Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 13 : Làm người phải có lòng khoan dung

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Những gì A Hồng nói cơ bản không khác những gì Dương Phàm nghĩ là mấy, việc này là do một tay Vương Đông chủ mưu, mục đích cụ thể A Hồng cũng không biết. Khiến Dương Phàm bất ngờ chình là quan hệ giữa A Hồng và Vương Đông, Vương Đông mỗi tháng chu cấp cho A Hồng năm nghìn tệ, cứ khoảng sáu ngày một lần A Hồng phụ trách hầu hạ Vương Đông. Bình thường A Hồng đi khách Vương Đông cũng không can thiệp, đây quả là một cặp khác thường. Do vậy có thể thấy lão Vương Đông này là thứ chẳng ra gì, lần này Vương Đông còn đưa thêm cho A Hồng năm nghìn nữa, nhiều như vậy là bởi vì A Hồng còn phải đi mua máy quay, về phần A Ngọc thì bất quá cũng chỉ là gọi tới tạm thời mà thôi, Vương Đông trả cho hai nghìn một đêm.

Dương Phàm đối với hai cô gái này không có tức giận hay khinh bỉ gì, theo một loại ý nghĩa nào đó, họ cũng chỉ nhận tiền mà làm thôi. Muốn trách thì phải trách cái xã hội này quá hiện thực, tầng lớp trung lưu và hạ lưu muốn sống tốt hơn một chút thì phải đem thân ra bán may ra mới kiếm được, có nhu cầu mới có thị trường đúng không? Kỳ thật khi ở trường Dương Phàm quen không ít nữ sinh làm cái nghề bồi rượu này, cho dù đứng ở góc độ đạo đức, việc lấy thân ra bán kiếm tiền để đổi lấy một cuộc sống sung túc hơn dường như cũng không có chỗ nào để chê trách. So với những người ngoài thì ra vẻ đạo mạo nhưng thực ra lại toàn phường trộm cắp mà nói, những cô gái này xem ra còn dễ thương hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nói xong mọi việc, A Hồng và A Ngọc tiếp tục nhìn Dương Phàm cầu xin, mục đích tự nhiên là hi vọng Dương Phàm có thể thả cho một lần.

"Ra ngoài kiếm tiền không phải lỗi của hai cô, nhưng dùng thủ đoạn làm tổn hại người khác để kiếm tiền thì hai cô không đúng rồi. Việc này cuối cùng xử lý ra sao thì còn phải đợi thằng bạn của tôi nói thế nào nữa, các cô xin tôi cũng vô dụng." Dương Phàm không muốn cùng hai cô gái này tiếp tục nói lằng nhằng, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của họ.

A Hồng cố gắng đứng dậy, để lộ ra thân hình trần truồng, cười quyến rũ với Dương Phàm rồi nói:" Anh ơi, chỉ cần anh đáp ưng giúp bạn học em qua được lần này, anh muốn làm gì em cũng được." A Hồng vừa nói vừa nỗ lực lắc eo, bụng dưới cứ uốn éo tới lui, chỗ kìn thì cứ phơi bầy ra đó, một đám đen đen được làn da trắng tôn lên lại càng thêm ngoạn mục.

Lại chiêu này à, tâm tình của Dương Phàm xuống tới mức thấp nhất, không phải vì phẫn nộ, mà vì cảm thấy nỗi bi ai vô hạn, cái xã hội này biến một em sinh viên hai mươi tuổi thành thế này rồi sao? Dương Phàm lặng lẽ cầm lấy một cái áo ngủ, tới trước mặt A Hồng đang sững sờ rồi mặc lên cho cô ta, cột lại dây lưng, sau đó mới nhỏ giọng nói:" Đừng làm thế, tôi nhìn khó chịu lắm. Bạn học của cô không liên quan tới việc này, tôi đảm bảo cô ấy không sao. Yên lặng ngồi suy sét một chút, nên làm thế nào để thằng bạn tôi nó tha cho đi."

Dương Phàm nói xong là đi luôn, thuận tay đóng cửa lại, nhốt hai em sinh viên ở trong đó. Dương Phàm ngồi xuống sa lông ở phòng ngoài, châm một điếu thuốc bsg hít một hơi thật dài, rồi đưa tay xuống vuốt vuốt đũng quần, miệng thì mắng nhỏ:" mẹ cái đồ không có triển vọng này, lúc này mà cũng cứng được."

Trai trẻ thì hỏa lực dồi dào, chiêu vừa rồi của A Hồng quả thật có hiệu quả, nếu mà nhìn hai cô gái trần truồng không có phản ứng, Dương Phàm thật sự có thể tự cung làm thái giam rồi.

Phản ứng sinh lý khiến cho Dương Phàm nhớ tới buổi chiều hôm nay, nhớ tới làn da trắng mịn của Du Nhã Ny.
Trầm Ninh triệt để chết lặng, cười khổ nói:" Ông già tao cũng có ý này, tạm thời để hắn an tâm, đợi đại cục định xong thì tống hắn về Uyển Lăng, thu thập hắn tại địa bàn của mình. Cũng không dồn hắn vào chỗ chết đâu, chỉ để cho hắn cả đời không thể trở mình mà thôi."

"Xem ra, tao lo lắng dư thừa rồi, được rồi, không có việc gì nữa. Tao mệt đi ngủ trước đây." Dương Phàm nói xong liền đi vào phòng ngủ, nằm vật ra giường giống như bao cát vậy.

Không lâu sau, A Ngọc người quấn khăn tắm đi vào, hắt hơi mấy cái rồi nhìn Dương Phàm đang nhắm mắt nằm trên giường không dám lên tiếng, cũng không dám tới trêu ghẹo, sợ chọc giận Dương Phàm.

Dương Phàm vẫn không mở mắt, mặt không biểu tình nói:" Đóng cửa lại, mặc quần lót vào đi, mệt thì lên giường mà ngủ, không mệt thì cứ xem TV đấy, bật nhỏ tí là được rồi."

A Ngọc nhỏ giọng nói:" Em biết rồi." Sau đó mặc quần lót áo lót vào, Dương Phàm trên giường đã bắt đầu ngáy, quả thật hắn đã quá mệt mỏi. A Ngọc thấy khuôn mặt Dương Phàm đang ngủ rất bình tĩnh lại còn kèm theo nụ cười, mặc quần áo vào xong bèn đi tới đắp chăn cho Dương Phàm, sau đó quỳ xuống cung kính dập đầu ba cái trước Dương Phàm.

A Ngọc làm vậy không vì gì khác mà chỉ vì Dương Phàm coi cô ta còn là con người mà thôi! Đơn giản như vậy.