Sword Art Online

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Không khí trên con đường mòn trong khu rừng thật ấm áp. Bầu không khí lạnh lẽo tối tăm tại đây tối qua dường như chỉ còn là ảo ảnh. Ánh sáng ban ngày chiếu qua tán cây, tạo nên những vệt sáng cùng với những cánh bướm dập dờn bay qua. Tiếc thay, những con bướm đó chỉ là hiệu ứng hình ảnh, vì thế bạn sẽ không thể bắt được chúng dù có cố đuổi theo thế nào đi nữa.



Vừa luồn lách qua những bụi cây thấp, Asuna lên tiếng trêu tôi.



- Cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ đó thôi à.



À.



Tôi nhìn lại người mình: chiếc áo khoác da đen chùng, quần dài và áo sơ-mi cũng màu đen nốt. Chẳng hề có lấy một mảnh giáp kim loại nào cả.



- Có sao đâu? Nếu cậu có đủ tiền để mua sắm quần áo thì tốt hơn hết là nên mua cái gì đó để ăn…



- Có lí do thực tế nào khiến cậu lúc nào cũng mặc đồ đen không? Hay chỉ là để thể hiện tính cách của bản thân?



- T-Thế còn cậu? Cậu lúc nào cũng mặc bồ đồ màu trắng và đỏ đấy thôi…



Vừa nói, tôi vừa quan sát xung quanh theo thói quen. Không có quái vật ở gần đây. Nhưng–



- Tớ đâu làm khác được. Đây là đồng phục của gui…hả? Sao vậy?



- Đợi đã…



Tôi giơ tay lên cắt ngang lời nói của Asuna. Có người chơi ở rìa ngoài của khu vực quan sát. Khi tôi tập trung quan sát khu vực phía sau, nhiều con trỏ màu xanh bắt đầu nhấp nháy, cho biết rằng có khá nhiều người chơi ở khu vực đó.



Đó không thể nào là một nhóm cướp được. Bọn cướp luôn săn tìm người chơi yếu hơn họ, vì thế rất hiếm khi thấy chúng lảng vảng quanh tiền tuyến, nơi tập trung toàn những người chơi mạnh nhất. Quan trọng hơn, khi người chơi phạm tội, con trỏ của họ sẽ chuyển sang màu cam và không chuyển về xanh lá cây trong một khoảng thời gian dài. Điều tôi lo lắng là số lượng của nhóm người này.



Tôi mở bản đồ từ menu và chỉnh sang chế độ hiển thị để cho Asuna cũng có thể nhìn thấy. Bản đồ khu vực được bổ sung thông tin từ kỹ năng quan sát của tôi và cho thấy những con trỏ màu xanh. Có tất cả mười hai người.
- Ừ thì, đến cả các guild cũng hợp tác với nhau để đánh bại các con boss. Có lẽ họ cũng định làm thế…?



- Tớ không biết… Mà thôi, họ cũng nên biết là cứ thế đối đầu với con boss như vậy là vô ích. Chúng mình nên đi nhanh lên. Hi vọng là chúng ta không gặp phải bọn họ trong đó.



Tôi đứng dậy, hơi thất vọng vì phải để Asuna đi. Asuna run mình khi đứng dậy.



- Sắp đến mùa đông rồi nhỉ… Có lẽ tớ nên mua áo khoác nữa. Cậu mua cái áo này ở đâu vậy?



- Hừm…tớ nghĩ là một cửa hàng của người chơi nào đó ở phía tây Algade.



- Vậy cậu đưa tớ đến đó sau khi xong việc khám phá nhé.



Nói rồi, Asuna nhẹ nhàng nhảy xuống con đường mòn. Tôi theo sau. Nhờ có hệ thống hỗ trợ, độ cao không thành vấn đề với tôi.



Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Asuna và tôi vừa nhanh chóng đi trên con đường mòn vừa để ý tới xung quanh.



May mắn thay, chúng tôi ra khỏi cánh rừng mà không gặp phải một con quái nào, và một cánh đồng đầy những bông hoa màu xanh lam hiện ra trước mắt chúng tôi. Con đường tiếp tục đi xuyên qua cánh đồng, và ở phía cuối của nó là Mê cung đứng sừng sững.



Ở nơi cao nhất của tòa tháp này, sẽ có một căn phòng khổng lồ và một con boss đứng canh gác cầu thang tới tầng tiếp theo – trong trường hợp này thì là tầng 75. Nếu như con boss bị đánh bại và có ai đó đến được khu vực sinh sống ở tầng tiếp theo rồi kích hoạt cổng dịch chuyển thì tầng này sẽ được coi là đã vượt qua được.



Lễ «Khánh thành thành phố» sẽ được tổ chức bởi những người từ tầng dưới đến thăm quan thành phố mới, và toàn bộ nơi đó sẽ trở nên tươi vui như thể có lễ hội. Ngay lúc này, đã là chín ngày sau khi mọi người bắt đầu hăng hái khám phá tầng 74. Chắc cũng sắp đến lúc ai đó phát hiện ra con boss rồi.



Tòa tháp có kiến trúc hình trụ làm từ đá vôi màu đỏ gạch. Asuna và tôi đã đến đây vô số lần, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bị đe dọa từ cái kích thước khổng lồ của nó. Vậy mà kích thước này mới chỉ là một phần một trăm của Aincrad. Tôi biết đây là mơ ước viển vông, nhưng thật lòng mà nói, tôi muốn nhìn thấy tòa thành khổng lồ này từ bên ngoài.



Chúng tôi không nhìn thấy nhóm quân thuộc «Quân đoàn» nữa. Họ có lẽ đã đi vào trong rồi.Chúng tôi đi về phía lối vào, vô thức bước chân nhanh hơn.