Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 220 : gặp gỡ bất ngờ

Ngày đăng: 04:31 20/04/20


Mọi người lo lắng quả thật không phải là vô lý, kế hoạch lớn như vậy, nếu muốn làm thì khó khăn tới mức nào. Trên quan trường chỉ cầu một chữ "ổn", Dương Phàm rất hiểu tâm tình của mọi người.

Lần hội nghị này, Dương Phàm không tỏ rõ thái độ mà quyết định cứ để hội nghị tiếp tục thảo luận.

Chấm dứt hội nghị, Dương Phàm vừa mới đi vào phòng làm việc, Trầm Ninh đã đi vào theo.

Dương Phàm chờ y ngồi xuống mới cười hỏi:

- Mày tới khuyên tao à?

Trầm Ninh cười, nhận điếu thuốc Dương Phàm đưa, châm lửa xong mới nói:

- Khuyên mày cái gì? Khuyên mày đừng kích động? Không cần thành công vĩ đại?

Trầm Ninh nói xong lắc đầu tiếp tục nói:

- Mày khác với đám người trong hội nghị, tao khuyên cũng vô ích. Chuyện này mày khẳng định là muốn làm. Tao đi theo chỉ là muốn nói với mày, nếu cứ thảo luận mãi không dứt thế này, thà rằng cứ để cấp trên ép xuống còn hơn.

Dương Phàm hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ một chút, lập tức hai mắt sáng lên. Ở trong quan trường, còn có cái gì có tác dụng hơn lời nói của lãnh đạo chứ? Tuy nhiên Dương Phàm vẫn do dự, nhìn Trầm Ninh vẻ hơi lo lắng:

- Kế hoạch lớn như vậy nếu làm không tốt, lãnh đạo cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.

Trầm Ninh cười lắc đầu nói:

- Loại chuyện này, nếu mày thật sự muốn làm, nhất định phải có cấp trên lên tiếng ủng hộ. Nếu không thì chưa cần nói tới thị, ngay ở Vĩ Huyền đã rất khó thuyết phục người ta. Biện pháp tốt nhất chính là mày làm cho bọn họ phải làm theo những gì mày nói một cách vô điều kiện, như vậy đủ rồi.

Không thể nghi ngờ, những lời Trầm Ninh vừa nói đã cảnh tỉnh Dương Phàm. Chuyện này nói ra ở thường ủy thực tế là không có mấy ý nghĩa. Đầu tư vài tỷ đối với cán bộ Vĩ Huyền đã là những dự án khổng lồ. Bọn họ không có khả năng, dũng khí và năng lực cùng gánh vác. Thực ra Dương Phàm cũng không cần bọn họ gánh vác, chỉ cần bọn họ nghe lời làm việc là được rồi.

Muốn đạt được hiệu quả như Trầm Ninh nói, việc duy nhất là phải có một vị lãnh đạo Uyển Lăng hoặc trong tỉnh có đủ sức nặng ủng hộ kế hoạch này.

Trầm Ninh đi rồi, Dương Phàm suy nghĩ suốt một ngày. Lựa chọn vị lãnh đạo nào để đột phá cửa ải này đây? Dương Phàm nghĩ định gọi điện cho Trần Chính Hòa để thỉnh giáo nhưng lại lập tức phủ định ý nghĩ này. Cẩn thận suy xét một lúc nữa, Dương Phàm vội đi tìm Tô Diệu Nga.

- Phó bí thư Tô, tôi có chuyện phải đi vài ngày. Mấy hôm tới, phiền chị vất vả thêm một chút công tác ở huyện.

Tô Diệu Nga cười nói:

- Không thành vấn đề. Bí thư Dương, là vì kế hoạch kia sao?

Dương Phàm thở dài một tiếng, thần sắc nghiêm túc nói:

- Đúng vậy. Nếu kế hoạch này có thể được thực hiện, chắc chắn sẽ nâng kinh tế Vĩ Huyền lên một tầng cao mới. Mặc dù có muôn vàn khó khăn nhưng tôi cũng phải cố một lần.

Tô Diệu Nga gật gật đầu nói:

- Bí thư Dương, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Kế hoạch này càng đưa được lên cao thì khả năng thành hiện thực càng cao.

Ý tứ này cũng gần tương đương với ý của Trầm Ninh. Chẳng qua Tô Diệu Nga khác với Trầm Ninh. Trầm Ninh có thể chủ động nói thẳng, Tô Diệu Nga thì không thể, phải đợi khi Dương Phàm tìm tới nơi mới có cơ hội thích hợp để nói.

Dương Phàm suy nghĩ tới những điểm nhỏ nhặt tinh tế này, cảm thấy đâu đâu cũng là học vấn.

Cáo từ Tô Diệu Nga, Dương Phàm mang Lâm Đốn đi tới Vu Thành. Chuyện này Dương Phàm không trông cậy vào thị ủy Uyển Lăng có thể ủng hộ mình. Khi tới Vu Thành, Dương Phàm bảo Lâm Đốn và lái xe Tiểu Vương tìm một nơi để nghỉ ngơi, một mình lái xe tới tòa nhà ủy ban Vu Thành, tìm tới phòng làm việc của Chúc Vũ Hàm.

Buổi chiều, Chúc Vũ Hàm mới đi làm được một hồi, đang xem tài liệu thì thư ký vào thông báo:

- Phó chủ tịch Chúc, ở Uyển Lăng có một vị tên là Dương Phàm muốn tìm ngài.

Chúc Vũ Hàm hơi sửng sốt, thầm nhủ sao Dương Phàm lại tìm tới cơ quan như vậy, vội vàng nói với thư ký:

- Cho anh ta vào.

Dương Phàm đeo cặp máy tính, nhìn kiểu gì cũng không giống một Bí thư huyện ủy mà ngược lại giống một sinh viên còn đang đi học. Sau khi đi vào, Dương Phàm cười nói với Chúc Vũ Hàm:

- Xin chào phó chủ tịch Chúc.

Chúc Vũ Hàm cố nén cười, ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:

- Trước hết cứ ngồi xuống chờ một chút.

Nói xong Chúc Vũ Hàm không kìm nổi hé miệng nở nụ cười, một lát sau mới nói:

- Nghĩ thế nào mà tới văn phòng tìm chị thế? Cần gì liên hệ thì chỉ một cú điện thoại là được mà.

Dương Phàm nhìn phòng làm việc của Chúc Vũ Hàm, cười nói:

- Em muốn đến xem phòng làm việc của chị thế nào?

Nói xong Dương Phàm cũng không kìm nổi cười rộ lên nói:

- Vừa rồi bộ dáng của chị rất uy nghiêm.

Thấy ánh mắt của Dương Phàm có nét tình thú, Chúc Vũ Hàm không kìm nổi đỏ mặt lên, hạ giọng nói:

- Tiểu lưu manh, đừng suy nghĩ lung tung. Cũng phải xem đây là đâu chứ.

Dương Phàm lộ ra biểu tình vô tội, nhún vai nói:

- Em chỉ chỉ suy nghĩ, chị có dám nói rằng, khi cấp dưới của chị đến văn phòng báo cáo công tác, gặp một chủ tịch đại mỹ nữ thế này, trong đầu họ không suy nghĩ lung tung hay không?

Đây chính là nịnh khéo, Chúc Vũ Hàm hơi ngượng ngùng nói:

- Được rồi, nói về em đi. Đến đây chắc là có chuyện gì quan trọng hả? Mau nói đi, chị bận lắm.

Dương Phàm thở dài nói:

- Sự tình không nhỏ đâu, có lẽ trong thời gian ngắn không thể nói xong được.

Chúc Vũ Hàm nghe xong không khỏi cười mắng:

- Biết ngay là em đến thì không phải chuyện tốt mà.

Nói xong, Chúc Vũ Hàm gọi thư ký vào, hỏi kế hoạch buổi chiều. Chúc Vũ Hàm nói buổi chiều có một hội nghị công tác cần phải tham gia. Chúc Vũ Hàm nói:

- Cô gửi giấy, nói chiều nay tôi không tham gia hội nghị được, tôi có kế hoạch khác rồi.

Nữ thư ký nhìn thoáng qua Dương Phàm, gật đầu nói:

- Tôi đi làm ngay.
- Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn.

Trong một quán cà phê, âm nhạc nhẹ nhàng vương vấn, Dương Phàm và Trì Ảnh ngồi đối diện nhìn nhau, mỗi lần hai mắt đối nhau, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.

- Em thay tuyến hàng không.

- Anh tới Thượng Hải làm việc.

- Chiều mai em có chuyến bay, có lẽ phải bốn ngày sau mới có thể bay về Thượng Hải.

- Bốn ngày, vừa lúc, tối hôm đó có lẽ anh cũng làm xong việc rồi.

Trì Ảnh đột nhiên cảm khái cười cười, ngẩng đầu nhìn không trung nói:

- Thời tiết thật tốt, ông trời thật tốt.

Dương Phàm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tuy rằng chưa tới mức trời mưa giá rét, nhưng giữa trưa mùa đông Thượng Hải, trời vẫn âm u, làm gì có chút dính dáng tới chữ "tốt" chứ?

Dương Phàm cau mày nói:

- Thời tiết như vậy thích hợp nhất là nằm trong chăn, đọc một quyển sách. Hoặc là…

Dương Phàm nói đến đây chợt ngừng lại.

Trì Ảnh cười truy hỏi:

- Hoặc là cái gì?

- Hoặc là ôm một cô gái hương thơm ngào ngạt nằm ngủ.

Dương Phàm liếc nhìn Trì Ảnh, khóe mắt không hề che dấu ý cười.

Trì Ảnh mở to đôi mắt như mọng nước, liếc Dương Phàm một cái, vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ quyến rũ, lại thêm mấy phần ý nhị, hơi có vẻ hưng phấn cười hỏi:

- Anh đang dụ dỗ em sao?

Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:

- Chẳng lẽ em có thể nói không phải sao?

Trì Ảnh cười tủm tỉm cầm lấy túi xách, đứng dậy, đi tới bên cạnh Dương Phàm, cầm tay kéo Dương Phàm đứng dậy, hơi nghênh mặt lên nói:

- Vậy còn chờ gì nữa?

Dương Phàm nhất thời không phản ứng lại, hỏi:

- Làm gì?

Khuôn mặt Trì Ảnh nở một nụ cười mờ ám, thì thầm bên tai Dương Phàm:

- Đi thuê phòng, chẳng lẽ anh muốn làm trên đường à? Ồ, ý tưởng kỳ quái, tuy rằng rất kích thích, nhưng em sợ bị cảm mạo.

Dương Phàm:

- Ách!... ..... ..... ..... ....

Trì Ảnh khác với những bạn gái khác của Dương Phàm, chính là cô rất thẳng thắn và mãnh liệt.

Khi ở nhà khách có người đi ngược lại, bước chân vội vã của Trì Ảnh như chậm lại, vẻ rụt rè trên khuôn mặt biến mất, hơi kiêu ngạo nghênh mặt lên. Sau khi nhìn thoáng qua, bước chân của Trì Ảnh lại nhanh hẳn lên, hơi mỉm cười ngượng ngùng, vội vàng mở cửa phòng. Sau khi cắm thẻ vào ổ điện, điều hòa trung ương bật lên trong nháy mắt, Trì Ảnh quay người ôm lấy Dương Phàm đang đóng cửa, kiễng chân lên, đưa đôi môi nóng hổi ra.

Bắt đầu tiến vào phòng vật lộn. Trì Ảnh điên cuồng hôn lên mặt Dương Phàm, miệng không ngừng than thở:

- Chết em mất, oan gia.

Cả hai hôn môi nhau, rất nhanh chuẩn bị thể hiện bữa tiệc sói và cừa non.

Sau khi ngã xuống giường, Trì Ảnh không chút do dự nhanh chóng tháo khóa quần Dương Phàm, cúi đầu xuống. Dương Phàm nhắm mắt cảm thụ sự phục vụ thoải mái đó. Một lúc lâu sau, Trì Ảnh mới ngẩng đầu lên, liếm chất dịch trên môi, há mổm thở hổn hển:

- Sắp nghẹn chết em rồi.

Dương Phàm cười cười không nói gì, chỉ giơ tay ấn đầu Trì Ảnh xuống. Trì Ảnh vội nói:

- Chờ một chút, em cho anh đổi chỗ. Chưa có ai được dùng đâu…

Một câu nói khiến Dương Phàm thú huyết sôi trào.

Một buổi chiều mây mù âm u không ngờ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ, một hồi va chạm tình cảm nhộn nhạo mãnh liệt. Dường như bất cứ người đàn ông nào cũng đều chờ mong có lần như vậy. Dương Phàm cũng không cố ý tránh đi, bởi vì nếu lảng tránh, sẽ làm tổn thương trái tim khát vọng của người phụ nữ.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên. Trì Ảnh từ trong chăn chui ra, cúi sấp xuống như một con cún, để lộ hết nơi bí mật nhất của người phụ nữ trước mặt Dương Phàm. Theo Dương Phàm thấy, đây là một phụ nữ rất đặc biệt. Cô tiếp cận Dương Phàm không có mục đích gì. Nếu phải nói là có mục đích thì đó chỉ là tâm lý khát vọng theo đuổi cực đỉnh.

Dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn khắp người Dương Phàm như thể làm vệ sinh. Từ trước tới giờ, chưa hề có một ai chủ động làm như vậy, Dương Phàm không hề tìm thấy lý do gì để Trì Ảnh làm như vậy, cho nên không thể quên được buổi chiều hôm nay. Có lẽ đây cũng chính là mục đích cuối cùng của Trì Ảnh.

Bên ngoài khu triển lãm kỹ thuật cao, xe cộ đông như nước. Bước xuống từ taxi, Dương Phàm nhìn quanh một vòng theo thói quen. Tối qua Trần Tuyết Oánh gọi điện thoại, vô sỉ nói là phải về Bắc Kinh có việc, cứ thế để Dương Phàm lại một mình.

Cũng may là Hứa Phi đang từ nhà khách tới đây. Dương Phàm đứng chờ ở cửa, có vẻ hơi nhàm chán. Một bóng người nhỏ bé lặng lẽ hiện ra bên cạnh Dương Phàm, ngẩng đầu muốn nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Dương Phàm cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy, bóng người nhỏ bé đó đã kêu lên vui sướng:

- Oa! Đại ca ca, thật là anh rồi.

Còn chưa dứt lời, Tiêu Tiêu đã đưa hai cánh tay nhỏ bé đấm đấm.

Dương Phàm hơi trở tay không kịp, liền ôm lấy cô bé.

Cô bé này có vẻ cực kỳ hưng phấn, liều mạng lúc lắc trong lòng Dương Phàm. Sau khi thấy rõ là Tiêu Tiêu, Dương Phàm cũng phi thường cao hứng, lập tức bế bổng cô bé lên, cười ha hả nói:

- Bé con, lại chạy loạn hả!

Tiêu Tiêu cười vui vẻ, khuôn nhỏ nhắn hưng phấn đỏ lên, lớn tiếng nói:

- Không phải, em và ông nội đi với nhau.