Sửu Hoàng

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Một tiếng sấm rền vang lên phía chân trời. Sau đó, một tia sét mạnh mẽ rạch ngang trời đêm, kèm theo đó là tiếng nổ lớn.



Bầu trời tựa hồ như có cái gì đó hắc ám, cuồn cuộn kéo đến cùng với mỗi lần sét đánh. Nháy mắt, gáo trời trút mưa xuống như muốn cuốn trôi vạn vật thế gian. Mưa nặng hạt, rơi dày đặc trên mái hiên, mặt đất, âm thanh “ào ào” hầu như át đi tiếng la thảm thiết truyền đến từ Thụy hoa cung.



“Đã qua thời gian dài như vậy, thế nào còn chưa sinh?” Thắng đế đi tới đi lui tại Ngự thư phòng, lo lắng chất vấn một cung nữ.



“Khởi bẩm hoàng thượng, phụ nữ sinh con đều là như vậy. Huống chi Hiền phi nương nương đang mang long tử. Thỉnh hoàng thượng an tâm, thần phật ở trên tất sẽ phù hộ long tử cùng Hiền phi nương nương bình an.” Thị nữ vội vã quỳ xuống trả lời.



Những người khác thấy thế cũng cùng nhau quỳ rạp trên đất, miệng hô: “Thần phật ở trên, tất sẽ phù hộ long tử và Hiền phi nương nương bình an.”



“Đủ rồi!”



Thắng đế mở miệng định phát nộ.



“Oa ——!”



Một thanh âm trẻ con khóc ré lên hòa cùng tiếng sấm rền nơi chân trời. Đáng tiếc là xa tại Ngự thư phòng, hoàng đế không thể nghe được.



Nhưng không lâu sau thì có người chạy đến bẩm báo:



“Bẩm —— Hiền phi sinh hạ hoàng tử, mẫu tử đều bình an.”



“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, long tử hạ sinh, thiên hạ bình an. Hoàng gia chúng ta vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.“ Nghe được hỷ sự, mọi người vội vã cùng tung hô chúc mừng.



Đương kim thánh thượng nhất thời chuyển nộ sang hỉ, ống tay áo phất lên, lập tức hướng Thụy hoa cung khởi giá.



Mà lúc này, bên trong Thụy hoa cung so với bên ngoài thật trái ngược.



Tĩnh lặng! Ngoại trừ tiếng trẻ con khóc tỉ tê, không hề nghe thấy thanh âm kẻ khác.



Vị cung nữ phụ trách đỡ đẻ ôm đứa bé trong tay, vẻ mặt ngẩn ngơ, nhìn kỹ có thể thấy được cánh tay nàng đang run lên, mà sắc mặt cũng một mảnh tái nhợt.



Bên trong các cung nữ phụ giúp tắm rửa, cắt cuống rốn đứa bé, không ai nói gì mà cùng nhau nhìn tỳ nữ ấy, sắc mặt ẩn chứa sợ hãi.



“Hồng Tụ, là nam hài hay nữ hài?” Hiền phi vừa sinh xong, không chú ý đến bầu không khí kỳ dị trong điện. Nàng vừa tỉnh lại đã truy hỏi cung nữ hầu cận.



“Là hoàng tử, thưa nương nương.” Quỳ gối bên mép giường, người cung nữ run giọng trả lời.



“Hoàng tử!” Dù vừa sinh con mệt mỏi, mắt Hiền phi nhất thời sáng lên. “Mau! Mau ôm hài tử đến cho bản cung nhìn.”



Hồng Tụ vội ngăn cản.



“Nương nương, thân thể người hiện tại còn. . . . . .”



“Hoàng thượng giá lâm ——”



“Hoàng thượng!” Hiền phi nương nương nghe thấy thiên tử đích thân tới, trong lòng càng vui sướng vạn phần. Hồng Tụ thuật lại trong thời gian nàng lâm bồn, hoàng đế đều chờ tại Ngự thư phòng. Nàng vừa mới sinh hạ hoàng tử, hoàng đế đã tới rồi, vậy đối với nàng mà nói thì đây chẳng phải chính là nhất phân vinh sủng ? Cũng bất chấp hậu sản thân thể suy yếu, nàng gắng gượng ngồi dậy.



“Nương nương, người. . . . . .”



“Nô tỳ cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế “



Tất cả phục xuống bái kiến, kể cả nữ tì đang ôm hoàng tử. Hiền phi đã ở trên giường phục thân, biểu thị cung nghênh.



“Ái phi mau mau đứng lên, nàng đã vất vả rồi. Mau cho trẫm nhìn Tứ hoàng tử.” Đương kim thánh thượng Hoàng Phủ Thắng ba bước rồi hai bước đi tới trước giường nâng Hiền phi dậy, quay nhìn thị nữ ra hiệu, ý bảo nàng ôm hoàng tử đến bên mình.



Hoàng Phủ Thắng ngồi xuống bên mép giường, Hiền phi cũng không dám dựa người vào thành giường, một tay chống đỡ thân mình, vội nhìn về phía nữ tì.



Đó chính là hài tử của nàng, niềm hy vọng của nàng.



Nàng đã nghe thấy tiếng khóc mạnh mẽ, chứng tỏ hài tử của nàng khỏe mạnh cường tráng, tương lai có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho nàng.



Nữ tì ôm hài tử đi bước một hướng đương kim thiên tử tới gần, càng đến gần, càng run rẩy dữ dội.



Tiếng khóc của hài tử lại vang lớn, nó vừa chào đời, chuyện gì cũng không biết, chỉ biết khóc thật to.



Gần, càng ngày càng gần hơn.



Hoàng Phủ Thắng không chờ nổi bước chân chậm chạp của nữ tì, dứt khoát đứng dậy, duỗi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy hài tử của mình.



Hài tử này là con của Hiền phi, đối với ngài rất đặc biệt. Ngoại trừ Đại hoàng tử, chưa từng có hoàng tử nào sinh ra khiến ngài mong chờ như vậy. Ngài mong muốn đứa con này tương lai lớn lên sẽ bảo vệ ngài và đệ muội, thậm chí đã sớm nghĩ cho nó một cái tên hay. Hài tử này và các huynh đệ của nó đều sẽ mỹ ngọc hữu quan (sáng đẹp như ngọc) trong đó nó sẽ đứa mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất. . . . . .



“Đây là cái gì? !” Hoàng đế rống lên giận dữ, ngài không thể tin thứ bản thân đã thấy trong tã lót.



“Thật hoàng tử của trẫm? Loài yêu ma quỷ quái này mà các ngươi dám đem. . . . . . !”



“Xin hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng a!” Tất cả cung nữ cùng nhau quỳ xuống khóc la thảm thiết.



Vị cung nữ đỡ đẻ lê gối đến, liều mạng dập đầu nói: “Nô tỳ không dám lừa gạt hoàng thượng, quả đây là hoàng tử do Hiền phi nương nương sinh ra trong cung. Xin hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!” Người tỳ nữ dập mạnh liền hai, ba cái muốn vỡ đầu.



Các cung nữ khác quỳ rạp trên đất chật phòng, chỉ biết cầu xin tha thứ, bởi vì các nàng biết mệnh của họ rất có khả năng không qua được tối nay.



“Hoàng thượng. . . . . . Con của ta. . . . . .” Hiền phi không hiểu xảy ra chuyện gì, thanh âm run rẩy, vừa muốn đưa mắt nhìn hài tử, lại vừa không dám.



Hoàng Phủ Thắng xoay người, mắt vừa thấy Hiền phi, mặt đã bừng lửa giận. Cánh tay ngài giơ cao lên, hướng mặt đất quẳng xuống.



“Oa——!Phanh——!”



Một đạo lôi điện cực kỳ kinh người nổ vang trên nóc nhà.



Tay Hoàng Phủ Thắng run lên, trong lòng tã lót là lớp chăn bông dày. Áo ngủ bằng gấm bọc lấy tiểu hài tử tuột ra, ở giữa là đứa bé da dẻ nhăn nheo, oa oa khóc.



Tiểu thân thể tất thảy đều có màu đỏ, không chừa chỗ nào, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, đỏ tươi. . . . . .



“A a a ——!” Hiền phi thấy rõ đứa trẻ con trong tã lót, tức khắc bị dọa, kêu thảm một tiếng liền ngất đi.



Hoàng Phủ Thắng vẻ mặt chán ghét, liền phất tay áo rời đi. Đúng là ngay cả liếc mắt nhìn lại một cái cũng không, trong phủ chỉ còn vọng ra tiếng khóc lạc giọng của hài nhi.



Hoàng đế đã ly khai, cung nữ trong phòng mới bạo dạn đứng dậy. Các nàng đang chờ đợi, đợi xem mệnh họ sinh hay tử.



Vị cung nữ đỡ đẻ cũng ngẩng đầu lên, máu chảy xuống khuôn mặt tú lệ. Nàng hung hăng hướng giường trẻ con nhìn trừng từng. Trong mắt nàng lóe lên một tia oán độc không gì sánh được. Đứa trẻ này là ác ma, vừa sinh ra đã muốn hại nhân! Hoàng tử sinh ra trong phủ xấu xí quái thai, bất luận có giấu diếm hay không, kẻ phụ trách sinh nở hẳn phải chết, điều này không hề nghi ngờ.



“Oa —— oa ——” trên giường đứa bé cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc, mà nó cũng chỉ có thể khóc.
Buổi tối, Hoàng Phủ Kiệt cầm thìa đồng đào nơi góc tường.



Bên trong xuất ra một ít cơm cặn nhưng ăn nhiều sẽ no, rồi hắn ngồi ngẩn người.



Trong phòng tối như mực…. băng lãnh… băng lãnh…



-----------------



Đã biết đọc sách viết chữ, hắn không còn là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu nữa. Hắn đã biết cái gì hảo, cái gì xấu. Cũng biết hắn vô luận nỗ lực ra sao đều khó, phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.



Cho dù hắn khiếu nại sự tình bi thảm, cũng sẽ chẳng có người đồng tình, trái lại còn cười nhạo hắn, thậm chí là bỏ đá xuống giếng (giậu đổ bìm leo).



Hắn nên chết sớm. Không, hắn căn bản là không nên sinh ra.



Thế nhưng hắn tịnh không muốn chết. Hắn thậm chí không biết chết như thế nào. Chỉ là nghe được bọn cung nữ thái giám trong cung thường chỉ vào hắn nói, sao mi còn không sớm chết đi.



Nhìn thìa đồng trên tay, một đầu đã bị hắn mài thập phần sắc bén, hắn nhẹ nhàng dùng phần đầu bén nhọn đâm vào đầu ngón tay, mỉm cười.



Ngày hôm sau, lão nhị Hoàng Phủ Cẩn phát hiện trên ghế mình có một bị túi giấy gói lấy gì đó, không khỏi hiếu kỳ mở ra nhìn một chút. Vừa nhìn xuống, Hoàng Phủ Cẩn biến sắc.



Mà Lục hoàng tử nhỏ tuổi nhất, đứng phía sau trông thấy thứ ở trong túi, cũng sợ hãi la toáng lên, lập tức khóc inh.



Hoàng Phủ Kiệt cũng đứng dậy, nhón chân lên xem. Xem xong, sợ đến mức run bắn.



Một chiếc vòng trong túi rơi ra, phát tiếng kêu lanh lảnh.



“Ai? Là kẻ nào làm!” Một lúc lâu, lão tam mới lên tiếng.



Lão tam tính tình nóng nảy, thanh âm giờ nghe như tiếng khóc, nhặt chiếc vòng lên, nhìn đống huyết nhục, đau đớn nói :



“Đây là vòng của Tuyết nhi, là Tuyết nhi của ta ư? Kẻ nào? Là ai? Lâm Ý, mau, ngươi mau quay về xem Tuyết nhi còn sống hay không, mau a!”



Thư đồng Lâm Ý liền vội vã xông ra ngoài.



Tiên sinh nhìn không được, trước tiên thu lại đống huyết nhục.



Sau một nén nhang, Lâm Ý trở lại nói không tìm được khuyển Tuyết nhi mà tam hoàng tử yêu quý.



Tam hoàng tử kinh hoàng tại chỗ, nắm vạt áo Nhị hoàng tử lên hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.



Thư viện trở nên đại loạn.



Tiên sinh vội vã ngăn lại, Tam hoàng tử không thèm nghe theo. Nhị hoàng tử cũng tỏ vẻ không biết chuyện gì xảy ra, càng làm cho nhiều con mắt nhìn về phía Đại hoàng tử.



Đại hoàng tử cười ha hả, ung dung đi qua chỗ Tam hoàng tử, nói sẽ trình lên phụ hoàng, nhất định phải tra ra hung thủ để xử lý nghiêm khắc.



Hoàng Phủ Kiệt bị bỏ qua như mọi ngày.



Sau này tội danh chẳng biết sao lại đổ lên đầu hắn, hoàng đế bắt Hiền phi trừng phạt hắn nghiêm khắc.



Hoàng Phủ Kiệt biết rằng không cần có chứng cứ phạm tội xác thực, mà là vì bọn họ cần có một hung thủ và tất cả đều nhận thức giống nhau. Hắn chính là kẻ thích hợp nhất.



Hắn cãi lại dù một câu không phải, sẽ không còn có thể mở miệng.



Bị Hiền phi trừng phạt nghiêm khắc, Hoàng Phủ Kiệt nằm liệt giường hơn một tháng.



Bị thương dù sao vẫn tốt hơn là đến Thái học viện, lại bị Tam hoàng tử mượn cớ đánh. Tam ca chắc không cho rằng hung thủ sẽ là hắn chứ.



Cuộc sống dần trôi.



Mười tuổi, không biết do hắn thông minh hay mỗi ngày đọc sách tại hoa viên nhiều hơn người khác, rất nhiều vấn đề tiên sinh nêu ra trên lớp, hắn đều có thể lý giải. Thế nhưng tiên sinh chưa từng có hỏi qua hắn.



Hôm nay, tiên sinh tùy ý hỏi mọi người một vấn đề —— mễ (gạo) từ nơi nào đến?



Lục hoàng tử 8 tuổi đáp: trong ngự thiện phòng.



Ngũ hoàng tử 9 tuổi đáp: từ các địa phương cống nạp.



Tam hoàng tử 12 tuổi đáp: dùng bạc để mua về.



Nhị hoàng tử 13 tuổi đáp: đến từ tự nhiên.



Tiên sinh hỏi qua bốn vị hoàng tử, sau hỏi sang Đại hoàng tử.



“Điện hạ, ngươi có biết mễ từ nơi nào đến?”



Cũng mười ba tuổi, so với Nhị hoàng tử lớn hơn một tháng, Đại hoàng tử khẽ nhìn lướt ra sau Nhị hoàng tử, giả vờ kinh ngạc nói:



”Tiên sinh đừng nói giỡn, mễ đương nhiên từ ruộng đồng mà ra, ta tuy là hoàng tử, ngay việc thường thức này cũng biết .”



Tiên sinh hơi gật đầu, tựa hồ cảm thấy vui mừng.



“Hảo, tốt. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử điện hạ không hổ Đại Á hoàng triều, tương lai sẽ thành rường cột nước nhà. Tuổi còn nhỏ đã biết rõ dân gian sự tình, cho thấy hai người bình thường cũng rất chăm chỉ. Không sai, không sai.” – Vấn đề này đã hỏi qua rất nhiều con dòng cháu giống, tám chín phần mười đều không biết mễ từ nơi nào đến, thực sự đáng buồn.



Đại, nhị hoàng tử trên mặt đều ra vẻ đắc ý.



“Mễ từ bách tính mà ra.” Một thanh âm nặng nề vang lên.



Mọi người nhìn lại, người trên lớp không bao giờ phát ngôn – Hoàng Phủ Kiệt.



“Nếu như quang hữu thổ địa mà không có bách tính trồng trọt, lương thực không khác loài cỏ dại thân dài. Nếu như thiên thời địa lợi đều có, dân chúng khổ cực lao động, nhưng tham quan ô lại hoành hành, triều đình hủ bại, bách tính sẽ lầm than. Khổ cực canh tác lương thực nhưng đại bộ phận phải nộp lên trên, bọn họ không chịu nổi nữa, sẽ phản kháng. Bọn họ một khi phản kháng, sẽ không có ai làm lương thực, chúng ta cũng sẽ không có mễ mà ăn. Tương tự, nếu phát sinh chiến tranh, chúng ta cũng vì vậy mà không có lương thảo.”



“Nói đi nói lại, nhất định phải có dân mới có lương thực, chúng ta mới có mễ ăn. Vì vậy mễ chính là từ bách tính mà ra.”



Tiên sinh Chu Lễ im lặng hồi lâu, chỉ quan sát hắn.



Lúc đầu hắn còn e sợ nhưng sau lại thấy chút đắc ý. Kỳ thực những điều này hắn không phải hiểu hết, nhưng hắn đã từng đọc sách, trong lúc vô tình có hỏi qua thái giám hầu hạ, sau đó thái giám kia nói cho hắn biết.



“Khụ, hôm nay chúng ta ôn tập lại một chút”. Chu Lễ cầm sách, bắt đầu hướng các hoàng tử đọc một vấn đề tùy ý.



Hoàng Phủ Kiệt đợi nửa ngày không có ai tán dương, không tránh khỏi thất vọng. Chẳng qua hắn vốn xấu xí, khó nhìn ra biểu tình chân chính.