém hơn so với ta là bao đâu... Các ngươi có biết đại ca ta làm sao mà từ trên lưng ngựa rơi xuống không? Trong phủ mọi người đều nói là ta hại đại ca, nói hữu tị tử hữu nhãn (2), ngay cả phụ thân đại nhân, cha ruột ta, cũng nghi ngờ có phải ta cố tình với huynh đệ mình làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy không. Cho nên lão đầu tử một mực trở về che chở hắn, đem hắn để ở Xương Nghiệp, chung quy để đề phòng ta, thậm chí còn định giải tán hết đám lính dưới quyền ta, để cho hắn quay về làm chủ soái. Thật ra ông trời oan uổng như vậy, ta còn có thể nói với ai đây? Năm ấy tam đệ mới mười một tuổi, một đứa trẻ mười một tuổi, làm ra chuyện mưu hại anh cả như vậy, ai mà tin cơ chứ?”



Dịch Liên Khải lúc này mới lạnh lùng nhìn Dịch Liên Thận một cái, nói: “Ngươi biết ta ở bàn đạp động tay chân, nhưng cũng không đi nói cho lão đại biết, chẳng phải ngươi cũng chỉ mong hắn chết hay sao.”



Dịch Liên Thận lắc đầu than thở: “Tam đệ, làm trơn một cái bàn đạp, nhiều lắm chỉ khiến cho lão đại lảo đảo chút mà thôi, sao có thể để cho hắn nằm liệt trên giường mười mấy năm không thể nhúc nhích được.”



Dịch Liên Khải nhàn nhạt nói: “Cho nên phải đa tạ nhị ca năm đó âm thầm giúp ta một tay.”



Dịch Liên Thận thở dài một tiếng, nói: “Ta biết trong lòng ngươi xem thường, cho là ta cùng hắn là anh em cùng một mẹ, ta cần gì phải làm ra chuyện như vậy. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không... Lão đại thuở nhỏ thông minh hiếu học, lão đầu tử thường hay nói hắn là “Ngô gia bạch ngạch câu” (3). Mà tam đệ ngươi, mặc dù từ nhỏ chẳng nói năng gì, nhưng lão đầu tử vẫn thật lòng thương ngươi, đi khắp nơi gửi ngươi đi, có thể lừa gạt được người khác, nhưng sao có thể gạt được ta đây? Ta so với lão đại sinh sau hai năm, cha không đau, mẹ không thương, nếu mình không tự tìm đường ra, trong nhà này cũng không có chỗ cho ta dung thân. Ngươi còn nhớ hay không, chúng ta ở tại trong vườn hoa nhỏ phủ đông đi vào trong viện Lục thúc, hắn là em trai ruột của lão đầu tử. Không nhớ nổi phải không, nếu ta không đề cập tới, ngươi sớm đã quên Lục thúc dáng dấp ra sao rồi, Lục thúc kia sống qua ngày, so với quản gia, người làm của chúng ta còn không bằng. Ngươi cho rằng hắn không bằng lão đầu tử sao, ông cũng hùng thao vĩ lược, cũng một bụng văn chương; hắn cũng văn võ song toàn, cũng biết cưỡi ngựa bắn súng.  Nhưng lúc đó hắn ở tiền tuyến đánh trận, lão đầu tử liền cứ thế đưa hắn từ tiền tuyến lừa trở về, cũng lừa bịp giam lỏng hắn nhiều năm như vậy.  Lão đầu tử đâu có ngu đâu, hắn giữ lại Lục thúc, rõ ràng là thay lão đại để lại một đường lui. Cho nên ta biết một khi lão đại ngồi lên vị trí của lão đầu tử, người đầu tiên hắn đối phó chắc chắn là ta. Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh, ha ha, phòng anh em mình, so với phòng cướp còn lợi hại hơn.”



Dịch Liên Khải nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần nhiều lời, ta nếu là như vậy, việc đầu tiên cũng là giết ngươi, cho nên ngươi bây giờ làm nhục ta, cũng đúng thôi. Bất quá huynh đệ đánh nhau, ngươi cũng không chịu để cho ta thống khoái, thật sự quá là lề mề.”



Dịch Liên Thận cười lạnh nói: “Ngươi muốn trách phải trách lão đầu tử, ai bảo hắn đem đồ giao cho ngươi chứ? Ngươi nếu không chịu đem đồ giao ra, ta không thể làm gì khác hơn là phải nghĩ đủ mọi cách cậy miệng ngươi ra.”



Dịch Liên Khải bỗng nhiên quay mặt, nhìn về phía Mẫn Hồng Ngọc cười một tiếng, nói: “Ta biết bây giờ đồ đang ở trong tay ngươi, ngươi nên đưa cho lão nhị, đỡ để cho hắn bắt ta chịu tội vặt vãnh.”



Mẫn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, nói: “Đừng nói đồ có ở trong tay ta hay không, giả dụ như đồ ở trong tay ta, ta cũng không thể lấy ra đổi lấy tính mạng này của ngươi được!”



Dịch Liên Khải cũng không để ý tới. Ngược lại Dịch Liên Thận tựa như hết sức bằng lòng, cười nói: “Nếu như không cần tính mạng của hắn, thì ngươi muốn đổi với cái gì?”



Mẫn Hồng Ngọc thở dài: “Nó không có ở nơi này, ngươi dùng một tòa kim sơn để đổi, ta liền lấy ra!”



Dịch Liên Thận nói: “Ngươi muốn kim sơn còn không dễ sao, chỉ cần ngươi chịu đem đồ vật giao ra, ngươi muốn bao nhiêu thỏi vàng cũng được, muốn bạc nguyên cũng được, tùy tiện cho ngươi ra giá.”



Mẫn Hồng Ngọc ung dung cười một tiếng, lại gắp chút thức ăn, nói: “Mặc dù đồ không ở chỗ ta, nhưng liên quan đến tung tích của nó, ta cũng biết một chút. Chẳng qua đây cũng không phải đồ tầm thường gì, mà là Dịch gia lão đầu tử để lại một đường lui. Có thể mượn hùng binh mười vạn, có thể hiệu lệnh Giang Tả, cũng có thể khiến cho quân đội Mộ Dung cũng phải chịu chèn ép, ngươi nói vật như vậy, là trị giá mười vạn bạc trắng, hay là mười vạn hoàng kim?”



Dịch Liên thận cười nhạo một tiếng, nói: “Ở trong tay ngươi cũng không có giá trị bằng nửa hào.”



Mẫn Hồng Ngọc nói: “Nếu không đáng giá nửa hào, vậy ngài cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy, dù thế nào cũng phải đem vật này tìm ra?”




Mẫn Hồng Ngọc nói: “Ta đói bụng rồi, đem một bàn đồ ăn ngon tới.”



Lính canh kia hỏi: “Là đưa đến phòng tiểu thư sao ạ?”



Mẫn Hồng Ngọc nói: “Đưa tới đây.”



Lính canh kia đáp ứng một tiếng rồi đi, qua nửa giờ sau, quả nhiên quay trở lại. Lúc này phía sau có hai đầu bếp đi theo, trong tay xách một cái hộp. Lính canh kia liền đem cái bàn trên chính giữa cái kháng trải khăn trải bàn, hai đầu bếp liền mở cái hộp, đem thức ăn nóng lạnh bày ra. Trừ bốn đĩa thức ăn lạnh ra, bốn loại trái cây sấy khô thì còn có mấy món nóng, còn có một tô cháo gà chưng nhân sâm Cao Ly.



Lính canh kia nói: “Phòng bếp nói, còn có vi cá nữa nhưng do đang hầm, nên một lúc nữa mới đưa tới. Mời tiểu thư dùng bữa trước.”



Mẫn Hồng Ngọc gật đầu một cái, đầu bếp liền bày đũa xuống, nhẹ nhàng đặt trên một kệ sứ để đũa, rồi mới cầm hộp không lui xuống.



Mẫn Hồng Ngọc cũng không khách khí, múc trước một chén canh, nói: “Ăn trước đi, ăn no rồi lát chúng ta thảo luận kỹ hơn.”



Phan Kiện Trì thấy điệu bộ cô như vậy, cũng không thấy kỳ quái, mặc dù cùng cô quen biết không lâu, nhưng cũng biết cô là loại người không sợ trời sợ đất. Chỉ thấy cô đẩy Dịch Liên Khải một cái, nói: “Phải làm bộ điệu như vậy sao? Ngươi nếu không ăn cơm no, thì lấy đâu ra khí lực cùng nhị ca ngươi đấu trí so dũng khí đây.”



Dịch Liên Khải không hề để ý đến cô, vẫn như cũ quay mặt vào bên trong, tựa như đang ngủ.



Mẫn Hồng ngọc thấy anh như vậy, liền “Hừ” một tiếng, cầm muỗng lên, tự mình nếm thử một miếng cháo gà, nói: “Cái này không tệ.” - Lại gọi Phan Kiện Trì: “Phan phó quan, nghe nói buổi trưa hắn đem thức ăn ném hết, hại ngươi đói bụng, ngồi xuống ăn một chút lấp bụng đi.”



Phan Kiện Trì không đáp lời, Mẫn Hồng Ngọc hạ đũa như gió, đem thức ăn gắp lên nếm hết một lần, nói: “Tốt lắm, ta cũng ăn trước rồi, dù là có độc, cũng là ta chết trước.”



Phan Kiện Trì thấy cô như vậy, mới chậm rãi nói: “Nhị công tử sẽ không hạ độc đâu.”



Mẫn Hồng Ngọc cầm đũa gắp một miếng đầy thịt, lại cười nói: “Đúng vậy, nếu như hắn muốn hạ độc, chỉ sợ chỉ muốn hạ độc chết một mình ta thôi.”



Cô nói cười chầm chậm, tựa hồ không tức giận, vừa nói chuyện, vừa uống canh. Một lát sau, phòng bếp đưa vi cá tới, Mẫn Hồng Ngọc đổ một đĩa giấm lên, lại gắp một miếng cá, khen: “Chỗ này làm vi cá thật không tệ, bất quá hầm thời gian không đủ, còn thiếu chút nóng.”



Cô vừa nói vừa ăn, nhưng Dịch, Phan cả hai người không đáp lời. Mẫn Hồng Ngọc cuối cùng cũng đẩy chén đĩa ra, nói: “Ta ăn no rồi.”



Phan Kiện Trì thoáng cười khổ, Dịch Liên Khải vẫn như cũ không nhúc nhích ở đó, tựa hồ đối với người bên cạnh không cảm giác. Mẫn Hồng Ngọc thấy anh từ đầu tới cuối thờ ơ, không kiềm được tức giận, nói: “Người như ngươi đúng là không biết thức thời, hôm nay ngươi bị rơi vào ngục tù, trừ ta ra, ở đâu sẽ có người tới cứu ngươi chứ?”



Dịch Liên Khải lúc này mới “Hừ” một tiếng, ngay cả mắt cũng lười mở ra, lại chậm rãi nói: “Ngươi nào phải tới cứu người, rõ ràng là tới hại người.”



Mẫn Hồng Ngọc thấy anh chịu tiếp lời, cũng không im lặng mà lên tiếng, hết sức mừng rỡ, nói: “Dĩ nhiên là tới cứu ngươi rồi, ngươi không tin thì hỏi Phan phó quan xem.”



Dịch Liên Khải chỉ nói một câu như vậy, rốt cuộc cũng không trả lời cô. Mẫn Hồng Ngọc dùng trăm phương ngàn kế, nhưng anh vẫn như trước vẫn không nói một câu nào, chỉ đành hậm hức bỏ đi.



Cô sau khi rời đi, lính cạnh liền vào dọn dẹp bàn. Phan Kiện Trì ngồi ở trên giường lò, thấy bọn họ dùng hộp thức ăn đem bát đĩa dọn dẹp đi ra ngoài, thu dọn chỉnh tề, lần nữa khóa cửa lại. Nghe được âm thanh khóa cửa, Phan Kiện Trì cũng không động, mà Dịch liên Khải vẫn nằm ở đó, hô hấp đều đều, tựa như đang ngủ.



Ước chừng qua nửa giờ sau, Phan Kiện Trì nhảy xuống kháng, đi quanh ngục nhìn quanh, chỉ thấy trong sân lính canh đi đi lại lại, tuần tra cẩn mật. Nhưng do Dịch Liên Khải bị giam lại nhiều ngày, cũng do Dịch Liên Thận từng có lệnh giới nghiêm, cho nên không có ai liếc mắt nhìn, chỉ nghiêm túc đi tuần mà thôi.



Phan Kiện Trì nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Dịch Liên Khải con ngươi khẽ động, nhưng cũng không mở mắt ra. Phan Kiện Trì khẽ gọi một tiếng “Tam công tử.”



Dịch Liên Khải vẫn như cũ không động đậy, Phan Kiện Trì trong lòng gấp gáp, mới đem đồ giấu trong tay từ từ đưa tới trong tay chỗ Dịch Liên Khải. Dịch Liên Khải ngón tay run lên, bỗng nhiên mở mắt, môi tựa hồ hơi động, thanh âm lại thấp không nghe rõ: “Từ đâu mà có?”



Phan Kiện Trì chỉ nói: “Vừa mới rồi.”



****



(1) Vốn là hoàn xà đích nhân nhưng khó dịch quá nên mình cũng không viết nghĩa ra.



(2) Hữu tị tử hữu nhãn ý chỉ lời đồn thổi



(3) Bạch ngạch câu là thanh niên anh tuấn có triển vọng



(4) Tróc phóng tào là một vở kịch dựa theo “Tam quốc diễn nghĩa” kể về việc Tào Tháo đi ám sát Đổng Trác không thành, đi qua huyện Mậu Bình bị Trần Cung phát hiện. Trần Cung bị lòng trung thành của Tào Tháo làm cảm động, liền bỏ trốn theo y. Đi đến một thành địa phương kết giao với huynh đệ nhà Lữ gia, Lữ bá phụ phân phó giết heo đón tiếp, Tào tháo nghe thấy tiếng mài dao, tưởng họ có ý giết mình, liền hạ thủ giết hết Lữ gia. Trần Cung thấy mình đã nhìn nhầm người trong đêm liền bỏ đi.