Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 173 : Gặp lại Chúc Đông Phong
Ngày đăng: 04:30 20/04/20
Tâm tình Dương Phàm xao động một hồi, bàn tay không kìm nổi khẽ tăng thêm chút lực. Trương Tư Tề đã tỉnh lại không kìm nổi ư một tiếng, lúc này dũng cảm quay đầu lại, mở to đôi mắt sáng trong như nước, chớp chớp mắt nhìn Dương Phàm.
Vẻ mặt Trương Tư Tề cực kỳ e lệ, rất nhanh gục đầu vào trong ngực Dương Phàm, nói giọng nhỏ như kiến:
- Anh muốn à?
Người nào không muốn chính là thái giám! Dương Phàm không nói ra như vậy nhưng nói với vẻ rất bất đắc dĩ:
- Em mà còn như vậy, anh sẽ không kìm nổi nữa.
Trương Tư Tề vừa nghe vậy liền giật mình như một chú thỏ con, lập tức ào xuống giường, đứng trước cửa nhìn Dương Phàm nói:
- Không được, em sợ đau!
Cô gái nhỏ nói xong xoay người đi ra khỏi cửa, để lại một bóng lưng khêu gợi. Dương Phàm thở dài một hơi, những ngày như thế này dài quá, làm sao chịu nổi chứ?
Sợ đau! Lý do cũ rích!
Đánh răng rửa mặt xong, hai người sóng vai đi ra cửa, Trương Tư Tề kéo tay Dương Phàm, giống như đôi tình nhân, bộ dáng rất thân thiết. Ngày xưa, khi nam nữ chưa được tự do yêu đương thì hình tượng này cực kỳ bại hoại, sẽ bị mọi người phê phán.
Đầu tiên là lái xe đưa Trương Tư Tề tới tòa soạn báo. Khi xuống xe, Trương Tư Tề vội vàng hôn nhẹ lên má Dương Phàm rồi cười hài lòng nói:
- Buổi tối đưa em đi dự tiệc, nhớ ăn mặc đẹp trai vào nha.
Dương Phàm không nghe rõ, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện khác liền tùy ý gật đầu, nhấn ga đi ra ngoài. Khi đến sở Lâm nghiệp, tìm Trầm Minh, đợi một lúc cho các viên chức tới. Lúc này các thủ tục đã được xử lý rất nhanh, chỉ hơn một giờ đã xong hết, số tiền mười triệu đã được chuyển tới tài khoản chuyên dụng mà Dương Phàm mở.
Về vấn đề tài chính, gần đây phòng tài chính có nhiều lời khó nghe, ý tứ đơn giản chính là Dương Phàm nắm trong tay quá nhiều về tài chính, không phù hợp trình tự vân vân. Vấn đề này, tại hội nghị thường ủy, Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đều giơ cao ngọn cờ ủng hộ Dương Phàm. Hồng Thành Cương thậm chí vỗ bàn nói:
- Có bản lĩnh, các người cũng mang chút tài chính về đi. Có bản lĩnh, các người cũng làm được mấy hạng mục đăng trên nhật báo YM đi.
Hạ Tiểu Bình thì thản nhiên nói:
- Làm việc tất có sai, nếu nhàn rỗi ở bên cạnh xem náo nhiệt thì không nên nói gở như vậy!
Tô Diệu Nga thì phi thường nghiêm túc tỏ thái độ:
- Một số đồng chí trong Đảng chúng ta có ý thức không thẳng thắn. Ngay cả đồng chí của mình cũng đối xử không đúng.
Bốn người cao nhất trong thường ủy có cùng ý tứ, cố tình đối địch với bọn họ, kết quả chỉ có một. Trên tỉnh cũng rất coi trọng việc này, trong lúc nhất thời, thường ủy không còn gì để nói nữa.
Xử lý xong mọi việc, trước khi đi, Dương Phàm quay đầu lại hỏi một cán bộ:
- Nếu theo trình tự bình thường, tôi làm chuyện này phải mất mấy ngày?
Cán bộ đó kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nghỉ một chút rồi cười nói:
- Vĩ Huyền là trường hợp xử lý đặc biệt. Nếu phải làm theo trình tự bình thường, chỉ sợ phải mất một tuần. Cái khác không nói, cứ mỗi phòng ban, anh sẽ phải mất vài ngày.
Dương Phàm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Trở lại văn phòng Trầm Minh, thấy Trầm Minh đang trầm ngâm, Dương Phàm nói:
- Trầm thúc, gần đây có thể dành thời gian xuống Vĩ Huyền một chuyến không?
Trầm Minh nhìn Dương Phàm, khẽ mỉm cười, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại cháu suy xét vấn đề khá chu toàn rồi đó. Ngày kia chú sẽ dẫn đoàn xuống Vĩ Huyền.
Dương Phàm nhẩm tính ngày, nghĩ một chút nói:
- Vừa lúc ở đây cháu cũng có việc, đến hôm đó sẽ xong việc, cháu và chú cùng xuống.
Trầm Minh thản nhiên cười cười nói:
- Cháu đừng quan tâm tới bên phía chú. Cho dù chú đi rồi, sức ảnh hưởng vẫn còn, nhưng ngược lại, cháu nên đi gặp bí thư Chúc một chút. Hiện tại cục diện huyện Vĩ Huyền rất tốt, bí thư Chúc cũng rất hài lòng. Hiện giờ cháu đi, muốn tiền, muốn chính sách đều là danh chính ngôn thuận. Kỳ thật, cháu chỉ cần đi báo cáo công tác là đủ. Bí thư Chúc tính toán toàn bộ công tác chung của tỉnh, tự nhiên sẽ cho các cháu chỗ tốt để phát triển.
Dương Phàm nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói:
- Vâng, cháu sẽ đi.
Dương Phàm trả lời hơi bất đắc dĩ, cũng không thể nói không, chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Chuyện này nói xong, Chu Minh Đạo chuyển đề tài:
- Có một chuyện, em nên để ý một chút. Gần đây, lão nhị của Trần gia, cũng là anh họ của em là Trần Xương Khoa đã tới tỉnh Giang Nam, nói là muốn làm một bộ kịch truyền hình cổ trang gì đó. Ông cụ không có ý kiến gì to tát về cậu ta nhưng không có việc gì thì đừng lăn lộn cùng một chỗ với cậu ta.
Dương Phàm vốn không liên lạc gì với hai người anh họ này. Chuyện xuất thân gia đình của hai người này trong mắt ông cụ cũng gần như là một sự phản bội. Nhất là người chị Trần Tuyết Dĩnh của mình không ngờ còn làm thẻ xanh định cư tại Mỹ. Ông cụ từng mắng to:
- Đồ mất gốc! Khi về cũng không cho tiến vào nhà!
Hiện tại Chu Minh Đạo nói như vậy, đương nhiên không phải nói Dương Phàm đừng lui tới với bọn họ mà là nhắc nhở Dương Phàm, làm tốt việc của mình, đừng làm ông cụ chướng mắt.
Trong lòng đã hiểu, Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Giáo sư cứ yên tâm, cho dù bọn họ tìm tới cửa, em cũng có biện pháp ứng đối.
Chu Minh Đạo nói:
- Vậy thì thầy an tâm. Tóm lại, em phải xác định rõ tư tưởng, tuyệt đối không đi lệch khỏi quỹ đạo.
Kết thúc điện thoại, có tiếng chuông cửa reo. Dương Phàm vừa đi ra mở cửa, thấy Trương Tư Tề vội vàng đi vào. Cô nhìn thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Về sớm là tốt rồi, vừa kịp lúc đưa em đi làm tóc.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Vội quá chỉ tổ hỏng việc. Em đi làm tóc, anh đi theo làm gì? Anh còn phải cảnh cáo em, không được nhuộm tóc xanh tóc đỏ, làm mất đi bản sắc dân tộc.
Trương Tư Tề bị nói sửng sốt, lập tức bất mãn lầu bầu:
- Chẳng nể mặt người ta gì cả, người ta muốn làm đẹp một chút, cũng không phải để đẹp mặt anh sao?
Dương Phàm nghe vậy hơi khó hiểu, hỏi:
- Em nói gì? Nói to lên một chút.
Trương Tư Tề thở phì phì lớn tiếng nói:
- Không đi thì thôi, sao hung hăng vậy?
Nhìn cô gái nhỏ này bĩu môi, Dương Phàm cảm thấy hơi không đành lòng, suy nghĩ một chút nói:
- Được rồi, sợ em quá. Anh đi cùng em, tuy nhiên anh nói trước nha, đến lúc đó anh chỉ ngồi yên bên cạnh xem tài liệu của anh, em không được quấy rầy đâu đấy.
Trương Tư Tề lập tức lộ vẻ vui sướng, nhảy tới kéo tay Dương Phàm nói:
- Nếu đi cùng, anh cũng phải làm tóc.
Dương Phàm nhướn mày nói:
- Cắt tóc, gội đầu, cạo mặt, chỉ thế thôi, việc khác không bàn nữa.
Trương Tư Tề đảo mắt đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra ánh mắt giảo hoạt, hạ giọng cười nói:
- Được, cứ theo lời anh nói.
Dương Phàm mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, nhất là khi nghĩ tới việc Chu Dĩnh sắp tới, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Chú thích:
1. Quan điểm hướng dẫn và khuyến khích sinh viên tốt nghiệp đại học về các cơ sở làm việc theo định hướng của Văn phòng Trung ương về việc làm: Một chính sách của Trung Quốc được đưa ra ngày 26/05/2005.