Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 207 : Bốn cái bạt tai
Ngày đăng: 04:31 20/04/20
Biện Vĩ Cường nghe Dương Phàm nói, có chút bất đắc dĩ, lặng lẽ gật đầu, đứng dậy chào rồi rời đi. Lúc đi đến cửa, Biện Vĩ Cường không nhịn được quay đầu lại nói:
- Phó bí thư Dương, ở Trung Quốc có rất nhiều chuyện như vậy. Quyền lực lớn hơn pháp luật, ân tình lớn hơn chế độ. Anh không muốn nước chảy bèo trôi, nhưng phải đề phòng ám tiến đó.
Dương Phàm hiểu Biện Vĩ Cường nói đúng. Quan trường vốn là như vậy, có đôi khi bởi vì một câu nói hoặc một việc làm mà đắc tội với lãnh đạo. Kẻ không có bối cảnh, có lẽ chỉ một chút sơ sẩy nhỏ mà mấy chục năm không có cơ hội xuất đầu.
Dương Phàm đương nhiên không ngại cái này. Chuyện này nếu đã muốn làm căng, ở Uyển Lăng này không có ai làm gì được mình.
Biện Vĩ Cường vừa rời đi, Võ Cương đã tiến vào, cười hì hì với Dương Phàm, nói:
- Phó bí thư Dương, anh có bận không?
Dương Phàm vừa nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của người này, biết không có chuyện gì tốt. Dương Phàm tức giận chỉ vào ghế:
- Có việc ngồi xuống, vừa nhìn là biết anh có mưu đồ.
Võ Cương cười hắc hắc, gãi đầu ra vẻ xấu hổ:
- Phó bí thư Dương, con trai lão Bạch – viện trưởng bênh viện nhân dân bị tàn tật ở chân, tìm một người vợ không dễ dàng gì. Lần này thông gia đến chơi, cho nên hắn muốn long trọng một chút. Đáng tiếc hắn quá đen, rơi vào tay anh còn không nói, còn bị trễ chuyện chính. Lẽ ra tôi cũng không nên nói giúp hắn làm gì. Nhưng lão Bạch làm việc cả đời ở bệnh viện, cứu rất nhiều người, coi như cũng người tích đức.
Võ Cương nói như vậy, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý của hắn. Viện trưởng bệnh viện mặc dù không quá bắt mắt, nhưng có ai là không bị bệnh? Vào bệnh viện đều không phải mong viện trưởng giúp sao? Cho nên viện trưởng này có quan hệ rất rộng ở đất Vĩ Huyền. Xử lý một người như vậy cần phải thận trọng một chút, ít nhất phải có kế sách.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhìn Võ Cương. Người này vẫn cười hì hì, không có vẻ gì là chột dạ. Dương Phàm gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, anh đi làm đi.
Võ Cương rời đi. Dương Phàm ngồi trên ghế suy nghĩ một lát, mấy lần cầm điện thoại rồi lại bỏ xuống. Cuối cùng Dương Phàm vẫn cầm điện thoại di động lên, gọi cho Đổng Phương:
- Chủ nhiệm Đổng, vấn đề ở bệnh viện để chậm một chút, đừng công bố ra ngoài. Tình huống của lão Bạch có chút đặc biệt, nhân tình vẫn phải tính đến.
Dập máy, Dương Phàm lại gọi điện nói với Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga một chút, chuyện này coi như tạm thời để lại, chờ phong ba trôi qua rồi xử lý. Đối với quyết định này, Hạ Tiểu Bình nghe xong liền an ủi Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, nói thật, tôi vẫn không dám nói với cậu. Lão Bạch đúng là người có phúc, quan hệ rộng. Phía lão Bạch, cậu cứ yên tâm. Có gì tôi sẽ nói.
Hạ Tiểu Bình không phải kẻ ngu. Dương Phàm nói chuyện này với hắn, tự nhiên là muốn để hắn ra mặt chuyển lời, để lão Bạch không quá lo lắng. Đương nhiên chuyện này cũng không thể không xử lý, cùng lắm là không phải mất chức. Hết giờ làm, Dương Phàm vừa rời khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên. Dương Phàm cầm lên nhìn, thấy là số của Tề Quốc Viễn. Cầm lên nghe thì thấy Trương Khải Đức lớn tiếng nói:
- Người anh em, anh đang ở Uyển Lăng, ha ha, lên đây tụ tập.
Dương Phàm sửng sốt một chút, không ngờ người này lại đến Uyển Lăng. Trương Tư Tề có xuống cùng không? Dương Phàm cũng không tiện hỏi, cười đáp:
- Được, em lên ngay.
Vội vàng gọi Tiểu Vương và Lâm Đốn, dặn hai câu. Dương Phàm bảo Tiểu Vương lái xe đưa mình đi. Đi xe đường dài rất mệt, gần đây Dương Phàm được nghỉ ngơi rất ít, muốn ngủ trên xe.
Vừa lên xe Dương Phàm ngủ ngay, đến Uyển Lăng thì đã bắt đầu tối. Tiểu Vương đánh thức Dương Phàm, hỏi:
- Phó bí thư Dương, đến nội thành rồi, anh đi đâu?
Dương Phàm nhìn thấy đường đã lên đèn, liền cười nói:
- Tìm chỗ dừng tạm đi.
Tiểu Vương nghe lời dừng xe. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không muốn về thì ngủ ở Uyển Lăng một đêm, tôi bố trí chỗ nghỉ.
Tiểu Vương cười nói:
- Chắc là thôi, gần đây tôi đang nói chuyện với bạn gái về việc kết hôn. Tối nay muốn về.
Dương Phàm nghe thấy thế liền cười nói:
- Lúc kết hôn nhớ mời tôi.
Vừa nói Dương Phàm liền nói:
- Anh đến trung tâm thương mại đi.
Tiểu Vương không hề do dự, khởi động xe, lái đi. Dương Phàm rút ví ra, lấy một ngàn tệ đưa cho Tiểu Vương:
- Cầm đi mua ít đồ, mang về cho bạn gái. Hôm nay coi như anh đi công tác, về nói với Lâm Đốn, nhớ cuối tháng lấy trợ cấp.
Tiểu Vương vội vàng nói:
- Phó bí thư Dương, không được, không được.
Dương Phàm nhét tiền vào tay Tiểu Vương:
- Đừng nói nhiều, đi theo một phó bí thư đen đủi như tôi, lái xe như anh cũng chẳng có chỗ tốt gì mấy. Đây chỉ là chút nhỏ nhặt.
Dương Phàm vừa nói liền xuống xe. Tiểu Vương cầm tiền đứng trước xe, đầy vẻ kích động. Đi theo Dương Phàm một năm, Dương Phàm xuống dưới không nhận quà, hắn là lái xe cũng không có chất béo. Dương Phàm mặc dù không nói gì, nhưng trên thực tế đã chiếu cố Tiểu Vương và Lâm Đốn rất nhiều. Tiểu Vương hiểu rõ điều này. Nhìn theo Dương Phàm rời đi, trong lòng càng thêm cảm động, chỉ có thể dặn mình tận tâm tận sức vì công việc.
Dương Phàm bắt taxi đến biệt thự của Tề Quốc Viễn. Vừa xuống xe, Tề Quốc Viễn và Trương Khải Đức đã đi ra đón. Chào hỏi một phen, mọi người ngồi xuống. Dương Phàm lúc này mới cười hỏi Trương Khải Đức:
- Sao lại xuống đây chơi thế?
Trương Khải Đức cười hắc hắc nói:
- Anh năm nay đã bốn mươi, coi như đã tháo được cái quân hàm đang đeo xuống.
Vừa nghe thấy thế, Dương Phàm liền cười cười, chắp tay nói:
- Thật đáng mừng, cả đời này anh coi như cơm áo không lo.
Trương Khải Đức thở dài một tiếng:
- Lần này thực ra cũng là do may mắn. Một lão già trong quân khu về hưu nên để trống chỗ. Lúc này lão nhân gia mới nói: "Con cũng đã bốn mươi, tăng một chút cũng không quá đáng" Cứ như vậy anh mày coi như đã xuất đầu. Quân đội khác các ngành, rất chú ý kinh nghiệm. Hơn nữa khống chế danh ngạch quan chức rất chặt, bao nhiêu người đều chỉ có được hai gạch, bốn sao.
Dương Phàm cười nói:
- Mới nhận chức sẽ có rất nhiều ánh mắt săm soi, sao anh lại đi ra ***
Trương Khải Đức cười mắng:
- Cái gì mà gọi là đi ra ***. Tháng trước diễn tập suốt, anh bận cả tháng trời. Lúc này mới nhàn nhã chút nên xuống tụ tập với các anh em.
Dương Phàm nhìn lướt qua xe Jeep ngoài cửa, thấy trên xe còn có người ngồi. Quân lệnh như sơn, chắc là Trương Khải Đức không cho người ta xuống.
- Chào anh, mời anh đưa ra chứng minh thư.
Liễu Chánh Khôn vẻ mặt nhăn nhó chào Trương Khải Đức, đưa tay muốn chứng minh thư.
Trương Khải Đức cười cười, lấy ra một chiếc thẻ, nhét vào tay Liễu Chánh Khôn:
- Đám lưu manh gây chuyện, tôi vừa lúc gặp phải nên ra tay quản một chút.
Liễu Chánh Khôn cầm lấy thẻ, đưa ra chỗ sáng nhìn, lập tức giật mình. Liễu Chánh Khôn đứng thẳng trước mặt Trương Khải Đức, lớn tiếng nói:
- Chào ngài, đồng chí tướng quân.
Liễu Chánh Khôn gọi như vậy chính là để cho người khác nhìn. Ý của hắn rất rõ ràng, tất cả mọi người đều thấy, không phải tao không quản, mà không thể quản. Người của quân đội, đến lúc về coi như hết quyền lợi. Nhưng nếu là tướng quân, như vậy quốc gia sẽ nuôi cả đời, không bao giờ có chuyện chuyển ngành. Một tướng quân ngưu như thế nào, Liễu Chánh Khôn hiểu rất rõ. Một đội quân đóng ở gần đây, một sĩ quan chính ủy đều dám không nể mặt chủ tịch thị. Vì sao? Tao không thuộc quản lý của mày. Chứ đừng nói một tướng quân. Làm cho người ta ra tay dạy mấy thằng lưu manh, mày một người ở phân cục, còn dám nói gì? Có tin người ta mang một đống thủ hạ đến thịt mày. Hà Tiểu Mai nghe thấy hai chữ tướng quân, không khỏi biến sắc. Vội vàng vẫy vẫy Liễu Chánh Khôn. Liễu Chánh Khôn đi tới, Hà Tiểu Mai nhỏ giọng nói:
- Người đối diện có lai lịch gì?
Liễu Chánh Khôn quay đầu lại nhìn một chút nói:
- Một tướng quân, cán bộ cấp phó khu.
Liễu Chánh Khôn nói không rõ, thầm nói tao có ngu đâu mà nói rõ.
Liễu Chánh Khôn lại biến sắc, lúc này một thằng ranh tóc đỏ dẫn theo mấy người vọt tới. Đám lưu manh này còn không thèm coi cảnh sát vào đâu.
Thằng này từ trên xe nhảy xuống, đi đến trước mặt Hà Tiểu Mai:
- Chị, nghe nói có người đánh chị? Thằng nào dám an gan báo? Em chặt tay nó.
Không đợi Hà Tiểu Mai nói, thằng này thấy Dương Phàm đứng ở đối diện cười cười rất vui vẻ, không khỏi tức giận. Bước tới, trong miệng hét:
- Thằng chó, tao thấy mày rồi.
Thằng này vừa đi đến trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm liền nhận ra nó chính là kẻ đã ngăn Tần Hinh ở Vĩ Huyền. Hôm nay phải cho nó một trận. Có Trương Khải Đức đứng ra gánh vác, Dương Phàm không ngại cuốn vào xem náo nhiệt.
Thằng này rất đắc ý đứng đối diện Dương Phàm, quay đầu lại nói với Hà Tiểu Mai:
- Chị, thằng này lần trước...
Chưa hết câu, đã "bốp" một tiếng, hắn đã trúng một cái tát. Người ra tay lúc này chính là Dương Phàm.
- Mày đánh tao?
Thằng này ngẩn ra, hắn thật sự không nghĩ đến Dương Phàm dám ra tay trước mặt cảnh sát.
- Chị, bảo cảnh sát bắt nó.
Thằng này vội vàng chạy đến trước mặt Hà Tiểu Mai, kể khổ. Kết quả Hà Tiểu Mai lại tát cho nó một cái:
- Cút ngày, đừng ở đây làm mất mặt tao.
Quan trường mặc dù nói mặt mũi quan trọng. Nhưng trong lòng Hà Tiểu Mai hiểu rất rõ trên thế giới này có những người mà mình không thể trêu chọc. Ví dụ tướng quân trước mặt. Dù là ông già của cô ta thấy người đó cũng phải khách khí.
Vụ việc sau một lúc hỗn loạn, cảnh sát đến hiện trường giải quyết, kết luận đây là lưu manh gây chuyện, quân đội can thiệp. Hai bên cũng không có ý làm lớn chuyện, cứ như vậy là giải quyết xong. Phía Hà Tiểu Mai có bốn người, một thằng bị đánh ngất, ba người bị tát, nhưng vẫn chỉ có thể nhịn.
Ba người Dương Phàm về đến biệt thự Tề Quốc Viễn. Trương Khải Đức cười ha hả hỏi Tề Quốc Viễn:
- Con đàn bà kia rất đẹp mà, sao các người lại đối với cô ta như vậy?
Tề Quốc Viễn bĩu môi nói:
- Con gái Hà Thiếu Hoa, một con dâm phụ. Trời mới biết cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông. Không ngờ muốn *** Dương Phàm, đúng là tự chuốc vạ vào thân.
Trương Khải Đức vừa nghe thấy thế, lập tức lộ ra vẻ hối hận:
- Sao lão không nói sớm? Dám dụ dỗ em rể tôi, tôi mà biết sẽ tát cô ả thêm mấy cái.
Dương Phàm nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Anh làm thế còn chưa đủ náo nhiệt sao? Lão Tề lần này coi như đã đắc tội với cô ta rồi.
Trương Khải Đức nghe thấy thế, trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Có ý gì? Nghĩ anh mày là kẻ biết ỉa mà không biết chùi đít sao? Chuyện này chú đừng quan tâm, cứ để hết cho anh. Anh cũng không tin.... Nguồn: https://truyenfull.vn
Dương Phàm khích tướng thành công, đắc ý nhìn Tề Quốc Viễn một cái. Hai người mỉm cười. Thực ra Dương Phàm và Tề Quốc Viễn đều hiểu rõ Trương Khải Đức chỉ ra vẻ như vậy. Trên thực tế Trương Khải Đức đã ra tay, như vậy hắn đã quyết định quản chuyện này.
Vào biệt thự, hai cô gái Nhật Bản quỳ gối trước cửa nghênh đón. Trương Khải Đức lại lộ ra nụ cười thân thiện:
- Hắc hắc, đàn bà Nhật Bản à. Lão Tề đúng là có đường đấy, tối bố trí hai cô cho tôi.
Dương Phàm không đi vào, đứng ở cửa cười mắng:
- Đúng, anh coi như là anh hùng kháng Nhật, cố gắng đó. Em không tiếp anh được. Em phải về nghỉ, mai còn phải dậy sớm về Vĩ Huyền.
Tề Quốc Viễn cười ha hả nói:
- Yên tâm, bên này giao cho tôi.
Dương Phàm chào từ biệt, về tiểu khu nhà mình. Lúc này đã đến đêm.
Vừa mở cửa đi vào, Dương Phàm bật đèn thì thấy một cô bé đang cuộn tròn trên ghế, càng thêm hoảng sợ. Nhìn thì thấy là Hiểu Nguyệt. Ánh đèn làm Hiểu Nguyệt bừng tỉnh. Thấy Dương Phàm, cô bé mệt mỏi cười nói:
- Anh, anh đã về, em hơi mệt nên nằm chút. Mấy giờ rồi ạ?
Dương Phàm thấy mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt hơi dại đi, không khỏi hoảng hốt. Vội vàng đi đến đặt tay lên trán Hiểu Nguyệt, vừa sờ đã thấy rất nóng. Hắn lập tức bỏ túi máy tính xách tay xuống, chạy vào phòng, lấy một chiếc áo khoác trùm lên người cô bé:
- Đi, anh đưa em đến bệnh viện.
Hiểu Nguyệt từ chối:
- Không sao đâu, em chỉ hơi đau đầu thôi.