Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 194 : Đừng nói không nhắc nhở anh
Ngày đăng: 04:30 20/04/20
Cục Du lịch không giàu có, so với tài chính, giao thông, công an và các cục khác thì thuộc lại khó khăn. Nhưng đều là đơn vị ăn cơm quốc gia, mọi so sánh đều chỉ là tương đối. Về mặt tài vụ sổ sách thì không có tiền, không có nghĩa là cục trưởng Tương không có tiền để dùng.
Không biết là ai phát minh ra "quỹ đen", tuy rằng trung ương đã rất nhiều lần ra lệnh cấm nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, các đơn vị đều có các loại biện pháp để tìm kế thiết lập quỹ đen. Ví dụ như hiện tại có một khoản tài chính trên danh nghĩa là quỹ bảo hộ để khai phá tài nguyên du lịch, trên thực tế chính là quỹ đen của cục Du lịch.
Tác dụng của quỹ đen cực kỳ rộng lớn, ví dụ như tiếp đãi các cán bộ cấp trên, ăn nhậu, xông hơi, mát xa, hát hò, rồi một nữ sinh đang sống ở phòng 708 tiểu khu Lâm Lục, mỗi tháng tiêu mất 5000 tệ tiền sinh hoạt phí cũng đều từ đó mà ra.
Rõ ràng, sửa chữa ô tô là việc quang minh chính đại như vậy, Tương Bình sẽ không dùng tới một xu trong quỹ đen. Vấn đề là, cục Tài chính hiện tại bắt chờ vài ngày, hiện tượng này rất không bình thường. Giữa hai bên không có ân oán gì, chẳng lẽ gần đây mình đắc tội với người nào đó không thể động chạm tới sao? Tương Bình cẩn thận điểm lại những người tiếp xúc gần đây nhưng không hề phát hiện có gì khác thường, sau đó lại liên hệ tới một số sự việc phát sinh trong cục gần đây, cũng không phát hiện ra gì cả. Chẳng lẽ đúng như cục Tài chính nói là không có tiền? Hay là thực sự không tiện?
Tương Bình cảm thấy rất muốn làm rõ ràng vấn đề này, người quan trường đôi khi chỉ nói sai một câu đã có thể đắc tội với người khác. Trời mới biết chính mình gần đây có lúc nào uống quá chén, nói điều gì không nên hay không, hoặc là một số cán bộ trong cục đắc tội người nào đó hay không. Sau đó Tương Bình điện thoại cho Mẫn Kiến, Mẫn Kiến nói rất khó xử đối với cục Du lịch.
Vì tỏ vẻ thành ý, Tương Bình quyết tâm dậy sớm, tự mình tìm đến cục Tài chính gặp Mẫn Kiến. Khi đến bãi đỗ xe, Tương Bình đứng lại, ngẫm nghĩ một chút, lại trở về phòng làm việc, lấy khăn lau cái đầu đầy mồ hôi, tìm số điện thoại của cục trưởng cục Tài chính rồi bấm số.
- Vâng, ai đấy?
Hiện giờ điện thoại đều hiện số gọi đến, Mẫn Kiến vừa nhìn thấy dãy số hơi lạ liền tỏ thái độ thản nhiên, trong giọng nói mang theo một chút uy nghiêm.
- Ha ha, có phải cục trưởng Mẫn không? Tôi là lão Tương ở cục Du lịch đây, ngài có bận không?
Lại nói tiếp. Tương Bình và Mẫn Kiến tuy cùng là cục trưởng nhưng cục Tài chính và cục Du lịch cách biệt nhau một trời một vực. Trong thị có bao nhiêu đơn vị nhận tiền từ ngân sách nhà nước, ai nhìn thấy Mẫn Kiến mà chẳng phải mỉm cười khách khí chứ? Đương nhiên, giữa các đơn vị anh em đi lại với nhau, nếu Tương Bình đến đơn vị khác, người ta cũng sẽ chiêu đãi lịch sự, nhưng cấp bậc đãi ngộ vẫn có sự chênh lệch.
Cùng là cục trưởng, khi Tương Bình hỏi thăm thì phải dùng tới chữ "ngài", còn Mẫn Kiến ở bên kia chỉ thản nhiên trả lời:
- Ồ, lão Tương hả, có chuyện gì không? Nếu tiện thì nói luôn trong điện thoại đi, tôi còn phải xuống đơn vị kiểm tra.
Nếu Dương Phàm nghe thấy Mẫn Kiến nói chuyện, chắc chắn sẽ cười mắng:
- Anh thì kiểm tra cái rắm gì. Đi xuống ăn chơi nhảy múa thì có.
Tương Bình cũng nghe thấy được ý hời hợt trong câu trả lời này nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể tiếp tục cười xòa nói:
- Ha ha, thế này, có chút việc không rõ, tính hỏi anh một chút. Trưa nay có rảnh không, xin mời anh cùng đi ăn trưa?
Có thể nói, thái độ của Tương Bình là khá chân thành, ở bên này, Mẫn Kiến thản nhiên cười nói:
- Để sau đi, tôi sợ không có thời gian.
Tương Bình nghe thấy giọng điệu này, trong lòng biết ngay là có thể có chuyện xấu, vội vàng cười nói:
- Dù bận rộn cũng chỉ là bữa cơm mà thôi, cục Du lịch chúng tôi chỉ là cơ quan nhỏ bé, bình thường vẫn được anh chiếu cố không ít, vẫn không có cơ hội bày tỏ.
Mẫn Kiến nói với giọng điệu rất khó xử:
- Thế này đi, anh cứ gọi lại sau nhé, để tôi xem lúc đó có thời gian hay không. Đầu tiên phải nói thật, bên này tôi bận lắm. Thế nhé.
Mẫn Kiến không cho Tương Bình cơ hội, trực tiếp cắt điện thoại.
Cuộc điện thoại cứ thế cắt cụp một cách lạnh lẽo, mồ hôi bắt đầu toát ra trên đầu Tương Bình, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Hiện giờ thì thằng ngốc cũng biết, cục Du lịch chắc chắn là đã đắc tội với ai đó, người đó liền mượn tay Mẫn Kiến thu thập cục Du lịch. Cục Tài chính muốn thu thập đơn vị như cục Du lịch thật sự là rất dễ dàng. Tôi không thể lấy của anh nhưng những khoản tiền khác thì sao? Bất kể khoản tiền gì cũng phải mười ngày nửa tháng, tôi không nói không cho anh, chỉ kéo cho anh thở không ra hơi, khiến anh phải chờ tới lúc đói sắp chết. Cho dù lúc đó anh tìm một cán bộ lãnh đạo để giải quyết vấn đề, vậy tiếp theo thì sao? Nếu lúc nào cũng phiền toái lãnh đạo, vậy lãnh đạo chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về anh, vì sao cục Tài chính lại có chuyện với cục Du lịch? Chẳng chịu làm tốt công tác quan hệ giữa các đồng chí gì cả, mấy việc lặt vặt như thế mà cũng phiền toái lãnh đạo.
Tương Bình là lão già thành tinh, đương nhiên đã quá quen thuộc với đường đi lối lại trên quan trường, hiện tại xảy ra vấn đề, đầu tiên là phải làm rõ ràng xem đã đắc tội ai, hay là trong cục có người đắc tội với ai. Từ giọng điệu của Mẫn Kiến, dường như việc đắc tội với người đó không quan hệ với mình. Như vậy chỉ có thể là cấp dưới, vậy thì là ai? Trong lúc nhất thời, Tương Bình đúng là nghĩ không ra nổi, cũng không thể đi hỏi từng cấp dưới được.
Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là thu phục Mẫn Kiến. Nhưng thu phục như thế nào? Tương Bình do dự một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một người. Ai vậy? Chính là nữ sinh đang sống ở phòng 708 tiểu khu Lâm Lục, mỗi tháng tiêu mất 5000 tệ tiền sinh hoạt phí để bao dưỡng đó. Ồ, hiện giờ đã tốt nghiệp được hai năm, giờ đang nằm chơi ở nhà không đi làm.
Tương Bình cầm lấy điện thoại, bấm số, sau đó hạ giọng cực kỳ tình cảm cười nói:
- Này bảo bối, có nhớ anh không?
Nếu vợ của Tương Bình mà nghe thấy giọng nói này, khẳng định sẽ tức giận mắng:
- Lão là đồ khốn khiếp, năm đó lừa bà đây lên giường, sao không thấy lão dịu dàng như vậy chứ?
- Lão ta á, không bằng một phần mười của anh, chẳng bao giờ quá mười phút cả.
Dương Phàm vừa mới tan tầm, khi trở về khách sạn đã thấy Trang Tiểu Lục đứng ưỡn ẹo ở cửa khách sạn. Thấy xe của Dương Phàm mở cửa, Trang Tiểu Lục vội vàng chạy tới đón.
Dương Phàm vừa mới xuống xe, Trang Tiểu Lục cũng đã cúi đầu khom lưng cười nói:
- Phó bí thư Dương, ông chủ điện thoại cho tôi, nói là anh cần hai diễn viên để làm công tác tiếp đãi?
Dương Phàm hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Ừ, có chuyện này. Như thế nào? Xử lý không được à?
Trang Tiểu Lục lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói:
- Đã là việc của anh thì tuyệt đối không có gì không thể. Thế này nhé, tôi đã mang người tới cho anh rồi, ngay trong phòng của tôi, ngài thích ai thì cứ nói.
Sắc mặt Dương Phàm hơi giãn ra, thản nhiên nói:
- Mang tôi đi xem.
Trang Tiểu Lục hơi khom lưng nói:
- Mời anh, anh cẩn thận bậc thang một chút.
Khi tới một căn phòng ở lầu ba, hắn mở cửa đi vào.
Bên trong tổng cộng có bốn cô gái, thấy có người tiến vào, cùng nhau khẩn trương đứng lên. Dương Phàm đánh giá một chút, mấy cô gái này thực sự là hình thức không tồi, tuổi có vẻ cũng không lớn.
- Phó bí thư Dương, anh thấy bốn cô này thế nào? Lớn nhất là 21 tuổi, đều là mới tới đoàn.
Trang Tiểu Lục này vừa nói, Dương Phàm tùy tiện nhìn lướt qua, mấy cô gái này đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt mong đợi.
Dương Phàm không có lập tức tỏ thái độ, mà nhìn Trang Tiểu Lục nói:
- Đoàn của các anh còn bao nhiêu đoạn phim cần làm? Mấy diễn viên này có được phân vai nhiều hay không?
Trang Tiểu Lục thật không ngờ Dương Phàm lại hỏi cái này, sửng sốt một chút bèn thành thật trả lời:
- Phân vai diễn cũng không nhiều, chỉ là sắm mấy vai phụ nha hoàn kỹ nữ thôi.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Để tính xem. Nếu đến lúc đó biểu hiện tốt, sau khi xong việc thì cho người ta vai diễn nhiều lên một chút, không thể để người ta làm không công được.
Trang Tiểu Lục vội vàng cười nói:
- Anh nói thế nào thì làm thế đó.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Trang Tiểu Lục nói:
- Còn Tần Hinh nữa, chiếu cố nhiều hơn một chút.
Trang Tiểu Lục lập tức cười tít mắt:
- Nhất định, nhất định.