Sửu Hoàng
Chương 4 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Trương Bình hít sâu một hơi, nỗ lực bình tĩnh trở lại. Cố nén lửa giận và thương cảm, y cẩn thận tắm rửa cho tiểu hài tử, dùng chăn bông quấn lấy tiểu hài tử, ôm hắn bế vào phòng người hầu đặt nằm xuống.
Y lục tìm trong chiếc túi mà mẹ y đã đưa, cũng là thứ y đã lén giấu ở đế giày mang vào cung làm của riêng, sau đó nhanh chóng quay trở lại bên tiểu hài tử.
Hoàng Phủ Kiệt bị y ôm vào tiểu phòng im lặng không nói, đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn y.
Tay thái giám này thực sự rất kỳ quái.
Hắn nhất định đợi y lộ ra chân diện mục (bản tính), thế nhưng hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ diệu này. Chăn nệm hảo ấm áp, hảo mềm mại, nhịn không được len lén cọ vào.
Cảm giác thoải mái là thế này ư?
“Điện hạ, nô tài thượng dược cho ngài, có khả năng điểm đông, người kiên nhẫn một chút. Nơi tụ huyết cũng phải nhu khai (làm tan đi), bằng không sẽ lưu lại rất lâu.” Trương Bình mang tiểu lư ở dục phòng đến, bên ngoài trời đã gần tối, y liền điểm đăng.
“Điện hạ, nô tài giúp người hảo dược sau đó đi lấy bữa tối cho người, nếu người đói bụng, phải nói cho nô tài một tiếng.” Trương Bình mở chăn lộ ra tiểu hài.
Tiểu hài tử có lẽ bị lạnh, tiểu thân thể co lại, Trương Bình cởi áo khoác ngoài đắp lên rồi ôm tiểu hài tử vào trong lòng.
“Người nhẫn nại, chốc lát sẽ hảo.”
Tễ thuốc xâm nhập da, tiểu hài tử đau đớn nắm chặt góc áo Trương Bình.
Tới, hắn đã biết điều này nhất định sẽ tới!
Thuốc trị thương không nhiều lắm, đại đa số đều dùng ở tại vết thương trên lưng.
Thấy tiểu hài tử đau đớn cả người run lên, Trương Bình cũng không đành lòng tiếp tục giúp hắn nhu khai tụ huyết, ôm hắn dỗ dành : “Chớ sợ chớ sợ, lão hổ tại gia, bệnh thống dám đến, lão hổ cắn chết. Điện hạ chúng ta can đảm như đại hổ, đau đớn nho nhỏ không gây khó dễ.”
Tiểu hài tử ngẩng đầu, so với trước đây, đau nhức này thực sự không giống. Thầm nghĩ nếu như mỗi ngày đều được ăn uống no đủ như ngày hôm nay, hắn nguyện ý mỗi buổi tối đều chịu đau khổ.
“Chớ sợ chớ sợ, lão hổ tại gia, bệnh thống dám đến, lão hổ cắn chết. Điện hạ chúng ta can đảm như đại hổ, đau đớn nho nhỏ không gây khó dễ.” Hắn toàn bộ nhớ kỹ, đem ra nghiền ngẫm.
Trương Bình nghe hắn dùng ngữ điệu non nớt lập lại, mỗi lúc một trôi chảy, không khỏi bật cười. Tiểu hài tử này thực sự có cá tính bất hảo đi nữa thì cũng nhất định không giống Hồng Tụ từng nói. Huống hồ hắn vẫn an tĩnh như thế.
“Điện hạ, người nghỉ ngơi một chút, nô tài đi chuẩn bị bữa tối cho ngài.”
Hoàng Phủ Kiệt nghiêng đầu nhìn y một chút, nói ra câu thứ ba trong ngày hôm nay : “Ngươi là nô tài của ta?”
“Vâng” Khuôn mặt Trương Bình nỗ lực làm ra biểu tình nghiêm túc “Nô tài Trương Bình, đúng thật là người hầu của ngài.”
Hoàng Phủ Kiệt mi cốt gồ lên khiến đôi mắt lộ ra phi thường sâu thẳm, hồi lâu không nói lời nào vẫn nhìn Trương Bình.
Trương Bình bị hắn nhìn đến nổi da gà mà ánh mắt vẫn chưa dời đi.
Ta biết ngươi giống bọn họ, ngoài miệng thuyết là nô tài của ta, nhưng kỳ thực cưỡi trên đầu ta. Tiểu hài tử ánh mắt thâm thúy bắn ra tia nhìn vô cùng oán độc quang mang(hận thù̀).
Trương Bình ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Kiệt dùng chăn bông che khuất mặt mình.
Trương Bình nghĩ thầm bản thân tuy không xem hắn là chủ nhân thật nhưng ftuyệt đối sẽ không nước chảy bèo trôi khi dễ hắn. Trong khi đó hắn tối coi thường Trương Bình, cho rằng y nhất định là người như thế! Trái lại y vẫn muốn bảo vệ hắn.
Không biết hài tử này có hiểu hoàn cảnh của mình, nếu đã biết, dĩ nhiên y phải dốc lòng giúp hắn.
Trương Bình rời phòng thì Hoàng Phủ Kiệt mới ló mặt khỏi chăn, nhìn bóng lưng Trương Bình mà lộ ra tiếu dung âm u tràn đầy ý vị châm biếm.
Trương Bình bản thân hầu hạ tiểu hài tử ăn xong bữa tối liền đi vào trong phòng tiểu hài tử xem xét, càng xem càng thấy không giống chỗ ở của hoàng tử, thoạt nhìn so với trong phòng y tốt hơn, nhưng giường chiếu bao lâu rồi chưa thay?
Một mạch đem chăn màn, giường chiếu toàn bộ ra ngoài phơi.
Trời đã tối rồi, ngày mai chờ tiểu hài tử đến Thái học viện, y muốn quét tước gian nhà sạch sẽ từ đầu đến cuối.
Trở lại phòng mình, tiểu hài tử đã cuộn tròn ngủ trên giường.
Trương Bình ánh mắt lưu tâm, lo lắng có người trong phủ chợt đến bèn ra ngoài sân cài then cửa gỗ.
Trương Bình lau lau mắt, nước mắt chẳng biết có chảy hay không chảy, nhưng y một mực lau, trên mặt càng lộ ra vẻ chân thật.
“Hồng Tụ đại nhân, người nghe nô tài nói. Nô tài nghe đại nhân phân phó buổi trưa mang cơm cho điện hạ, kết quả vừa tới Thái học viện nhìn ra, phát hiện điện hạ đang quỳ làm ngựa cho Lục hoàng tử điện hạ cưỡi lên, vừa cưỡi vừa nói. . . . . .”
“Nói sao?” Hồng Tụ nhíu mày, nghĩ thầm tìm người thành thật cũng có điểm bất hảo, không đoán ra nổi ý tứ của nàng.
“Lục điện hạ nói. . . . . . Tứ điện hạ chỉ có thể làm ngựa cho hắn, còn nói Hiền phi nương nương với mẫu thân hắn không xứng tầm. . . . . .”
“Cái gì ?!” Hồng Tụ giận dữ.
Trương Bình không ngừng dập đầu, “Hồng Tụ đại nhân tha mạng, lời này đều không phải nô tài nói. Là Lục điện hạ nói ra. Nô tài xông lên ngăn lại, kết quả bị người hầu của Đại hoàng tử điện hạ cản trở, Đại hoàng tử điện hạ hỏi nô tài là người của cung nào, nô tài thành thực trả lời, còn thỉnh Đại điện hạ thuyết Lục điện hạ xuống khỏi người Tứ điện hạ. Đại điện hạ lại nói.. . . . .”
Hồng Tụ phẫn nộ trừng mắt nhìn y, cũng không rõ đương giận ai.
Trương Bình mặc kệ nàng biểu tình ra sao, hít một hơi nói rằng:
“Đại điện hạ nói: ngươi chỉ là một người tiểu thái giám mà dám ăn nói như vậy với bản điện, ngay cả Hiền phi nương nương thấy bản điện cũng phải dập đầu vấn an. Ta dạy dỗ Tứ hoàng tử thì sao? Người trong cung, bản điện muốn sát ai thì sát! Đại điện hạ nói đến đây thì một thiếu niên kéo cẩm y, thiếu niên hướng Đại hoàng tử nói gì đó rồi Đại hoàng tử nói với nô tài : Chủ của ngươi là ai? Bản điện muốn hỏi hắn dạy dỗ ngươi thế nào!”
Nghe Trương Bình nói vậy, Hồng Tụ đoán rằng người ngăn Đại điện hạ làm càn khẳng định là tâm phúc khôn khéo, con trai tể tướng Vi Thanh Tử. Những lời kia của Đại điện hạ không hẳn sai nhưng tâm ý không tốt. Nói ra không khỏi khinh người quá đáng!
Trương Bình khẩu khí gấp gáp, tiếp tục nói: “Nô tài không dám nói ra sợ liên lụy đến người trong cung. Người hầu của Đại hoàng tử đá nô tài một cước, chợt nghe Tam hoàng tử điện hạ bên cạnh nói : Nô tài của Thụy hoa cung không phải đều do cung nữ Hồng Tụ dạy bảo sao?”
Hồng Tụ nghe nhắc tới nàng, mặt mày lập tức biến sắc.
“Đại hoàng tử điện hạ hỏi Hồng Tụ là ai. Tam hoàng tử điện hạ nói: Trong cung không phải có duy nhất một người phụ trách giáo dục hoàng tử hoàng nữ, nhưng chỉ có một nữ quan ngũ phẩm. Đại điện hạ hỏi Tam điện hạ sao biết cung nữ đó, cung nữ Hồng Tụ phải chăng đẹp như Hiền phi? Sau đó Tam điện hạ nổi cáu, cất giọng thô lỗ : Đẹp cái gì! Chỉ là một lão bà mập mạp mà thôi! Ta nhớ kỹ nàng bởi nàng cùng Hiền phi từng đến bái kiến mẫu thân ta, mẫu thân ta tuy chê nàng nhưng chẳng buồn nói ra, thật không muốn nói chuyện cùng. Kết quả ta nhớ kỹ khuôn mặt mập ú như trư của nàng ta.”
Hồng Tụ điên tiết, thét lên the thé: “Câm miệng, câm miệng!”.
Hồng Tụ trời sinh khuôn mặt tròn, hận nhất người khác nói nàng mập mạp, nghe Tam điện hạ ở sau lưng vũ nhục nàng như vậy, không khỏi để bụng oán hận. Ngay lập tức nhớ tới chuyện cũ, Thục phi mẫu thân của hắn từng dằn vặt nàng.
Thống khổ a, thống khổ a! Ai bảo nàng khi dễ thiên hạ đệ nhị của ta. Trương Bình trong lòng hài lòng, nhưng vẫn chịu khó dập đầu.
“Những lời này điều không phải nô tài nói. Nô tài nghe bọn hắn vũ nhục Hồng Tụ đại nhân và nương nương như thế, liền theo chân bọn họ lý luận, kết quả Đại điện hạ cùng mấy người bên cạnh dúi mặt nô tài xuống nước bùn, còn nói phải để cho người ở Thụy hoa cung nhìn, sau này nhớ kỹ cách đối nhân xử thế. Còn nói muốn người của Thụy hoa cung nhớ rõ, dưỡng hoàng tử có ích lợi gì, cũng chỉ là một khối bùn dưới chân họ mà thôi.”
“Nô tài thực sự tức giận, nói Tứ điện hạ chúng ta trời sinh dị mạo chính là Long thần hạ phàm, nương nương là cửu thiên tiên nữ hạ phàm thụ kiếp, tương lai nhất định có ngày sẽ khiến tứ bề kinh sợ. Rốt cuộc các điện hạ không thích nghe điều đó, cho bọn người hầu nhét bùn vào miệng nô tài. Ô ô!”
Hồng Tụ im lặng hồi lâu. Hoàng Phủ Kiệt bị các điện hạ khi dễ, bị các cung nữ thái giám khinh mạn, bọn ta biết. Có thể nói cục diện này do nàng và nương nương cố ý tạo ra.
Các nàng hận, các nàng thấy tướng mạo dị thường của Tứ hoàng tử sẽ nghĩ đến các nàng có ngày hôm nay đều là hắn hại. Các nàng hận không thể tảo tử tảo hảo(sớm giết tốt) hắn, hết lần này tới lần khác Hoàng Phủ Kiệt mạng lớn sống đến tận bây giờ.
Sau này Thụy hoa cung sẽ ra sao? Nương nương thanh xuân đã qua, khả năng muốn tái hoài thai long tử là không thể. Nghĩ đến ngày hôm qua Đại tướng quân có đến, lần thứ hai nhắc lại có muốn hay không phù trợ sửu tử (hoàng tử xấu xí). Nếu vậy. . . . . . ánh mắt Hồng Tụ rơi thẳng xuống trên người Tứ hoàng tử vẫn không hề hé răng.
Trời sinh dị mạo Long thần hạ phàm?
Có lẽ nàng phải đến chỗ nương nương hảo hảo nói một chút, mặc kệ Tứ hoàng tử xấu xí bao nhiêu, hoàng đế chán ghét thế nào, hắn là hoàng tử, đây là sự thật không thể chối cãi. Chí ít các nàng còn hơn các tần phi khác ở chỗ có một hoàng tử, không phải sao?
Hồng Tụ bản thân không nghĩ mình ngu ngốc đến thế, nàng vốn là một nữ nhi bằng chính đôi chân mình mà trở thành nữ quan trong cung, trí thông minh không thể xem thường.
Chín năm qua, Hồng Tụ và Hiền phi bị oán hận, thất vọng che mờ mắt, cố chấp chờ đợi ước ao để rồi đánh mất đi tuổi thanh xuân. Chính các nàng cũng biết bản thân đã không có lợi thế gì, nếu như không phải các nàng còn có một chỗ dựa vững chắc là Ngôn Tịnh, e rằng đã sớm bị biếm lãnh cung.
Các nàng cũng từng nghĩ tới phù trợ Hoàng Phủ Kiệt, bằng không Ngôn Tịnh cũng sẽ chẳng năm lần bảy lượt cầu thiên tử cho Hoàng Phủ Kiệt tới Thái học viện đọc sách. Nhưng Hoàng Phủ Kiệt tướng mạo thực kinh người, cũng không thấy có nhiều thông tuệ, cả ngày chỉ biết sợ hãi rụt rè, thấy nô tài cũng có thể quỳ xuống, làm các nàng trông càng thêm tức giận.
Vừa lúc ngày hôm qua Ngôn tướng quân vì các nàng phân tích thế cục hiện nay, các hoàng tử tuổi tác lớn dần, nếu các nàng không cầu tôn vị sẽ không thể tự bảo vệ mình. Hai năm nữa, dù các nàng không chủ động, thế lực Ngôn gia sẽ vì hoàng tử mà thân cận với các nàng, chi bằng các nàng bây giờ tự nắm lấy thế chủ động.
Dựa vào một hoàng tử tương lai thế bại sẽ bị liên lụy, không bằng bồi dưỡng một người trung lập, nắm chắc binh quyền, sẽ không ai dám đắc tội mà còn phải lấy lòng hoàng tử tướng quân, đối với các nàng mà nói chính là điều có lợi nhất.
Vậy nên, các nàng hảo hảo lo toan quyết định. Chờ Hoàng Phủ Kiệt lớn hơn một chút xem biểu hiện, cũng là coi xem phù trợ sẽ khó khăn đến đâu.
Niệm tưởng trong lòng Hồng Tụ như sóng biển đại dương, nhưng miệng cũng không nhiều lời. Giả bộ răn dạy Trương Bình vài câu, để y cùng Tứ hoàng tử quay về tiểu viện.
Từ đầu đến cuối, Hồng Tụ không hề hoài nghi lời Trương Bình nói. Thứ nhất, nàng rất rõ ràng các điện hạ bình thường khi dễ Hoàng Phủ Kiệt, khi dễ gay gắt. Thứ hai, nàng căn bản là không tin mới vừa vào cung chưa bao lâu, người có khuôn mặt thành thật như Trương Bình lại đi nói dối. Huống hồ Trương Bình mới đến Thụy Hoa cung ba ngày, y cần gì phải nói dối?