Sương Sương Hệ Thống Từ Đấu La Bắt Đầu
Chương 18 : Tách ra
Ngày đăng: 01:12 27/06/20
Đêm hôm đó, Trần Hạo liền nhảy sang giường Tiểu Vũ cùng nàng ngủ chung, bất quá cả đêm lại không ngủ được, vì sao? Vì áy náy a. Dù sao cướp vợ bạn không tốt, nhưng nghĩ đến lại cảm thấy thật kích thích. Hắc hắc hắc..
Sáng sớm, đại đa số mọi người trong học viện vẫn còn đang ngủ, thì lại có ba người rời đi đại môn học viện.
"Lão sư, chúng ta phải đi đâu để bắt hồn thú?"
Từ học viện đi ra đúng là Đại sư thầy trò hai người cùng với Trần Hạo ngáp ngắn ngáp dài sau lưng.
"Chúng ta bây giờ phải tới đông bắc thành Nặc Đinh bốn trăm lý tới liệp hồn sâm lâm. Nơi đó là địa phương nuôi dưỡng hồn thú của đế quốc. Dám chắc có thể tìm được cho hai ngươi hồn thú thích hợp." Đại sư hôm nay mặc một thân trang phục, nhìn qua tăng thêm vài phần anh khí, chỉ là trông hơi cứng nhắc cho người khác cảm giác khó gần.
"Nuôi dưỡng? Hồn thú cũng có thể nuôi dưỡng sao? Lão sư người giảng cho ta tri thức hồn thú đi."
Đại sư gật đầu nói: "Cao đẳng hồn thú tự nhiên không thể nuôi dưỡng, nhưng đê đẳng thì có thể. Hồn thú loại sinh vật này chính là hồn lực dã thú. Tồn tại càng lâu năm, thực lực càng mạnh. Cho nên bình thường mà nói chúng ta dựa theo niên hạn, chia hồn thú làm năm cấp bậc. Thập niên hồn thú, bách niên hồn thú, thiên niên hồn thú, vạn niên hồn thú, cùng thập vạn niên hồn thú. Giống như tên gọi hồn thú tu luyện mười năm chính là thập niên hồn thú. Hồn hoàn cùng hồn thú phân chia giông nhau. Có điều không giống nhau ở chỗ niên hạn hồn hoàn rất khó nhận biết, từ nhan sắc là có thể nhìn ra. Trong đó, thập niên hồn thú, hồn hoàn là màu trắng, bách niên hồn hoàn màu vàng, thiên niên hồn thú hồn hoàn màu tím, vạn niên hồn thú có màu đen, còn lại thập vạn niên hồn thú hồn hoàn có màu đỏ. Tại quốc điểm đế quốc nuôi dưỡng đa số hồn sư liệp sát hồn thú đều là thập niên cùng bách niên. Ít có thiên niên hồn thú xuất hiện."
"Lão sư, Hồn thú tu luyện thời gian càng dài thì thực lực lại càng mạnh, hồn hoàn nó sinh ra hiệu quả cũng càng tốt. Vậy chỗ cường đại của nó đến tột cùng là biểu hiện ở phương diện nào?" Đường Tam hỏi.
Khuôn mặt cứng ngắc của Đại sư hiện ra nụ cười khó coi như là tiêu chí của hắn: "Vấn đề này hỏi hay lắm. Hồn thú cấp bậc bất đồng sẽ sinh ra hồn hoàn khác nhau đối với thuộc tính phụ gia cùng với năng lực kỹ năng trên bản thân Hồn sư. Lấy ví dụ, nếu dùng góc độ lượng hóa mà đánh giá, Lam ngân thảo võ hồn của ngươi sẽ đi theo lộ tuyến Khống chế hệ Khí hồn sư, vậy, ngươi có được một cái mười năm hồn hoàn có thuộc tính tương hợp, vậy, Lam ngân thảo của ngươi khống chế tính sẽ gia tăng mười, nhưng nếu là trăm năm hồn hoàn, vậy khống chế tính của ngươi với Lam ngân thảo chính là gia tăng một trăm v.v… Bởi vậy, dưới tình huống có thể, tất cả Hồn sư đều sẽ tận lực theo đuổi nhằm tăng càng mạnh võ hồn."
Đường Tam nghi hoặc nói: "Vậy chẳng phải là người có thế lực càng lớn, có khả năng có được hồn hoàn lại càng tốt sao? Những quý tộc này hoàn toàn có thể bằng vào lực lượng của gia tộc mình đi săn giết hồn hoàn càng mạnh để cấp cho mình."
Trong mắt Đại sư lộ ra quang mang tán dương: "Có thể nghĩ vậy, chứng minh ngươi đã cẩn thận suy nghĩ qua, nhưng trên thực tế cũng không phải đơn giản như vậy. Hoặc là nói, phụ gia của hồn hoàn có yêu cầu cực kỳ hà khắc."
"Đầu tiên, phải là bản thân tự đánh chết hồn thú mới có thể lấy được hồn hoàn của hồn thú. Thời gian tồn tại của hồn hoàn quá ngắn, nếu trong vòng một canh giờ mà không phụ gia trên người thì sẽ mất đi hiệu quả."
"Tiếp theo, Hồn thú là một loại sinh vật cực kỳ kiêu ngạo, bất cứ hồn thú gì cũng không cho phép mình bị bắt làm tù binh, nếu bị địch nhân đánh thành trọng thương, muốn nhốt chúng nó, vậy, hồn thú sẽ lựa chọn hồn lực tự bạo mà tự sát. Cái này sẽ giới hạn tình huống mà ngươi vừa nói, sợ là mời người liệp sát hồn thú, cuối cùng không phải do hắn giết chết, vậy cũng rất khó có được hồn hoàn."
"Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối. Trí tuệ của loài người thì hồn thú sao có thể so sánh. Phương pháp liệp sát hồn thú tốt nhất chính là tổ đoàn đi tới chỗ của hồn thú, một kích cuối cùng do mình hoàn thành, như vậy là có thể thu được hồn hoàn. Cho nên, quý tộc và một ít người có thế lực theo như lời ngươi nó thì tại phương diện liệp sát Hồn thú quả thật có ưu thế nhất định. "
"Nhưng là, người như vậy có thể dễ dàng có được hồn hoàn nhưng không có nghĩa là hắn sẽ trở nên cường đại hơn so với Hồn sư bình thường. Ai cũng không có thể dám chắc mình gặp được hồn thú có thuộc tính thích hợp với mình nhất. Cấp bậc của hồn thú cố nhiên quan trọng, thuộc tính có tương hợp hay không cũng quan trọng tương đương. Cho dù hồn hoàn tốt, nhưng cùng võ hồn của ngươi tương khắc, cũng không phát sinh tác dụng tốt, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới bản thân. Trọng yếu nhất chính là, một một gã Hồn sư tại bất đồng giai đoạn thì hấp thu hồn hoàn là có hạn chế."
"Tỷ như nói, ngươi bây giờ chỉ là một người mười cấp Hồn sĩ, với hồn lực của ngươi bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp thu hồn hoàn của một đầu trăm năm hồn thú, nếu ngươi vọng đồ hấp thu ngàn năm hồn hoàn, vậy kết quả chỉ có một, thân thể không cách nào thừa nhận, bị lực lượng của hồn hoàn hủy diệt. Trong khi hấp thu hồn hoàn, thì ngoại lực không có cách nào trợ giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngươi ngẫm lại, người cần phải có người khác trợ giúp mới có thể liệp sát hồn thú mà mình muốn, thực lực bản thân như thế nào có thể kiên nhận, nói không chừng hấp thu một cái hồn hoàn thích hợp với mình đồng thời cấp bậc cũng trong phạm vi khống chế cũng sẽ sinh ra hủy diệt tính đả kích. Đường Tam, ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này là công bằng, muốn đạt được cái gì thì nhất định phải làm ra cố gắng tương ứng. Chủ nghĩa cơ hội chỉ dành cho những kẻ tầm thường. Võ hồn lý luận mà ta nghiên cứu, chính là vì để cho Hồn sư trong quá trình cố gắng trở nên dễ dàng hơn một chút. Dưới tình huống chính mình tương đẳng thực lực trở nên càng cường đại. Ngươi hiểu được không?"
Đường Tam gật gật đầu xác nhận.
Hắn vốn cũng không phải người có thói quen cơ hội, dựa vào sự cố gắng của mình từng bước chân một cố gắng hướng tới mục tiêu mới là chân thực.
Trần Hạo theo sau cũng không có nói gì, dù sao Đại sư giảng giải hắn cũng cần nghe một chút.
Đại sư mang theo Đường Tam cùng Trần Hạo cũng không có ra khỏi thành, ngược lại là hướng nội thành mà đi.
Lúc đi ngang qua một cái tửu điếm nhỏ trong thành, Trần Hạo liền nghe được một âm thanh đang gọi hắn.
"Tiểu Hạo...."
Nghe được âm thanh này Trần Hạo liền biết là Đường Hạo ở đây đang gọi hắn. Nhìn phía trước Đại sư cùng Đường Tam vẫn đang cùng nhau giảng giải tri thức có vẻ như họ không nghe được, Trần Hạo liền suy nghĩ. "Hiện tại ta đang cần đệ nhị Hồn hoàn ít nhất cũng là ngàn năm, nếu chỉ nhờ Đại sư thì chắc chắn là không được rồi. Đành phải tách ra thôi."
Quyết định xong, Trần Hạo liền tiến lên chỗ Đại sư cùng Đường Tam hai người: "Đại sư..."
Đi phía trước Đại sư nghe được Trần Hạo tiếng kêu liền dừng lại, nhìn sang, hỏi: "Có gì không hiểu sao Tiểu Hạo?"
Trần Hạo lắc đầu: "Không phải.."
Đại sư nghi hoặc.
Trần Hạo nói:"Đại sư, ta tính toán đi nơi khác săn Hồn thú." Trần Hạo nghiêm túc nhìn Đại sư nói: "Ta thật ra không phải 10 cấp mà là 20 cấp, ta đã có đệ nhất Hồn Hoàn rồi."
Nghe Trần Hạo lời nói, Đại sư cả kinh. "20 cấp?"
"Đúng vậy." Trần Hạo nhìn sang Đường Tam cười nói: "Tiểu Tam, ngươi nhớ lúc còn ở Thánh Hồn thôn ngươi từng hỏi ta bao nhiêu cấp không?"
Đường Tam ngạc nhiên, sao nhớ ra thì giật mình: "Hạo ca, lời khi đó ngươi nói là thật."
Trần Hạo gật đầu nhìn sang Đại sư vẻ mặt còn đang hoài nghi, hắn chỉ cười cười dẫn hai người đến một chỗ hẻm khuất người rồi phóng thích võ hồn cùng Hồn hoàn để chứng minh.
Cửu Vĩ hiện ra, thân cao đến vài trượng màu đỏ cam, to lớn mà bễ nghễ, chín đuôi tùy theo xoè rộng khoe khẩy phía sau, xung quanh mây khí lượn lờ giống như đang đạp trên những tầng mây, trông cực kỳ cao quý, ánh mắt của nó lạnh lùng nhìn xuống hai người.
Từ khi Trần Hạo phóng thích ra Võ hồn đến khi chứng kiến ánh mắt kia, Đại sư cùng Đường Tam có một loại súc động muốn quỳ xuống. Đây là lần đầu tiên Trần Hạo không tiết chế mà phóng thích ra hoàn toàn uy áp của mình. Đại sư dù sao cũng chỉ là một gã 29 cấp Đại Hồn sư, Đường Tam thì khỏi nói.
"C-Cái này...hơi thở tốt mạnh mẽ." Đại sư kinh hãi.
Đường Tam gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thì thào:"..Cửu Vĩ, cư nhiên là Cửu Vĩ..."
Nghe được Đường Tam thì thào, Đại sư nghi hoặc hỏi: "Cửu Vĩ? Tiểu Tam, đó chẳng lẽ là tên của loại võ hồn Hồ ly này sao?"
Đường Tam lắc đầu: "Nó đã không thể gọi là Hồ ly nữa mà là phải gọi nó là Thiên Hồ, Cửu Vĩ Thiên Hồ."
"Tiểu Tam, ngươi làm sao biết?" Đại sư quay sang nhìn hắn hỏi.
Ách! Đường Tam lúng túng, hắn lỡ miệng nói ra giờ không biết nên giải thích như thế nào.
Đã có lúc này Trần Hạo lên tiếng giải vây. "Đại sư, là ta nói với hắn."
Lúc này trên thân Trần Hạo rơi xuống một cái màu tím nhạt Hồn hoàn. Thấy một màn này Đại sư trợn mắt. "Màu tím? Ngàn năm Hồn hoàn?"
Cũng vì để bớt đi một chút rắc rối sau này, Trần Hạo giải thích một lần với Đại sư cùng Đường Tam luôn.
Nghe được Trần Hạo lời nói, Đại sư cùng Đường Tam khiếp sợ không thôi.
Đại sư than thở: "Tiểu Hạo, không nghĩ tới thân thể của ngươi khủng bố như vậy, thứ nhất Hồn hoàn lại có thể tiếp nhận tới ngàn năm cấp bậc Hồn hoàn..."
Một bên Đường Tam có chút hâm mộ nhìn hắn. Trần Hạo thấy vậy cũng là lắc đầu cười: "Tiểu Tam, ngươi cũng không cần như thế hâm mộ ta, sau này ngươi cũng sẽ giống như ta vậy thôi, thậm chí còn tốt hơn thế."
Đường Tam nghi hoặc. "Hạo ca, tốt hơn là ý gì?"
"Hiện tại chưa thể nói với ngươi." Trần Hạo cười thần bí.
Đại sư gật đầu nhìn sang Trần Hạo: "Tiểu Hạo, ngươi thứ nhất Hồn hoàn đã là ngàn năm vậy thì thứ hai Hồn hoàn cũng không thấp hơn ngàn năm đi. Vậy ngươi đã tìm được trợ thủ chưa, có cần ta liên hệ tìm giúp ngươi không.?"
Trần Hạo lắc đầu nói:"Cảm ơn Đại sư, trợ thủ ta đã tìm được."
Đại sư chăm chú nhìn hắn thật lâu, sau gật đầu: "Vậy được rồi, ta trước mang Tiểu Tam đi Liệp Hồn Sâm Lâm giúp hắn tìm kiếm thích hợp Hồn thú."
Trần Hạo nhớ ra vội từ Hệ thống mua một ít đan dược giải độc đưa cho Đại sư cùng Đường Tam.: "Đây là giải độc đan, nếu trúng độc hãy ăn nó độc tố sẽ được hoá giải."
Đại sư nghi hoặc nhưng cũng là tiếp nhận.
Sau khi cùng thầy trò hai người tách ra, Trần Hạo liền theo nơi phát ra tiếng kêu đi tới, nhìn thân ảnh cao lớn đang ngồi bên trong tửu điếm, Trần Hạo liền phất tay đi tới.
"Yô, thúc thúc tới là để giúp ta săn Hồn hoàn sao?.."
"....." Đường Hạo.
Sáng sớm, đại đa số mọi người trong học viện vẫn còn đang ngủ, thì lại có ba người rời đi đại môn học viện.
"Lão sư, chúng ta phải đi đâu để bắt hồn thú?"
Từ học viện đi ra đúng là Đại sư thầy trò hai người cùng với Trần Hạo ngáp ngắn ngáp dài sau lưng.
"Chúng ta bây giờ phải tới đông bắc thành Nặc Đinh bốn trăm lý tới liệp hồn sâm lâm. Nơi đó là địa phương nuôi dưỡng hồn thú của đế quốc. Dám chắc có thể tìm được cho hai ngươi hồn thú thích hợp." Đại sư hôm nay mặc một thân trang phục, nhìn qua tăng thêm vài phần anh khí, chỉ là trông hơi cứng nhắc cho người khác cảm giác khó gần.
"Nuôi dưỡng? Hồn thú cũng có thể nuôi dưỡng sao? Lão sư người giảng cho ta tri thức hồn thú đi."
Đại sư gật đầu nói: "Cao đẳng hồn thú tự nhiên không thể nuôi dưỡng, nhưng đê đẳng thì có thể. Hồn thú loại sinh vật này chính là hồn lực dã thú. Tồn tại càng lâu năm, thực lực càng mạnh. Cho nên bình thường mà nói chúng ta dựa theo niên hạn, chia hồn thú làm năm cấp bậc. Thập niên hồn thú, bách niên hồn thú, thiên niên hồn thú, vạn niên hồn thú, cùng thập vạn niên hồn thú. Giống như tên gọi hồn thú tu luyện mười năm chính là thập niên hồn thú. Hồn hoàn cùng hồn thú phân chia giông nhau. Có điều không giống nhau ở chỗ niên hạn hồn hoàn rất khó nhận biết, từ nhan sắc là có thể nhìn ra. Trong đó, thập niên hồn thú, hồn hoàn là màu trắng, bách niên hồn hoàn màu vàng, thiên niên hồn thú hồn hoàn màu tím, vạn niên hồn thú có màu đen, còn lại thập vạn niên hồn thú hồn hoàn có màu đỏ. Tại quốc điểm đế quốc nuôi dưỡng đa số hồn sư liệp sát hồn thú đều là thập niên cùng bách niên. Ít có thiên niên hồn thú xuất hiện."
"Lão sư, Hồn thú tu luyện thời gian càng dài thì thực lực lại càng mạnh, hồn hoàn nó sinh ra hiệu quả cũng càng tốt. Vậy chỗ cường đại của nó đến tột cùng là biểu hiện ở phương diện nào?" Đường Tam hỏi.
Khuôn mặt cứng ngắc của Đại sư hiện ra nụ cười khó coi như là tiêu chí của hắn: "Vấn đề này hỏi hay lắm. Hồn thú cấp bậc bất đồng sẽ sinh ra hồn hoàn khác nhau đối với thuộc tính phụ gia cùng với năng lực kỹ năng trên bản thân Hồn sư. Lấy ví dụ, nếu dùng góc độ lượng hóa mà đánh giá, Lam ngân thảo võ hồn của ngươi sẽ đi theo lộ tuyến Khống chế hệ Khí hồn sư, vậy, ngươi có được một cái mười năm hồn hoàn có thuộc tính tương hợp, vậy, Lam ngân thảo của ngươi khống chế tính sẽ gia tăng mười, nhưng nếu là trăm năm hồn hoàn, vậy khống chế tính của ngươi với Lam ngân thảo chính là gia tăng một trăm v.v… Bởi vậy, dưới tình huống có thể, tất cả Hồn sư đều sẽ tận lực theo đuổi nhằm tăng càng mạnh võ hồn."
Đường Tam nghi hoặc nói: "Vậy chẳng phải là người có thế lực càng lớn, có khả năng có được hồn hoàn lại càng tốt sao? Những quý tộc này hoàn toàn có thể bằng vào lực lượng của gia tộc mình đi săn giết hồn hoàn càng mạnh để cấp cho mình."
Trong mắt Đại sư lộ ra quang mang tán dương: "Có thể nghĩ vậy, chứng minh ngươi đã cẩn thận suy nghĩ qua, nhưng trên thực tế cũng không phải đơn giản như vậy. Hoặc là nói, phụ gia của hồn hoàn có yêu cầu cực kỳ hà khắc."
"Đầu tiên, phải là bản thân tự đánh chết hồn thú mới có thể lấy được hồn hoàn của hồn thú. Thời gian tồn tại của hồn hoàn quá ngắn, nếu trong vòng một canh giờ mà không phụ gia trên người thì sẽ mất đi hiệu quả."
"Tiếp theo, Hồn thú là một loại sinh vật cực kỳ kiêu ngạo, bất cứ hồn thú gì cũng không cho phép mình bị bắt làm tù binh, nếu bị địch nhân đánh thành trọng thương, muốn nhốt chúng nó, vậy, hồn thú sẽ lựa chọn hồn lực tự bạo mà tự sát. Cái này sẽ giới hạn tình huống mà ngươi vừa nói, sợ là mời người liệp sát hồn thú, cuối cùng không phải do hắn giết chết, vậy cũng rất khó có được hồn hoàn."
"Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối. Trí tuệ của loài người thì hồn thú sao có thể so sánh. Phương pháp liệp sát hồn thú tốt nhất chính là tổ đoàn đi tới chỗ của hồn thú, một kích cuối cùng do mình hoàn thành, như vậy là có thể thu được hồn hoàn. Cho nên, quý tộc và một ít người có thế lực theo như lời ngươi nó thì tại phương diện liệp sát Hồn thú quả thật có ưu thế nhất định. "
"Nhưng là, người như vậy có thể dễ dàng có được hồn hoàn nhưng không có nghĩa là hắn sẽ trở nên cường đại hơn so với Hồn sư bình thường. Ai cũng không có thể dám chắc mình gặp được hồn thú có thuộc tính thích hợp với mình nhất. Cấp bậc của hồn thú cố nhiên quan trọng, thuộc tính có tương hợp hay không cũng quan trọng tương đương. Cho dù hồn hoàn tốt, nhưng cùng võ hồn của ngươi tương khắc, cũng không phát sinh tác dụng tốt, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới bản thân. Trọng yếu nhất chính là, một một gã Hồn sư tại bất đồng giai đoạn thì hấp thu hồn hoàn là có hạn chế."
"Tỷ như nói, ngươi bây giờ chỉ là một người mười cấp Hồn sĩ, với hồn lực của ngươi bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp thu hồn hoàn của một đầu trăm năm hồn thú, nếu ngươi vọng đồ hấp thu ngàn năm hồn hoàn, vậy kết quả chỉ có một, thân thể không cách nào thừa nhận, bị lực lượng của hồn hoàn hủy diệt. Trong khi hấp thu hồn hoàn, thì ngoại lực không có cách nào trợ giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngươi ngẫm lại, người cần phải có người khác trợ giúp mới có thể liệp sát hồn thú mà mình muốn, thực lực bản thân như thế nào có thể kiên nhận, nói không chừng hấp thu một cái hồn hoàn thích hợp với mình đồng thời cấp bậc cũng trong phạm vi khống chế cũng sẽ sinh ra hủy diệt tính đả kích. Đường Tam, ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này là công bằng, muốn đạt được cái gì thì nhất định phải làm ra cố gắng tương ứng. Chủ nghĩa cơ hội chỉ dành cho những kẻ tầm thường. Võ hồn lý luận mà ta nghiên cứu, chính là vì để cho Hồn sư trong quá trình cố gắng trở nên dễ dàng hơn một chút. Dưới tình huống chính mình tương đẳng thực lực trở nên càng cường đại. Ngươi hiểu được không?"
Đường Tam gật gật đầu xác nhận.
Hắn vốn cũng không phải người có thói quen cơ hội, dựa vào sự cố gắng của mình từng bước chân một cố gắng hướng tới mục tiêu mới là chân thực.
Trần Hạo theo sau cũng không có nói gì, dù sao Đại sư giảng giải hắn cũng cần nghe một chút.
Đại sư mang theo Đường Tam cùng Trần Hạo cũng không có ra khỏi thành, ngược lại là hướng nội thành mà đi.
Lúc đi ngang qua một cái tửu điếm nhỏ trong thành, Trần Hạo liền nghe được một âm thanh đang gọi hắn.
"Tiểu Hạo...."
Nghe được âm thanh này Trần Hạo liền biết là Đường Hạo ở đây đang gọi hắn. Nhìn phía trước Đại sư cùng Đường Tam vẫn đang cùng nhau giảng giải tri thức có vẻ như họ không nghe được, Trần Hạo liền suy nghĩ. "Hiện tại ta đang cần đệ nhị Hồn hoàn ít nhất cũng là ngàn năm, nếu chỉ nhờ Đại sư thì chắc chắn là không được rồi. Đành phải tách ra thôi."
Quyết định xong, Trần Hạo liền tiến lên chỗ Đại sư cùng Đường Tam hai người: "Đại sư..."
Đi phía trước Đại sư nghe được Trần Hạo tiếng kêu liền dừng lại, nhìn sang, hỏi: "Có gì không hiểu sao Tiểu Hạo?"
Trần Hạo lắc đầu: "Không phải.."
Đại sư nghi hoặc.
Trần Hạo nói:"Đại sư, ta tính toán đi nơi khác săn Hồn thú." Trần Hạo nghiêm túc nhìn Đại sư nói: "Ta thật ra không phải 10 cấp mà là 20 cấp, ta đã có đệ nhất Hồn Hoàn rồi."
Nghe Trần Hạo lời nói, Đại sư cả kinh. "20 cấp?"
"Đúng vậy." Trần Hạo nhìn sang Đường Tam cười nói: "Tiểu Tam, ngươi nhớ lúc còn ở Thánh Hồn thôn ngươi từng hỏi ta bao nhiêu cấp không?"
Đường Tam ngạc nhiên, sao nhớ ra thì giật mình: "Hạo ca, lời khi đó ngươi nói là thật."
Trần Hạo gật đầu nhìn sang Đại sư vẻ mặt còn đang hoài nghi, hắn chỉ cười cười dẫn hai người đến một chỗ hẻm khuất người rồi phóng thích võ hồn cùng Hồn hoàn để chứng minh.
Cửu Vĩ hiện ra, thân cao đến vài trượng màu đỏ cam, to lớn mà bễ nghễ, chín đuôi tùy theo xoè rộng khoe khẩy phía sau, xung quanh mây khí lượn lờ giống như đang đạp trên những tầng mây, trông cực kỳ cao quý, ánh mắt của nó lạnh lùng nhìn xuống hai người.
Từ khi Trần Hạo phóng thích ra Võ hồn đến khi chứng kiến ánh mắt kia, Đại sư cùng Đường Tam có một loại súc động muốn quỳ xuống. Đây là lần đầu tiên Trần Hạo không tiết chế mà phóng thích ra hoàn toàn uy áp của mình. Đại sư dù sao cũng chỉ là một gã 29 cấp Đại Hồn sư, Đường Tam thì khỏi nói.
"C-Cái này...hơi thở tốt mạnh mẽ." Đại sư kinh hãi.
Đường Tam gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thì thào:"..Cửu Vĩ, cư nhiên là Cửu Vĩ..."
Nghe được Đường Tam thì thào, Đại sư nghi hoặc hỏi: "Cửu Vĩ? Tiểu Tam, đó chẳng lẽ là tên của loại võ hồn Hồ ly này sao?"
Đường Tam lắc đầu: "Nó đã không thể gọi là Hồ ly nữa mà là phải gọi nó là Thiên Hồ, Cửu Vĩ Thiên Hồ."
"Tiểu Tam, ngươi làm sao biết?" Đại sư quay sang nhìn hắn hỏi.
Ách! Đường Tam lúng túng, hắn lỡ miệng nói ra giờ không biết nên giải thích như thế nào.
Đã có lúc này Trần Hạo lên tiếng giải vây. "Đại sư, là ta nói với hắn."
Lúc này trên thân Trần Hạo rơi xuống một cái màu tím nhạt Hồn hoàn. Thấy một màn này Đại sư trợn mắt. "Màu tím? Ngàn năm Hồn hoàn?"
Cũng vì để bớt đi một chút rắc rối sau này, Trần Hạo giải thích một lần với Đại sư cùng Đường Tam luôn.
Nghe được Trần Hạo lời nói, Đại sư cùng Đường Tam khiếp sợ không thôi.
Đại sư than thở: "Tiểu Hạo, không nghĩ tới thân thể của ngươi khủng bố như vậy, thứ nhất Hồn hoàn lại có thể tiếp nhận tới ngàn năm cấp bậc Hồn hoàn..."
Một bên Đường Tam có chút hâm mộ nhìn hắn. Trần Hạo thấy vậy cũng là lắc đầu cười: "Tiểu Tam, ngươi cũng không cần như thế hâm mộ ta, sau này ngươi cũng sẽ giống như ta vậy thôi, thậm chí còn tốt hơn thế."
Đường Tam nghi hoặc. "Hạo ca, tốt hơn là ý gì?"
"Hiện tại chưa thể nói với ngươi." Trần Hạo cười thần bí.
Đại sư gật đầu nhìn sang Trần Hạo: "Tiểu Hạo, ngươi thứ nhất Hồn hoàn đã là ngàn năm vậy thì thứ hai Hồn hoàn cũng không thấp hơn ngàn năm đi. Vậy ngươi đã tìm được trợ thủ chưa, có cần ta liên hệ tìm giúp ngươi không.?"
Trần Hạo lắc đầu nói:"Cảm ơn Đại sư, trợ thủ ta đã tìm được."
Đại sư chăm chú nhìn hắn thật lâu, sau gật đầu: "Vậy được rồi, ta trước mang Tiểu Tam đi Liệp Hồn Sâm Lâm giúp hắn tìm kiếm thích hợp Hồn thú."
Trần Hạo nhớ ra vội từ Hệ thống mua một ít đan dược giải độc đưa cho Đại sư cùng Đường Tam.: "Đây là giải độc đan, nếu trúng độc hãy ăn nó độc tố sẽ được hoá giải."
Đại sư nghi hoặc nhưng cũng là tiếp nhận.
Sau khi cùng thầy trò hai người tách ra, Trần Hạo liền theo nơi phát ra tiếng kêu đi tới, nhìn thân ảnh cao lớn đang ngồi bên trong tửu điếm, Trần Hạo liền phất tay đi tới.
"Yô, thúc thúc tới là để giúp ta săn Hồn hoàn sao?.."
"....." Đường Hạo.