Sửu Hoàng

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Mở sa trướng, Trương Bình ở trong trừng mắt nhìn hắn.



Hoàng Phủ Kiệt cười mỉa “Xin lỗi ngươi, thiếu chút nữa lộng xảo thành chuyết (khéo quá hóa vụng). May là hắn còn có điểm kiêng dè ngoại công của ta.”



“Ngươi vì sao bắt ta làm bộ dạng này cho thái tử xem?” Trương Bình không rõ tại sao từ lúc nghe được thái tử tới, Hoàng Phủ Kiệt lại đưa ra yêu cầu này với y.



“Đều không phải ngươi nói sao, nói muốn đối phương tưởng rằng ngươi không uy hiếp được ai, phương pháp chơi bời hoang đàng này là hay nhất. Ta cũng bị bỡn cợt giống ngươi a?”



“Như nhau cái rắm!” Trương Bình giận dữ. “Vậy ngươi trói ta lại làm gì? Còn cởi sạch y phục của ta? Ta đã đáp ứng giúp ngươi diễn trò, vì sao ngươi còn dụng mê dược của Dương mama với ta!”



Hoàng Phủ Kiệt gỡ mặt nạ xuống, tiếp tục cười mỉm. Sao có thể nói mục đích hắn cùng Trương Bình diễn trò vốn là nhất tiễn hạ song điêu?(một đá ném hai chim)



“Mi còn không cởi dây trói cho ta!” Trương Bình tức giận đến kính ngữ gì đó cũng quên sạch.



“A, hảo, ta đến đây.”



Hoàng Phủ Kiệt thò tay xốc chăn lên.



Sau đó thiếu niên mười lăm tuổi ho khan một tiếng.



Chăn hạ, trên người Trương Bình ngoại trừ sợi dây trói, cái gì cũng không mặc.



Hoàng Phủ Kiệt mò lấy đầu mối buộc.



“Ngươi đem mối dây buộc ở chỗ đó?” Trương Bình quả thực muốn xỉu.



Hoàng Phủ Kiệt chậm rãi gỡ đầu dây.



Mặt Trương Bình càng ngày càng đỏ. Sau này nếu y lại đáp ứng hắn diễn trò khỉ này, y sẽ trực tiếp tròng chính sợi dây thừng ấy mà treo cổ tự vẫn cho rồi.



“A!” Trương Bình kêu một tiếng gấp gáp, thanh âm rất ngắn nhưng khiến hai người đều run lên một chặp.



Mà càng run, dây càng trói chặt hơn.



“Nhanh lên một chút!” Trương Bình giục.



“Làm ngay đây, ngươi đừng vội, ngươi càng giục ta càng loạn.”



Loạn cái đầu ngươi! Trương bình quả thực muốn cầm đao chém người, có thể đem dây thừng kết lại ở chỗ đó sao? Ngươi….học cách trói của ai hử?



Hoàng Phủ Kiệt để cởi mối kết, phải mở hai chân Trương Bình ra.



Bởi vì dược tính chưa hết, chỉ có thể mặc người thao túng, Trương Bình nhắm mắt lại cự tuyệt nhìn. Nếu như có thể không có cảm giác được thì càng tốt.



Loại cảm giác này rõ ràng … !



Hoàng Phủ Kiệt nhìn chằm chằm giữa hai chân Trương Bình, đây là lần thứ ba hắn thấy.



Lần đầu khi hắn còn nhỏ, ngoại trừ lưu lại ấn tượng sâu sắc không huyễn tưởng hiện tại , còn lại tuyệt không nghĩ gì khác.



Lần thứ hai là trước khi thái tử bước vào vương phủ, bởi vì nhận tin chậm nên không có thời gian chuẩn bị, cho Trương Bình uống mê dược rồi trói lại cũng vội vội vàng vàng chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức.



Lần thứ ba, nuốt nước miếng, không biết lần sau phải đợi tới khi nào, nên lần này hắn phải nhìn cho no mắt! Còn muốn sờ nữa!



Trương Bình chỗ nào trên da cũng có vệt lằn, nhìn khá giống sẹo. Nhiều người sẽ cho rằng như thế rất xấu xí nhưng Hoàng Phủ Kiệt không cảm thấy vậy, bởi vì đây là thân thể Trương Bình, là cái giá mà Trương Bình trả để giúp hắn.



Đúng, hắn từ lâu đã nhận định Trương Bình vào cung là dành riêng cho hắn.



Hoàng Phủ Kiệt sợ làm tổn thương Trương Bình, trói cũng không chặt lắm, cố ý lỏng một chút, nhưng hiện giờ trên mặt Trương Bình lộ vẻ quằn quại. Từ chỗ đó dọc theo đùi có một thứ thẳng tắp.



Trương Bình cũng không biết là do đau hay khó chịu, thân thể có điểm hơi run.



Hoàng Phủ Kiệt cởi dây, nhẹ nhàng chạm vào.



Trương Bình trong miệng phát sinh một tiếng rên rỉ kỳ quái. Y tưởng nước tiểu.



Hoàng Phủ Kiệt bỗng nổi lên can đảm, vươn ngón cái xoa nắn.



Trương bình chửi ầm lên.



————



Lúc Dương mama bước vào thì Hoàng Phủ Kiệt đã cởi xong dây trói, trả lại y phục cho Trương Bình mặc.



Trương Bình sắc mặt ửng hồng, hai mắt mông lung, chợt thấy hai kẻ một già một trẻ đang chăm chú nhìn mình càng hoảng sợ.



Trương Bình cực kỳ tức giận.



———-



Bên này thái tử vừa ly khai vương phủ, bên kia Ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Lưu nhận được tin Hoàng Phủ Kiệt truyền đến.



Đọc xong, Hoàng Phủ Lưu tiện tay vò xé, hắn đã biết phải thế nào. Hắn không có hứng thú làm hoàng đế, thế nhưng đối với Đại hoàng tử ở phía sau, bản thân lại rất thích thú. Hơn nữa điều hắn định làm chẳng gây tổn thất hay nguy hiểm đến bản thân.



Chẳng qua chỉ là một lời tiến cử mà thôi.



——–



Trương Bình không muốn tái phát sinh loại sự tình này. Dường như thái tử không muốn nghe có người nhắc tới chi nữ Bộ binh thượng thư có quan hệ tâm tình gì đó với Vi Vấn Tâm.



Nếu như không ai đề cập tới, hắn có thể giả vờ không biết chuyện ngồi đợi Thắng đế tứ hôn.



Nếu có người nhắc tới, mọi người sẽ biết hắn muốn kết hôn với nữ tử trong lòng đại thần tâm phúc. Khi đó nhất định hắn sẽ phải cân nhắc có nên bỏ đi danh dự của bản thân.



Vi Vấn Tâm, hắn nào muốn trước khi đăng cơ lại mất đi kẻ cường mạnh trợ giúp mình.
Trương Bình nghe thấy âm thanh ho khan, quả thực như nghe thấy thánh âm, hai mắt nhất thời rơi lệ.



Nhị hoàng tử, ngài rốt cục đã xuất hiện rồi.



Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu, tựa hồ không khoái bị người khác quấy rối, khuôn mặt đeo mặt nạ lúc này thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.



“Nhị hoàng huynh?”



“Khụ, tứ đệ. Một thái giám thô tục, khóc sướt mướt, tứ đệ cảm thấy hắn thú vị chỗ nào?” Vị phong lưu bác học – Nhị hoàng tử mỉm cười chậm rãi đi từ trong rừng ra.



Hoàng Phủ Kiệt ở trên người Trương Bình xoay lại, Trương Bình muốn trốn liền bị hắn dùng tay giữ lấy. Một tay vẫn ở trong quần y như cũ.



Trương Bình cảm thấy phi thường nhục nhã, thân thể cuộn lại, hai tay che khuất khuôn mặt.



“Chính là không có gì thú vị, bất quá tiết dục mà thôi.” Hoàng Phủ Kiệt tự chứng minh lời hắn nói, tay ra sức đưa đẩy giữa hai chân thị nô, chậm rãi giày vò.



Trương Bình phút chốc cứng người, không ngừng run rẩy.



Dừng tay! Đừng như vậy!



Hoàng Phủ Kiệt trong mắt có cái gì đó lưu chuyển, động tác ngón tay thong thả nhưng không có dừng lại.



Hoàng Phủ Cẩn từ cách đó không xa nhìn, có thể thấy rõ tay Hoàng Phủ Kiệt tại khố thị nô co rút.



Mà thị nô càng thêm run lẩy bẩy nhưng không dám phát ra tiếng khóc. Có thể y sợ khóc sẽ càng bị nghiêm phạt a.



“Tứ đệ, ngươi có định buông thị nô ra hay không, huynh đệ chúng ta hảo hảo nói chuyện.”



“A, nhị hoàng huynh có gì chỉ giáo?” Hoàng Phủ Kiệt chẳng những không buông thị nô ra mà trái lại quát lớn một tiếng: “Mở hai chân ra!”



Thị nô cả người chấn động, mở miệng cầu xin: “Vương gia, cầu ngài tha nô tài, van cầu ngài…”



“Hừ! Tiện nhân! Quay về sẽ hảo giáo huấn ngươi.” Hoàng Phủ Kiệt vẻ mặt hổn hển không chiếm được lạc thú, rút bàn tay ra, thuận thế đá y sang một bên. Tính tình lỗ mãng tàn bạo phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.



Hoàng Phủ Cẩn thấy vậy trong lòng xem thường, muốn mượn sức kẻ này nắm chắc hai phần thành công.



“Chẳng hay nhị hoàng huynh muốn tìm ngu đệ ta đàm đạo cái gì?” Hoàng Phủ Kiệt sửa sang quần áo đứng lên.



“Ha ha, tứ đệ, vừa nãy trong lúc huynh vô tình đi qua đây, nghe ngươi nói tựa hồ đối với Khưu Hinh Lan con gái Hộ bộ thượng thư Khưu Hiệt Chi rất để ý, có đúng như vậy không?”



Hoàng Phủ Kiệt dâng lên điểm đề phòng, hai mắt quan sát nhị hoàng tử rồi mới chậm rãi nói: “Cũng chưa tới mức để ý, lần trước ở ngự hoa viên nhìn nàng một cái, nghĩ cũng không tệ lắm.”



“Nếu như tứ đệ có ý định, vi huynh thật sự có thể giúp ngươi kết chỉ hồng.”



“Sao?” Hoàng Phủ Kiệt nổi lên hứng thú, “Nhị ca không lừa ta chứ?”



“Vi huynh sao lại lừa ngươi. Nếu như ngươi không tin, chờ sau săn bắn vi huynh sẽ có tin tức tốt.” Dừng một chút, xa xa truyền đến chim hót, “Hình như có người tới, vi huynh sẽ không làm phiền ngươi….ngươi cứ vui vẻ đi.” Nói xong, Huệ vương phong lưu có ý chỉ thị nô đã mặc lại y phục, đang quỳ trên mặt đất đờ ra.



“Nhị hoàng huynh.” Hoàng Phủ Kiệt gọi.



Hoàng Phủ Cẩn quay đầu lại.



Chỉ thấy khuôn mặt đeo mặt nạ của Tứ hoàng tử nghiêm túc nói : “Nếu như nhị ca thật có thể giúp đệ chuyện này, đệ đệ nhất định đem ân ấy ghi tạc trong lòng. Hết thảy phiền nhị ca rồi.”



Hoàng Phủ Cẩn trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ sửu hoàng tử thực sự nảy sinh tâm tư với chi hoa nổi danh kinh thành. Trong lòng lập tức cười nhạt, bộ dạng ngươi xấu như vậy còn muốn thú mỹ nhân, hừ! Ngươi cùng thái giám quấn lấy nhau, lá gan cũng chỉ hèn mọn thế thôi.



Khẽ gật đầu, Hoàng Phủ Cẩn lập tức đi vào trong rừng.



Hoàng Phủ Kiệt đi tới bên cạnh Trương Bình, đạp y một cước, cúi đầu nói : “Ngươi đoán còn có ai theo nữa?”



Trong lòng Trương bình lửa giận bốc lên, cúi đầu không thèm nhìn hắn.



“Ngươi giận?”



Trương Bình không buồn để ý đến hắn.



“Mặc kệ người đến là ai, hắn nhất định sẽ đụng mặt Huệ vương, ngoài ra Huệ vương cũng nhất định sẽ nói cho đối phương biết ta đang cợt nhả với thị nô. Trương Bình, ta mặc kệ ngươi đang giận thế nào, chúng ta phải tiếp tục diễn.”



Trương Bình vô pháp nhận ra những lời này của Hoàng Phủ Kiệt có hàm chứa tư tâm, y chung quy vẫn nghĩ hắn là một người đa mưu túc trí.



“Trương Bình, ngươi biết ta sẽ không tổn thương ngươi.” Hoàng Phủ Kiệt thanh âm rất thấp, chậm rãi, hắn lần thứ hai đẩy ngã nam nhân đã mất đi thứ tượng trưng cho nam nhân.



Hắn lại sờ soạng một lần nữa, loại cảm giác này rất kỳ diệu. Trương Bình phản ứng cũng không giống người bình thường.



“Ngươi đừng sợ, ngươi không phải chưa từng chạm qua ta sao? Không sai biệt lắm, chỉ là lần này ta có thể sẽ thô bạo một chút, hơn nữa đổi từ ngươi chạm vào ta thành ta chạm vào ngươi. Chịu đựng thêm lúc nữa, chỉ cần bọn họ nghiệm chứng nguyên nhân thất thường của ta ngày hôm nay thì mọi thứ sẽ kết thúc.”



Thật vậy chăng? Trương Bình lờ mờ nghĩ sự tình không giống như Vương gia nói.



Vô luận là động tác, hay biểu tình của hắn đều không giống như đang diễn kịch, ngược lại….



Y cảm giác hạ thân áp dưới thân mình nơi nào đó đã cương.



“Nếu ngươi thực sự không muốn, ta đem ngươi trói lại có được không?”



“Không được!” Trương Bình buột miệng kêu lên.



”Cứ như vậy a. Cũng miễn cho ngươi khó xử.” Hoàng Phủ Kiệt như mỉm cười dưới mặt nạ.



Trương Bình cũng không biết làm sao, chỉ nghĩ nhãn thần của hắn xuyên qua mặt nạ khiến y sởn gai ốc.



“Ngươi đừng như vậy. Ta có thể phối hợp, ngươi đừng đem ta trói lại a.” Trương Bình hạ thấp thanh âm nhẹ nhàng cầu xin. Không nên đối đầu, thực sự không nên đối đầu.



“Hư, ngươi tự cho mình là nô tài rồi.”