Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 196 : Chờ anh đến lấy

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


- Trời sắp tối rồi, các người cũng đừng đi nữa.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, ngăn cản. Tần Hinh rất nghe lời, nàng nói:

- Như vậy không đi nữa.

Dương Lệ Ảnh rất bất mãn:

- Con, mẹ muốn đi một chút.

Dương Phàm thầm nói: "Mẹ theo đoàn làm phim cả ngày cũng không đủ sao" Tuy nghĩ như vậy nhưng hắn không dám nói ra, cuối cùng vẫn Hiểu Vân cười hì hì nói:

- Cháu đi cùng cô.

Ba người phụ nữ nói chuyện một lúc, đang hòa hợp. Dương Phàm thấy muốn ngăn là không thể. Hôm nay đúng là đen đủi. Hắn không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói:

- Được rồi, con lái xe đưa mọi người đi.

Dương Phàm nói như vậy, Dương Lệ Ảnh cũng chẳng có gì để nói, gật đầu mọi người cùng nhau đi ra ngoài. Quán ăn ngay ở quảng trường, màn đêm đã buông xuống, quảng trường cũng bắt đầu nhiều nhiều, không ít người ra đây hóng mát. Hạ Tiểu Bình sau khi nhận chức đã bỏ một triệu ra để sửa chữa quảng trường. Trời mùa hè đang nóng, rất nhiều người đến đây hóng mát.

Trên quảng trường rất náo nhiệt, các hàng quán đều có, còn có không ít đứa bé chơi mấy trò như trượt băng....

Quảng trường không cho đỗ xe, Dương Phàm không thể làm gì khác là cho ba người phụ nữ xuống trước, mình thì lái xe đi đỗ, sau đó tìm ba người sau.

Quảng trường rất rộng, Dương Phàm tìm một lúc mới phát hiện ra ba người đang đứng trước mặt một quán. Từ phía xa nhìn thì Hiểu Vân mặc dù kém một chút nhưng rất thành thục và quyến rũ, coi như là mỹ nữ. Ba người đẹp đứng cạnh nhau, muốn cái này muốn cái kia. Người đi qua nơi đây thấy thế đều đứng xa xa nhìn.

- Nhìn cái gì thế? Mắt sắp rơi ra rồi, xem về nhà con này thu thập như thế nào.

Đôi vợ chồng bên cạnh Dương Phàm hình như đang diễn một vở kịch ngắn đầy mâu thuẫn. Dương Phàm nghe thấy rõ, không khỏi cười tự hào. Nói về khuôn mặt, Dương Lệ Ảnh xinh nhất. Dương Phàm ít nhiều thấy tự hào vì mẹ mình. Dương Phàm không đi đến mà đứng cách mấy mét, giống như những người đi đường đứng xem.

Ba người phụ nữ coi như biết thu liễm, chủ quán bận rộn một lát, đưa mỗi người một món, ba người thu đội. Mắt Dương Lệ Ảnh rất sắc, lập tức thấy Dương Phàm đang đứng một chỗ cười cười. Đắc ý giơ túi trong tay lên, bên trong đều là thịt nướng.

Dương Phàm cười cười, ra hiệu bảo mọi người đi theo, mình đi lấy xe. Vừa mới đi xe tới, nhìn thấy có một chiếc xe chắn trước mặt ba người.

Xảy ra chuyện gì? Dương Phàm cả kinh, vội vàng xuống xe.

- Hinh Hinh, anh rốt cuộc đã tìm được em. Ồ, chị gái, chị rất đẹp.

Dương Phàm đến nơi thấy có một thằng thanh niên đang từ trên xe Mercedes – Benz chạy xuống, giọng điệu rất huyeenh hoang.

Dương Phàm đến, Tần Hinh mặt hơi đổi, lớn tiếng nói với thằng kia:

- Thiệu Lương, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, đừng làm phiền tôi nữa. Giữa chúng ta là không thể.

Giọng rất lớn như sợ Dương Phàm không nghe thấy vậy. Lúc này Dương Lệ Ảnh cũng cau mày nói:

- Cậu đi xe thế nào vậy, vừa nãy chút nữa va vào chúng tôi.

- Chị gái xinh đẹp, đừng giận. Tôi mang chị đi hóng gió là được chứ gì? Hinh Hinh cũng cùng đi chứ, chị này cũng đi chứ.

Mẹ nó. Dương Phàm đi đến gần nghe thấy thằng này không biết sống chết, muốn dụ dỗ vợ chủ tịch tỉnh, còn có ý một mũi tên trúng ba con chim, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

Dương Phàm không nói một câu, vung tay tát vào đầu hắn:

- Thằng ranh, mày muốn dẫn ai đi hóng gió?

Cái tái rất mạnh, thằng này lảo đảo nhào tới trước, chút nữa ngã xuống đất.

- Con mẹ nó, muốn chết à.

Thằng này quay đầu lại mắng một câu. Dương Phàm coi như thấy rõ hắn, tóc tai đỏ chót không tính, một tai còn đeo hai cái khuyên.

Dương Phàm còn chưa kịp ra tay, hai cảnh sát đã lao tới, trong đó có Nhã Dịch An. Sau khi thi lễ với Dương Phàm, rút một tờ biên bản ra, Nhã Dịch An ra vẻ công an thi hành nhiệm vụ nói:

- Thằng ranh, tôi nghi ngờ xe của cậu có đồ cấm trong đó, mời cậu phối hợp kiểm tra.

Mặt thằng này tái đi, tức giận mắng:

- Cảnh sát thì giỏi lắm hả? Có bản lãnh các người bắt tôi đi. Con mẹ nó, nó đánh tao, sao bọn mày không để ý?

Nhã Dịch An trừng mắt nhìn hắn nói:
Ở đây làm như thế nào, Dương Phàm không để ý. Dù sao bốn cô nữ diễn viên này, Dương Phàm không thấy bọn họ không hề khó chịu, bất mãn. Về đến khách sạn, tìm đến phòng Tần Hinh. Hắn làm như vậy đã khiến nàng rất vui mừng và kinh ngạc. Trang Tiểu Lục dẫn người đến gặp Dương Phàm, Tần Hinh mơ hồ biết gì đó, chẳng qua cũng không hỏi. Bây giờ Dương Phàm đột nhiên xuất hiện, nói rõ không *** với mấy cô bé đó, chính là để mấy cô gái đó tiếp khách.

- Anh có thể đến, em rất vui.

Tần Hinh cười nói, Dương Phàm lấy ra bốn bao lì xì đã chuẩn bị trước:

- Em cầm lấy, lát nữa khi bốn cô bé kia trở về, em đưa cho bọn họ. Trưa anh mời các thành viên chủ yếu của đoàn làm phim dùng bữa. Em mời cả đạo diễn Trang.

Tần Hinh không khỏi thất vọng, do dự một chút, cúi đầu, khẽ cắn môi nói:

- Anh thấy em không vừa mắt?

Dương Phàm châm một điếu thuốc, hút một hơi nói:

- Tần Hinh, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng anh thực sự không thích giao dịch như thế. Anh giúp em chỉ vì cảm thấy em cũng không dễ dàng gì.

Tần Hinh ngẩn ra, cười khổ nói:

- Thực ra em cũng biết anh không thèm để ý đến em. Bọn em – những cô gái trong làng giải trí có một câu tránh già không tránh trẻ. Nói thẳng ra, trong lòng em có một hy vọng xa vời, hy vọng người đàn ông che chở cho em, là chỗ dựa của em sẽ là người như anh.

Dương Phàm lúc này thực sự không muốn nói chuyện này, vì thế nói sang chuyện khác:

- Ha ha, em coi như anh là chỗ dựa cho em đi. Tương lai em thích ai thì nhớ nói với anh một tiếng, tránh gặp phiền phức không cần thiết.

Ý của Dương Phàm, Tần Hinh hiểu rõ, không khỏi thở dài nói:

- Quy củ trong làng giải trí em hiểu. Nếu có thể dựa vào anh mà sống cuộc sống yên ổn, em sẽ giữ thân thể trinh trắng đợi anh đến lấy. Em không thể nợ anh.

Dương Phàm nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Thực ra Dương Phàm không biết suy nghĩ trong lòng Tần Hinh. Tần Hinh có một ảo tưởng với Dương Phàm. Mặc dù Dương Phàm không thể cưới nàng, Tần Hinh cũng hy vọng giống như những người phụ nữ bình thường, cả đời chỉ có một người đàn ông. Trên thực tế mọi người phụ nữ đều nghĩ như vậy. Những cô gái đi vào làng giải trí, đều là dùng cơ thể mình đổi lại lợi ích. Nhưng tất cả không phải bị hoàn cảnh ép bức mới làm như vậy sao? Các nàng đúng là tình nguyện. Nhưng sau này khi về già, quay đầu lại nhìn quá khứ, có ai là không hối hận?

Vấn đề này Tần Hinh không thể trả lời, Dương Phàm cũng không thể.

Tần Hinh nói xong liền ra ngoài mời Trang Tiểu Lục. Không lâu sau Trang Tiểu Lục vội vàng chạy đến.

- Đạo diễn Trang, bố trí vai diễn nhiều hơn cho bốn cô gái kia, anh có thể làm chủ chứ?

Trang Tiểu Lục vội vàng gật đầu nói:

- Không vấn đề gì, anh cảm thấy nên bố trí như thế nào cho tốt?

Dương Phàm suy nghĩ một chút:

- Tôi cũng không rõ lắm. Anh xem như vậy có được không. Mỗi tập đều xuất hiện một hai phút, nói một hai câu, lúc nói thì có thể lộ mặt.

Trang Tiểu Lục thầm suy nghĩ, yêu cầu này đúng là hơi khó khăn chút, chẳng qua Trang Tiểu Lục rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, cười nói:

- Bộ phim này mới quay ngoại cảnh, các cảnh chủ yếu còn chưa bắt đầu quay. Trước mắt còn thiếu mấy diễn viên phụ, tôi sẽ cho hai người trong bọn họ đóng, trọng tâm bồi dưỡng. Hai người còn lại tôi cố gắng bố trí thành mấy nhân vật khác, bộ phim tiếp theo sẽ bù cho bọn họ.

Dương Phàm có chút nghi hoặc nhìn Trang Tiểu Lục. Tần Hinh đứng bên cạnh cười nói:

- Đây là lần đầu tiên đạo diễn Trang làm với cương vị này trong công ty. Năm nay công ty định làm ba đến bốn bộ phim. Những công ty bình thường sau khi quay phim xong phải qua kiểm duyệt, nếu không qua được thì lỗ nặng.

Dương Phàm lập tức hiểu ý của Trang Tiểu Lục. Ông già của Trần Xương Khoa là người có quyền ở bộ Văn hóa, thành tựu mặc dù không lớn như Trần Chính Hòa, nhưng có thể làm chủ trong việc kiểm duyệt các bộ phim. Trang Tiểu Lục bây giờ đang hy vọng làm xong bộ này có thể làm tiếp bộ nữa.

Dương Phàm không khỏi cười nói:

- Bộ này nếu làm ăn được, anh còn lo không được làm đạo diễn chính sao?

Trang Tiểu Lục lập tức cười nói:

- Đãi ngộ ở công ty nhỏ và công ty lớn là khác nhau. Bây giờ có rất nhiều công ty giải trí. Ông chủ bỏ ra chút tiền là có thể kiếm được kịch bản, làm phim. Nhưng sau khi quay xong chưa chắc đã được công chiếu. Tôi chỉ muốn dựa vào một cây lớn cho mát mẻ.

- Được rồi, tôi sẽ nói với ông chủ của anh, ưu tiên anh.

Dương Phàm không nói chắc chắn, nhưng có thể nói như vậy, Trang Tiểu Lục đã rất hài lòng.