Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 191 : Buông thả theo quán tính

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Việc các mỏ than lậu chắc chắn sẽ liên lụy không ít người, từ trên xuống dưới rốt cục có bao nhiêu người, căn bản là không thể nói rõ. Đúng là bởi vì điều này mà Dương Phàm mới có vẻ cẩn thận, nói trước cho Hạ Tiểu Bình. Thành thật mà nói, Dương Phàm cảm thấy chính mình khá đê tiện, nhưng làm như vậy phù hợp trình tự. Đồng thời Dương Phàm cũng phi thường bội phục cách đối nhân xử thế của Hạ Tiểu Bình, chỉ ngay lập tức mà đã đưa ra được quyết định, nắm đúng vấn đề mấu chốt. Rất cần có dũng khí mới có thể quyết định chưa xử lý tốt vấn đề này mà đã cho bắt những người phụ trách các xã. Tuy nhiên xét ở góc độ khác, làm như vậy đúng là nắm trúng tử huyệt của mấy kẻ quan chức đó rồi.

Buổi chiều khẩn cấp mời thường ủy dự họp, Hồng Thành Cương quả nhiên không xuất hiện. Dương Phàm cảm giác là người này không muốn đắc tội các cán bộ cấp dưới mà để người khác làm ác nhân. So với khi mới giữ vị trí chủ tịch huyện, hiện giờ Hồng Thành Cương mới làm chưa được bao lâu nhưng đã có vẻ lõi đời hơn nhiều.

Căn cứ các tài liệu mà Dương Phàm cung cấp, Hạ Tiểu Bình là phó bí thư kiêm chủ tịch huyện phụ trách chính quyền, nhấn mạnh sự quan trọng của chuyện này. Nếu không thể bóp chết hiện tượng này, để các mỏ than lậu bùng phát, chắc chắn sẽ gây họa lâu dài, đồng thời cũng sẽ gây ra những tổn thất không thể bù đắp nổi đối với tài sản quốc gia.

Sau khi Hạ Tiểu Bình lên tiếng, Dương Phàm giơ tay nói:

- Tôi có đề nghị, cần phải có thời hạn. Tôi cho rằng một tuần là khá thích hợp. Trong vòng một tuần, nếu xã nào vẫn còn tồn tại hiện tượng tư nhân khai thác các mỏ than lậu, lập tức xử lý như phạm tội nặng, nếu sau nửa tháng vẫn không thể giải quyết vấn đề, tôi thấy có thể bắt giữ.

Tô Diệu Nga giơ tay nói:

- Tôi thấy ý kiến của phó bí thư Dương rất cần thiết. Mỏ than là tài sản quốc gia, không được cho phép mà tự ý khai thác, đó là phạm tội. Các đồng chí bên dưới không quan tâm đối với hành vi tội phạm, cũng tương đương với phạm tội.

Không ai ngờ Tô Diệu Nga lại nói năng đằng đằng sát khí như thế. Bình thường thì nữ phó bí thư này cũng không làm gì để mọi người chú ý, nhưng khi ra uy cũng rất dọa người. Tất cả thường ủy đều đã quen với hình thức hội nghị thế này nên đều giơ tay tỏ vẻ thông qua quyết định.

Sự tình ở thường ủy có vẻ rất cấp bách, nhưng khi thực tế thực hiện lại không phải chuyện một sớm một chiều. Quyết định của hội nghị sẽ cần phải viết thành văn bản, có đóng dấu, vì vậy cần có thời gian. Triệu tập lãnh đạo các xã về họp cũng cần thời gian. Tuy nhiên, lúc này Hạ Tiểu Bình có vẻ mạnh mẽ, gay gắt, đề xuất trong hội nghị rằng thông báo của hội nghị phải được lập tức phát hành, sáng mai các xã sẽ phải đến họp, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả.

Hội nghị chấm dứt, Dương Phàm rút điện thoại di động ra xem theo quán tính, phát hiện thấy có cuộc gọi nhỡ của Trần Thái Trung. Dương Phàm vừa đi vừa gọi lại, nói Trần Thái Trung tới khách sạn tìm Hiểu Vân. Bởi vì thường ủy bận họp nên hội nghị buổi chiều đành hoãn lại. Dương Phàm không có việc gì quan trọng khác nên trở lại khách sạn Vân Lĩnh gặp Trần Thái Trung.

Hiểu Vân bố trí một phòng riêng để hai người nói chuyện. Sau khi gặp mặt, Dương Phàm thần sắc nghiêm túc, ra hiệu cho Trần Thái Trung ngồi xuống sau đó hạ giọng nói:

- Gần đây xuất hiện rất nhiều mỏ than lậu của tư nhân, anh có biết không?

Trần Thái Trung gật gật đầu nói:

- Không biết, tôi đã từng sống ở mỏ quặng nhưng quê tôi thật ra không phát hiện thấy có mỏ than lậu của tư nhân.

Dương Phàm nói:

- Anh cho vài chiến hữu đi thăm dò một chút, ở đây tôi đã có bản đồ rồi. Nhất định phải biết rõ ràng cụ thể ví trí và quy mô của những mỏ than lậu đó. Tôi lo một khi lan tràn ra sẽ ảnh hưởng tới việc đưa vào hoạt động của mỏ than chúng ta.

Hiện tại hai mỏ than mỗi tháng đều có thể có thu nhập gần một triệu, đương nhiên là Dương Phàm rất coi trọng. Dương Phàm không có ý định dựa vào đó để kiếm tiền lâu dài nhưng vẫn có quyết định sẽ kiếm hai, ba năm sau đó chủ động triệt tiêu. Tóm lại, cứ nhìn kỹ tình huống mà quyết định.

Trần Thái Trung lắng nghe rất cẩn thận, nhận lấy tấm bản đồ, lập tức đứng dậy cáo từ, Dương Phàm cũng không giữ lại. Hiện tại Trần Thái Trung và các chiến hữu của y có tổng cộng tám người, hàng năm tiền lương, thu nhập gần một triệu, nếu chút việc này mà làm không tốt thì Trần Thái Trung thật sự có thể đi nhảy lầu tự sát.

Tiễn Trần Thái Trung, Dương Phàm tùy ý ăn chút mì Hiểu Vân đưa tới, sau đó định đi ra ngoài. Hiểu Vân chợt hỏi:

- Thật sự không tính gặp nữ minh tinh kia à? Cô ta rất được đó, lại trẻ trung nữa.

Có hương vị giấm chua và lo lắng đề phòng rồi đây, Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Chị muốn gì chứ? Phụ nữ bên người tôi đã quá nhiều rồi, không muốn có thêm nữa .Sau này kinh doanh của mấy người sẽ là do tôi giúp đỡ, nếu không thích thì thôi, tôi sẽ không giúp đỡ các người nữa. Những phụ nữ khác mặc dù có quan hệ gì cũng chỉ là sớm nắng chiều mưa, nhiều nhất là loại tình một đêm mà thôi.

Hiểu Vân khẽ thở dài nói:

- Đàn ông đều là gặp ai yêu người nấy, tuy nhiên tôi tin lời cậu. Cậu cứ an tâm việc kinh doanh, tôi sẽ đảm bảo lợi ích chung của chúng ta.
Lời này vừa nói ra, phía dưới càng im lặng hơn. Lúc này Hồng Thành Cương hơi lộ ra một tia kinh ngạc rồi lại lập tức cúi đầu, tiếp tục đọc tài liệu, không có ý nói gì cả.

Hội nghị tiếp tục, Hạ Tiểu Bình nhằm vào chuyện các mỏ than lậu, nói một tràng. Báo cáo của các quan chức thường là vậy, rất nhiều thứ có thể lược bớt đi được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hạ Tiểu Bình nói xong cũng phải mất một giờ, Tô Diệu Nga đi lên nói:

- Chủ tịch Hạ đã nói khá đầy đủ rồi, tôi chỉ bổ sung một chút….

Điểm bổ sung này mất khoảng mười phút, Tô Diệu Nga rất có chừng mực.

Người thứ tư phát biểu mới là Dương Phàm. Còn chưa bắt đầu nói thì có mấy cán bộ vội vàng đi tới, khom người, cúi đầu cười từ rất xa. Dương Phàm rất kiên nhẫn chờ bọn họ ngồi vào vị trí mới cười nói:

- Tôi chỉ nói một chút, chế độ kiểm soát cán bộ lãnh đạo không phải hình thức. Đối với những cán bộ không làm tròn chức trách, nếu muốn hỏi tôi nên xử lý như thế nào, tôi chỉ có hai chữ để trả lời, giáng chức. Còn cái gì là không làm tròn chức trách, trong lòng các đồng chí ngồi đây hẳn là đều rõ. Tôi đã nói xong.

Dương Phàm nói xong, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, một hồi lâu sau toàn hội trường mới cùng vỗ tay. Rất nhiều người dù vỗ tay nhưng mặt vàng như đất, cũng có rất nhiều người vừa cúi đầu vừa vỗ tay.

Rõ ràng là đồng chí phó bí thư trẻ tuổi này đang cười nhưng nụ cười đó lại khiến rất nhiều người không rét mà run. Những người tham dự hội nghị đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này chỉ sợ là sẽ phải làm thật sự nghiêm túc.

Hội nghị chấm dứt thì đã là tan tầm, bên ngoài trời mưa rất to, tất cả cán bộ liên quan đều không tụ tập lại nói chuyện giống như trước kia mà đều đội mưa về xã, thậm chí còn không ở lại ăn cơm trưa.

Sau khi hội nghị kết thúc, tổng kết có ba cán bộ không tới họp, trong đó có bí thư đảng ủy thị trấn Cổ Khê. Còn vấn đề các cán bộ tới họp muộn, buổi chiều thường ủy sẽ đưa ra thảo luận.

Hồng Thành Cương nói:

- Cuộc họp bây giờ, các đồng chí cứ nói thoải mái.

Sau đó hắn ngậm mồm lại ngay.

Dương Phàm là người đầu tiên giơ tay:

- Trong hội nghị, chủ tịch Hạ đã nói rất có đạo lý, đây là một loại quán tính. Căn cứ nguyên tắc bảo vệ cán bộ, trị bệnh cứu người của Đảng ta, tôi đề nghị chỉ cần cảnh cáo một chút đối với các đồng chí tới muộn là được. Những đồng chí không thể đến họp, nếu không thể đưa ra được lý do hợp lý, vậy xử lý theo kỷ luật.

Ý kiến này của Dương Phàm khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, nhất là Hồng Thành Cương. Hắn hy vọng nhất chính là thấy Dương Phàm và Hạ Tiểu Bình liên minh, giơ đao lên chém ngã một đám người, đắc tội một đám người khác, nhưng kết quả lại không được như mong muốn.

Cuộc họp lâm thời của thường ủy kết thúc, tiếp tục thảo luận về vấn đề các mỏ than lậu, cuối cùng là quyết định để các cán bộ cấp dưới phối hợp với cơ quan công an, trong vòng nửa tháng phải dập tắt toàn bộ. Nếu không, sẽ truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo xã, xét tình tiết mà quyết định xử phạt, nhẹ thì ghi vào lý lịch Đảng viên, nặng thì trực tiếp bắt luôn.

Hội nghị xem xét lại báo cáo hội nghị một lần trước khi phát hành, lúc này thì Hồng Thành Cương cũng tham gia, xem như tất cả mọi người đạt thành thống nhất ý kiến, đây là đại biểu cho ý kiến của toàn bộ huyện ủy.

Một ngày làm việc bận bịu cũng kết thúc, trước lúc tan tầm, Dương Phàm nhận được thông báo của Giang Tâm Hà, nói thị ủy mời hắn tới tham gia một hội nghị. Hội nghị này sẽ có lãnh đạo tỉnh tham dự, cần phải họp trước 9 giờ sáng hôm sau. Nội dung hội nghị là mở rộng thông báo tuyển dụng sinh viên về nông thông làm cán bộ trong phạm vi toàn tỉnh.

Tỉnh ủy rốt cục đã có động tác lớn về chuyện này. Đã có ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy ra mặt, rất nhiều chi tiết làm việc sẽ không cần bên dưới quan tâm nữa, lúc này là thông báo tuyển dụng thống nhất của toàn tỉnh.