Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 20 : Ông ta tới rồi

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Chú́c Vũ Hàm rất muốn lưu lại mấy ngày nhưng đơn vị đang có rất nhiều việc chờ cô về xử lý, sau khi ăn xong bát mì do Dương Phàm nấu, Chúc Vũ Hàm mở cốp xe rồi gọi Dương Phàm bảo:" Mấy cái hòm này em mang vào đi, lần đầu tiên tới chơi không chuẩn bị lễ vật gì, nhận tạm nhé."

Dương Phàm đi tới nhìn, trong cốp xe toàn là rượu xịn, bốn bình Mao Đài, tám chai Hoàng Hạc Lâu 1916, mặc dù không biết giá cụ thể nhưng Dương Phàm biết rõ đồ của Chúc Vũ Hàm không phải là đồ rẻ.

"Cái này, không được đâu, đắt tiền lắm." Dương Phàm có điểm không muốn nhưng Chúc Vũ Hàm lườm nói:" Đàn ông gì mà lằng nhằng thế, mấy chai rượu này là người khác tặng cha chị mừng tết, mẹ chị kêu chị mang đi thanh lý, em cứ cầm lấy chắc sẽ có lúc dùng tới."

Dương Phàm cũng nghĩ tới tình huống này, xa xôi thì không nói chứ tối nay khẳng định phải đi thăm hàng xóm, vốn cũng cần một ít trà thuốc. Nghĩ tới trà, Dương Phàm sớm đã phát hiện bốn cái ống được khắc chữ như Hoàng Sơn Vân ở trên, nếu đã quyết định lấy rượu, Dương Phàm cũng không nể tình nữa, chỉ vào mấy cái ống nói:" Mấy ống trà này cho em vài cái làm quà tặng khách."

Chúc Vũ Hàm không ngờ Dương Phàm thay đổi nhanh vậy, không khỏi bật cười nói:" Loáng cái đã không còn xem mình như người ngoài rồi sao? Mấy cái này cũng chả hiếm hoi gì, muốn thì cứ lấy, thế mới giống em của chị."

"Ha ha, coi như đây là quà chị tặng em là được rồi." Dương Phàm trước tiên là cắt đứt ý niệm sau này phải tặng mình quà của Chúc Vũ Hàm đi đã.

Chúc Vũ Hàm mắng:" Lưu manh, nhớ là rỗi phải tới thăm chị đó."

Dương Phàm cười ha hả rồi đem đồ vào trong nhà sau đó quay lại tiễn Chúc Vũ Hàm lên xe, mắt tiễn Chúc Vũ Hàm đi khỏi mới chuyển thân. Phát hiện Dương Lệ Ảnh đang cười nhìn mình, trên tay còn mang theo một tách trà nóng hổi.

"Đi rồi sao!" Dương Lệ Ảnh đưa tách trà tới, Dương Phàm sau khi nhận lấy mới nghi hoặc nhìn mẹ mình một cái rồi nói:" Hôm nay mẹ làm gì thế? Lại giở mấy cái thủ đoạn đối phó với mấy cô theo đuổi con như trước kia, nếu không phải là ánh mắt của mẹ, con còn cho rằng mình nhìn lầm. Chúc Vũ Hàm không phải người theo đuổi con như mẹ nghĩ đâu, chị ấy là chị nuôi của con đấy."
Trong đó có người biết giá chai Hoàng Hạc Lâu 1916, thầm lấy làm lạ, lên bàn tiệc lại thấy rượu Mao Đài, mọi người càng thêm kiên định rằng Dương Phàm phát tài rồi, nên uống rượu càng thêm vui. Quả thật người ghen tị cũng không phải không có nhưng mẹ con họ Dương không muốn tranh chấp, một chút lòng ghen tị cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Phần còn lại thì nghĩ tới sau này Dương Phàm thành tài, không phải là còn phải nhờ vả đến người ta sao, nhà nào mà chả có con cái, có phải không?

Náo nhiệt tới hơn 7 giờ tối, tiệc rượu mới tàn. Mọi người cầm lấy phần quà Dương Lệ Ảnh chuẩn bị rồi cười ha ha tản mát như chim.

Dương Lệ Ảnh dẫn Dương Phàm tới trước một cây cổ thụ tại cổng trường, một chiếc Audi mầu đen đang đỗ trong bóng tối, bên xe có một người đàn ông đang đứng, thấy hai mẹ con tới liền dập thuốc trên tay chạy tới nịnh nọt cười nói:" Thủ trưởng đang ở trong xe."

Dương Phàm im lặng đi ở phía sau, nghe đối phương nói vậy trong lòng liền trở nên hồi hộp, Trần Chính Hòa không ngờ lại tự thân tới đón, không quản là mục đích gì, phần thành ý này cũng coi như là đủ rồi.

Lúc nói chuyện thì đèn trong xe được bật lên, cửa sau được mở ra, ở trong Trần Chính Hòa 48 tuổi thò đầu ra cười nói với hai mẹ con Dương Phàm:" Tôi chờ không được nên mới tự mình tới."

Câu nói nghe thì bình thường này lại có lực sát thương nhất định, Dương Phàm vốn có điểm không tình nguyện trong một thuấn gian những oán giận bao năm nay cũng biến mất hơn nửa.