Sửu Hoàng

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Lưu luyến không muốn rời phụ mẫu và ngũ đệ, Trương Bình vừa đi vừa ngoái đầu lại. Ôm trong lòng thịt ba chỉ mẹ y gửi cho, bước đi cũng nhẹ ba phần.



Nhưng vừa bước vào nội cung, biểu tình Trương Bình liền biến đổi, vừa trở nên khờ ngốc, vừa có điểm sợ hãi.



Trở lại năm năm trước trong viện, điện hạ đang luyện tập bắn tên. Sân không lớn, hắn chỉ có thể luyện bắn cự ly gần và độ chính xác của cánh tay. Hai vị sư phụ ở hai bên, Triệu công công dùng kiếm truy kích hắn.



Người mang mặt nạ Hoàng Phủ Kiệt không những phải tránh truy kích của Triệu công công mà còn phải liên tục bắn tên, bắn trúng tâm mới thôi.



Thời gian đầu huấn luyện, Triệu công công dùng kiếm gỗ, sau đó là sống kiếm, sau nữa là lưỡi kiếm.



Năm ngoái Hoàng Phủ Kiệt không chỉ vô pháp bắn trúng hồng tâm mà còn bị thụ thương. Hiện tại tuy có điểm thụ thương nhưng tỷ lệ bắn trúng hồng tâm cao hơn rất nhiều, mười tiễn thì có bốn, năm tiễn trúng.



Nếu như đứng im hoặc không có cao thủ truy kích, Hoàng Phủ Kiệt tuyệt đối bách phát bách trúng. Chưa kể lực tay của hắn cũng lớn, đừng nói bách bộ xuyên dương, e là dù cự ly có xa gấp đôi, hắn vẫn có thể bắn trúng mục tiêu.



Triệu công công đối với tiễn pháp của Hoàng Phủ Kiệt rất hài lòng, ông chủ yếu dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp, vũ kỹ đặng ngoại công.



Dương mama ngồi thêu hoa cạnh đó, truyền thụ nội công cho Hoàng Phủ Kiệt, còn chỉ dạy y một ít nguyện ý cổ quái nào đó.



“Trương Bình, cha mẹ ngươi tới đúng không? Họ có mang theo đồ ăn ngon tới không?” Thanh Vân chạy tới đầu tiên.



“Thanh Vân muội muội.” Trương Bình cười khúc khích. Y rất thích Thanh Vân hoạt bát, nếu như không phải na căn ở dưới đã không còn thì y sẽ tìm cách cưới Thanh Vân làm vợ.



“Cười cái gì mà cười? Bộ dạng ngốc nghếch!” Thanh Vân điểm ngón tay lên trán Trương Bình.



Hoàng Phủ Kiệt một tiễn bắn ra ngoài.



“Trong lòng ngươi ôm cái gì? Mau lấy ra xem.”



“Là thịt ba chỉ. Buổi tối sẽ làm cho các ngươi ăn.”



“Thật tốt quá! Ta thích thịt ba chỉ.” Thanh Vân mười tám tuổi cười tươi như hoa.



Đi qua chỗ mọi người đang so chiêu, Trương Bình vào trù phòng quen thuộc chẻ củi nấu nước. Ở trong viện 5 năm, y cơ bản làm tạp dịch nặng nhọc, phàm là Thanh Vân, Bạch Liên không muốn làm chuyện gì sẽ kêu y làm chuyện đó.



Trong cung vốn có các thái giám phụ trách nhưng tình hình ở tiểu viện khá đặc biệt, không hy vọng có kẻ quấy rầy. Chính vì vậy mà mọi việc của thái giám tạp dịch đổ hết lên đầu Trương Bình.



Trương Bình cũng coi đó như là luyện công. Nên chẻ củi giỏi, nấu nước ổn a, lá rụng trong viện cũng quét sạch.



Thời gian Trương Bình nấu nước cho các đại nhân tắm rửa, Hoàng Phủ Kiệt cũng thuận lợi kết thúc luyện tập kỹ năng ngày hôm nay.



Thấy Hoàng Phủ Kiệt mười tiễn đã có chín tiễn trúng hồng tâm, Triệu công công gật gù thỏa mãn. Ông không rõ bản thân yêu thích Tứ hoàng tử này thế nào, nhưng trên phương diện võ học lại cực kỳ ca ngợi thiên tư. Hai năm trước thu hắn làm đồ đệ, đem tất cả tuyệt học cất dưới đáy hòm ra dạy, đối với hắn rất nghiêm khắc.



“Điện hạ, đây là thư của Ngôn tướng quân truyền đến.” Bạch Liên đi tới vén áo thi lễ, đưa cho hắn một phong thư mật.



Hoàng Phủ Kiệt ngồi xuống ghế đá trong viện. Bạch Liên lập tức dâng trà thơm rồi lui ra.



“Ngoại công ngươi báo tin gì?” Dương mama vừa thêu hoa vừa hỏi.



Hoàng Phủ Kiệt giơ cao tay cầm thư “Tin tức tốt.”



Buổi tối, trong phòng Tứ hoàng tử.



“Ngũ hoàng tử hình như bị gọi đi tra hỏi, thị nô Lục hoàng tử làm chứng Ngũ hoàng tử đưa giấy mời Lục hoàng tử tới Lưu vân cung ngày hôm đó. Thế nhưng Ngũ hoàng tử vì sao muốn giết Lục hoàng tử? Còn nữa, việc hắn làm chẳng phải rất dễ bị phát hiện?”



Trương Bình không sao giải thích được, cau mày tự hỏi. Tiểu quỷ kia tuy rằng đáng ghét, nhưng nghe tin nó chết y cảm thấy không dễ chịu chút nào. Ở đây không đề cập đến tư cách hoàng tử mà là một mạng người.



Hoàng Phủ Kiệt đương cầm cờ đi trên bàn, hai người cầm quân chơi thoạt nhìn giống các tiểu hài tử đang chơi đùa.



“Điện hạ, hỏi ngươi mà.” Trương Bình chọc chọc Hoàng Phủ Kiệt đang hết sức tập trung.



Tứ hoàng tử ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thâm thúy khác người, gương mặt tuyệt đối khiến cho bất cứ ai đã gặp qua là không quên được. Đặc biệt là bớt huyết sắc kéo dài từ giữa mi tâm tới tai, hình chữ nhân, thoạt nhìn truật mục kinh tâm(kinh sợ).



Nhưng Trương Bình đã nhìn quen, y không chỉ không cảm thấy khuôn mặt ấy xấu xí mà còn nghĩ rất có dương cương chí khí (khí chất mạnh mẽ).


Hoàng Phủ Kiệt không nói, chỉ hé môi thở dốc một tiếng.



Trương Bình trợn tròn mắt. Điện hạ muốn làm gì? Lại cầm lấy tay y cọ liên tục na căn tôn quý, cũng không quan tâm bàn tay y đã nắm chặt lại thành đấm.



“Chạm vào.” Hoàng Phủ Kiệt mở miệng yêu cầu.



Trương Bình há miệng nhìn hắn.



“Ngay cả ngươi cũng không muốn?” Hoàng Phủ Kiệt nhãn thần tựa hồ oán trách, tiếng nói càng hàm chứa ủy khuất.



“Điện hạ, cái này… Người nên lệnh cho Thanh Vân hoặc Bạch Liên đến hầu hạ, các nàng hẳn đã thụ qua giáo dục, biết hầu hạ người hơn. Ta…” Trương Bình không cự tuyệt dứt khoát, vừa thương cảm điện hạ, vừa buồn cười. Ngoài ra y chẳng hề tức giận, do bình thường y với Hoàng Phủ Kiệt cũng có quan hệ thân thiết.



Hoàng Phủ Kiệt nghe vậy hung hăng trừng mắt, “Ta lệnh cho ngươi, ngươi không nguyện ý?”



“Điện hạ, người đừng hồ đồ, ta là thái giám, tuy rằng không có na căn, nhưng vẫn là nam nhân, ngươi nói ta hầu hạ ngươi thế nào?” Trương Bình xấu hổ nhìn xuống dưới, thẳng thắn nói.



“Vẫn là ngươi không muốn! Đi ra ngoài!” Hoàng Phủ Kiệt tức giận hất tay y, quăng mình lên giường, đưa lưng về phía y hờn dỗi.



Trương Bình xoay người…nhưng rồi quay lại. Mỗi lần giận, hắn đều dùng chiêu này, luôn úp mặt vào tường quay lưng với y. Giờ còn đỡ, năm ngoái hắn còn đập đầu vào tường chảy máu. Trương Bình nghĩ không ra lúc đó y đã gây nên chuyện gì, hình như bởi vì y xuất cung bồi cha mẹ một đêm, không trở về bồi hắn?



“Điện hạ?”



Hoàng Phủ Kiệt không thèm để ý, cái mông quay về phía y.



Trương Bình muốn cười nhưng chỉ có thể cố nén. Ngẫm ra tiểu tử này cũng chỉ hơn ngũ đệ của y có một tuổi, theo lý vẫn là một hài tử. Nhưng thành thật mà nói, mông Tứ điện hạ nhà y rất đáng nhìn, xem đi, đầy đặn lại săn chắc, khiến cơ thể y có chút dao động.



Hoàng Phủ Kiệt vẫn không chịu để ý đến y , bám dính lấy tường.



“Điện hạ.” Trương Bình thở dài, đi đến giở chăn ra, hắn định cứ giữ nguyên tư thế ấy ngủ đến sáng chắc? Nếu như y mặc kệ sẽ cảm thấy rất khó chịu.



Lúc kéo chăn ra, Trương Bình không nghĩ rằng sẽ thấy điện hạ của y, na căn giữa hai chân dựng thẳng, mà điện hạ dường như không biết nên làm thế nào, cứ cố nén, thân thể có điểm phiếm hồng.



“Điện hạ, nếu như người khó chịu, có thể dùng tay mình chà xát sẽ tốt hơn.” Trương Bình dù sao cũng đã kinh qua thời kỳ trưởng thành, liền hướng dẫn.



Hoàng Phủ Kiệt thân thể vẫn bất động, ủy khuất nói : “Ngươi quan tâm ta làm gì! Dù sao ta như vậy cũng không ai cần, còn chẳng bằng làm thái giám!”



“Điện hạ, người nói bậy bạ gì đó. Ai nói không ai cần người? Người đường đường là Tứ hoàng tử Đại Á hoàng triều, không thiếu kẻ muốn đồng sàng với người. Hôm trước người nương nương đưa tới lá gan quá nhỏ, nàng không có phúc hầu hạ người. Hai ngày nữa, nương nương nhất định sẽ an bài nhiều cung nữ khác.”



“Ta không cần!”



Hả?



“Ngươi cũng không phải không biết tính toán của mẫu thân ta. Người phái cung nữ đến không phải vì muốn hầu hạ ta mà vì muốn ta có con! Ta là gì chứ? Ta làm hoàng tử cái gì? Hiện giờ ngay cả ngươi cũng cười ta, chạm vào ta cũng không nguyện. Ngươi ra ngoài cho ta!”



“Điện hạ…”



“Ngươi phải giúp ta, nếu không giúp được thì đi ra ngoài! Đừng có đứng đây nhiều lời vô ích !” Hoàng Phủ Kiệt xoay người rống to hơn.



Trương Bình sửng sốt vội vã bịt miệng hắn : “Điện hạ, chuyện này sao có thể kêu lớn tiếng như vậy?”



Hoàng Phủ Kiệt trừng mắt nhìn y, nhưng cũng không đẩy tay ra.



Trương Bình nhìn thẳng vào hắn, chỉ chốc lát đã đầu hàng.



“Hảo, hảo, ta giúp ngươi, nhưng ngươi không được phát ra âm thanh đó.”



Nửa đêm, Trương Bình lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng mình. Y phát hiện Tứ điện hạ sự tình này khó hầu hạ a, phát tiết một lần chưa đủ, còn ôm y cọ cọ, nếu không phải bản thân phản ứng nhanh, đến cái quần cũng bị hắn lột mất không biết chừng.



Ai! Trương Bình nghĩ y muốn làm một tùy thị thái giám thực sự không dễ dàng.



Khi Trương Bình chuồn ra sau nhà, Hoàng Phủ Kiệt ôm chăn vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.



Lúc này, Trương Bình còn không biết loại chuyện này thường đã có lần một, tất sẽ có lần hai, lần ba…. Mà y cũng chẳng thể khống chế hướng phát triển về sau.