Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 137 : Khuất phục
Ngày đăng: 04:30 20/04/20
Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn, nói thầm một tiếng:
- Giả vờ đứng đắn.
Sau đó lắc mông ra ngoài, lưu lại hình ảnh là bộ mông rất lớn rất tròn cho Dương Phàm.
Dương Phàm không có năng lực chống lại sức hấp dẫn, mà là hắn không dám cho mình cơ hội này. Có thể thấy Hiểu Vân là một người phụ nữ rất có dã tâm. Nếu không cô ta sẽ không động tâm vì điều kiện mà mình đưa ra. Người phụ nữ như vậy, sẽ không thích hợp lên giường, ít nhất giai đoạn này không thích hợp.
Lần này từ tỉnh về, nghe Điền Trọng dạy bảo một phen, lại bị Chúc Vũ Hàm từ chối, Dương Phàm cảm thấy mình dần trở nên thành thục, tâm trí cũng cứng rắn hơn, càng thêm cẩn thận.
Về đến nội thành thì trời đã tối đen. Dương Phàm lấy chìa khóa mở cửa, thì cửa lại đột nhiên được mở từ bên trong. Hắn ngẩn ra một chút, thấy Tiểu Nguyệt đang tươi cười, Dương Phàm nghĩ đến trong nhà đúng là còn có một người có thể vào.
Suy nghĩ một chút, thấy cũng đã là cuối tháng, nhà được quét dọn sạch sẽ. Mặc dù Dương Phàm không có nhà nhưng Tiểu Nguyệt cứ hai ngày lại đến một lần.
Dương Phàm ngồi xuống, cười cười với Tiểu Nguyệt:
- Sao muộn như vậy mà vẫn chưa về?
Nhìn lướt qua bài vở trên bàn, Dương Phàm coi như cũng hiểu được nguyên nhân.
Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ nhỏ giọng giải thích:
- Trong nhà rất ồn, em mỗi ngày đều đợi làm xong bài tập mới về.
Thực ra trong lòng Tiểu Nguyệt lại không phải như vậy, làm bài tập thì ở đâu chẳng được? Chẳng qua một thời gian không thấy đại ca này, Tiểu Nguyệt ở lại chờ.
Dương Phàm đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt, cười nói:
- Anh bị điều xuống Vĩ Huyền, ít có thời gian về. Chẳng qua mỗi lần về thấy nhà rất sạch sẽ, anh rất hài lòng.
Vừa nói, Dương Phàm rút năm trăm đồng trong ví ra, nói:
- Anh sợ thời gian tới không có ở đây, em cầm trước đi.
Tiểu Nguyệt hơi rụt người lại, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, lần trước em mượn tiền anh vẫn chưa trả mà.
Dương Phàm cười nói:
- Không phải đã nói rồi sao, đây là tiền em làm mà kiếm được, chuyện gì ra chuyện đó, số tiền này em cứ cầm. Anh còn định làm một thẻ ngân hàng cho em, sau này anh bận không đến được đây, sẽ chuyển tiền vào đó, em ra rút.
Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy tiền Dương Phàm đưa cho, cẩn thận cất đi. Dương Phàm lại nói chuyện với nàng một lát, hỏi tình hình trong nhà và trường. Tiểu Nguyệt không nói gì nhiều, cơ bản là Dương Phàm hỏi câu nào nói câu đó. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Tiểu Nguyệt chủ động đeo túi lên, nói phải về.
Đi xuống dưới lầu, cô bé đưa tay vỗ vỗ ngực, lặng lẽ đứng đó. Đây coi như lần đầu tiên đại ca nói chuyện nghiêm túc với nàng. Tim Tiểu Nguyệt lúc này vẫn còn đập mạnh. Tiểu Nguyệt có một tình cảm khó nói thành lời với đại ca đã là thay đổi cuộc đời mình. Nàng một lần nữa quay đầu lại nhìn lên lầu, leo lên chiếc xe đạp yêu dấu, cô bé không nhịn được ấn chuông vài cái. Tiếng chuông và nụ cười xuất hiện xuất chặng đường đi, cô bé trông khá xinh xắn trong bóng đêm.
Sáng hôm sau Dương Phàm dậy rất sớm để kịp về Vĩ Huyền. Vừa đỗ xe, Vương Vĩ Tân trong phòng làm việc thấy Dương Phàm, lập tức mỉm cười đi ra nghênh đón, từ xa đã nói:
- Phó chủ tịch Dương, anh rời đi có mấy ngày mà Vĩ Huyền đã rất náo nhiệt.
Dương Phàm ngẩn ra, theo bản năng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Vào phòng làm việc rồi nói.
Vương Vĩ Tân vội vàng đưa tay ra cản lại:
Giảm yêu cầu, Dương Phàm không khỏi cười cười, lười biếng nằm lên giường:
- Bóp chân giúp lão tử, con mẹ mày, vì chuyện của cô làm lão tử phải suy nghĩ, mệt người.
Dương Phàm đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này. Bây giờ Bộ Yên đã hoàn toàn khuất phục, không làm chuyện gì đúng là phải xin lỗi mình.
Bộ Yên ngoan ngoãn ôm lấy chân Dương Phàm, bóp chân cho hắn. Dương Phàm thoải mái nhắm mắt lại, tính toán xem làm như thế nào để thu thập cô gái này, làm thế nào để cô ta mất máu. Dương Phàm không khỏi nở nụ cười đắc ý, con mắt lanh lợi của Bộ Yên thấy thế, đảo đảo mấy vòng.
- Mẹ nó, tay cô sờ đâu thế?
Dương Phàm trợn mắt, tay Bộ Yên không ngờ đã đưa đến đó. Thấy Dương Phàm kinh ngạc, Bộ Yên không hề hoang mang, mà cười quyến rũ:
- Tôi chỉ muốn xem xem anh có phải đàn ông không thôi. Có gì đâu chứ, không phải chỉ là sờ chút thôi sao?
- Cút con mẹ mày đi.
Dương Phàm vội vàng ngồi dậy, tay Bộ Yên vừa chạm vào mấy cái, bảo bối đã có phản ứng, tất cả là do hôm qua uống sữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chuyện này, cô chuẩn bị mười triệu, tôi giúp cô một chút. Sau này kinh doanh ở Vĩ Huyền, ngoại trừ ngành giải trí, những cái khác cô chuẩn bị giao ra đi. Cô cũng chuẩn bị tài liệu, đến lúc đó tôi mang cô đi gặp những người liên quan, coi như cô chủ động tự thú, làm nhân chứng. Ngoài ra cũng chuẩn bị nôn ra mấy chục triệu, coi như tiền tang chứng. Cô đáp ứng những điều này, tôi có thể giúp.
Bộ Yên suy nghĩ một chút, sau đó mới rất miễn cưỡng gật đầu. Dương Phàm khẽ thở dài, gật đầu nói:
- Không còn chuyện gì thì cô cút đi.
Bộ Yên đi ra ngoài cửa, dừng lại nói:
- Sau này tôi không muốn ở Vĩ Huyền nữa, anh có thể bố trí một con đường cho tôi không?
Dương Phàm cười cười, Bộ Yên vẫn chưa bị đả kích đến ngu đi, còn biết sau khi làm nhân chứng thì đừng mong tiếp tục ở lại Vĩ Huyền.
- Cái này sau hãy nói. Cô nếu cảm thấy làm quý cô giàu có ở thành phố nào đó quá chán, sau này các khu du lịch trong huyện được mở ra, cô có thể đến Thượng Hải hoặc Nam Kinh, làm người phụ trách quảng cáo, việc này tôi có thể làm chủ.
Bộ Yên nghe thấy lời này lúc này mới quay đầu đi ra ngoài, đang định đóng cửa, Bộ Yên đột nhiên quay đầu lại nói:
- Không được, lão nương không tin được anh.
Dương Phàm tức giận, châm điếu thuốc, hút một hơi, lười biếng nói:
- Cô tin hay không kệ mẹ cô, lập tức cút cho lão tử.
Bộ Yên đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi:
- Anh chọn địa điểm, thời gian, ngủ với lão nương. Tôi sẽ tin anh. Nếu không chẳng còn gì để nói.
Bộ Yên quay đầu rời đi, bịch một tiếng đóng mạnh cửa lại.
Dương Phàm không khỏi cười khổ, nhìn cánh cửa đang lung lay, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đàn bà đều như vậy sao? Ngủ với người rất thích sao? Có phải giống như công văn, luôn cảm thấy không chân thật, không có sự ràng buộc.
Ngồi một lát thấy sắp vào giờ làm, Dương Phàm ra ngoài, thấy Tiểu Vương đang lau xe, tiểu tử này được.