Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 222 : Chủ động xuất kích

Ngày đăng: 04:31 20/04/20


Ngủ sớm nên dậy cũng sớm. Nhìn lên mới thấy có 4 giờ, Dương Phàm định ngủ tiếp nhưng lại không buồn ngủ. Lăn lộn một lát vẫn không được, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là bật máy tính xách tay, lên mạng, tìm mấy tập đoàn thép khổng lồ.

Vừa tìm kiếm, Dương Phàm phát hiện một vấn đề, mình hình như đã sai lầm. Tại sao không chủ động xuất kích? Vì sao không chủ động liên lạc với các công ty khổng lồ trong cả nước, mèo mù biết đâu gặp phải cá rán thì sao? Chẳng qua sẽ dùng hình thức như thế nào? Việc này làm Dương Phàm cảm thấy đau đầu.

Nhìn máy tính, Dương Phàm suy nghĩ một lúc lâu. Hắn phát hiện Trần Tuyết Oánh xuất hiện ngoại trừ mang đến một cơ sở khai thác than lớn ra, hình như không mang gì đến. Giao mấy mỏ nhỏ cho Trần Tuyết Oánh cũng không phải chuyện xấu đối với Dương Phàm. Vấn đề chính là một loạt phản ứng liên quan, khi đó khó khăn sẽ không nhỏ. Trần Tuyết Oánh và Thạch Lỗi làm ăn ở nước ngoài, đưa về những mô hình kinh doanh mới lạ. Đúng là đã làm mắt Dương Phàm sáng ra. Nhưng vấn đề đó chính là những thứ đó bây giờ còn quá xa xôi.

Dương Phàm đột nhiên có cảm giác rơi vào một cái hố. Cảm giác này xuất phát từ trực giác của hắn.

Trời chưa sáng, Trần Chính Hòa từ từ đi bộ trong sân, thấy Trần lão đang đi Thái Cực. Trần Chính Hòa liền đi đến luyện quyền cùng Trần lão. Thái Cực Quyền thoạt nhìn thì rất chậm, học cũng dễ, nhưng muốn đi tốt hoặc là nói đạt đến một cảnh giới, như vậy cần tâm cảnh và định lực. Đi quyền đến khi trán xuất hiện mồ hôi, Trần lão mới dừng lại. Trần Chính Hòa cũng thu thế, cầm lấy khăn mặt ấm mà cảnh vệ đưa cho, lau mặt rồi ngồi xuống chiếc bàn đá với Trần lão.

- Mấy năm nay con anh đã luyện được tâm cảnh rồi hả?

Trần lão đột nhiên hỏi một câu có tính khẳng định. Trần Chính Hòa không hề lo lắng, thản nhiên cười cười không đáp, cầm ấm rót cho Trần lão một chén trà.

Sau khi từ tốn uống hết chén trà, Trần lão đột nhiên cười cười quái lạ, nói:

- Tôi có phải đã già không? Sao lại giống như một đứa bé, còn tranh cường háo thắng hơn xưa.

Trần Chính Hòa mỉm cười, nói:

- Bố không phải háo thắng mà là kỳ vọng quá cao. Bố lại lo lắng lần này sẽ đả kích lòng tin của Dương Phàm, cho nên bố mới suy nghĩ thiệt mất.

Trần lão thở dài một tiếng:

- Cả và hai đã làm tôi quá thất vọng, Tiểu Tuyết lại là con gái, cũng không thích hợp với vòng tròn này. Dương Phàm là hy vọng duy nhất. Nhưng thằng bé này quá ưng bướng, không chịu cúi đầu. Hình như đến bây giờ vẫn chưa gọi anh một câu bố?

Trên mặt Trần Chính Hòa xuất hiện một chút nhăn nhó, lắc đầu nói:

- Con đã không dám hy vọng nó tha thứ cho con. Nếu chuyện lần này tự nó làm mà thất bại, con đề nghị bố đừng ra tay giúp, nếu không càng dở hơn. Tính cách của nó quá kiên cường, thà chết không chịu cúi người. Điểm này rất giống bố.

Trần lão cười cười quái dị, trong mắt lóe ra vẻ hiền hậu, thản nhiên nói:

- Vậy ư? Lúc lão Chu nói với tôi, nói nó rất giống tôi, nói đó là do di truyền.

Trần Chính Hòa thấy Trần lão có vẻ mặt này, không khỏi cười nói:
Bộ Yên không nhịn được khen một câu. Dương Phàm cười cười xấu hổ.

Chuẩn bị xong, mọi người xuất phát. Đến triển lãm, Dương Phàm đi thẳng dến gian hàng của Bảo Cương. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tiếp Dương Phàm.

- Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?

Dương Phàm cười cười đi lên, sau khi bắt tay liền nói:

- Tôi muốn gặp người phụ trách của các anh bàn bạc về vấn đề có thể hợp tác. Đây là danh thiếp của tôi.

Đổi nhanh thiếp, Dương Phàm nhìn thoáng qua thấy người này tên Phạm Kiếm, không khỏi cười cười. Có thể Phạm Kiếm thấy thế này đã nhiều nên không tức giận, cười nói:

- Anh muốn nói chuyện gì? Nếu tiện thì nói trước với tôi.

Dương Phàm lấy một bản tài liệu đưa tới, cười nói:

- Anh xem một chút, đây là một bản quy hoạch lâu dài của chúng tôi. Bây giờ đang tiến hành bước khởi động đầu tiên. Chúng tôi tìm kiếm tập đoàn thép khổng lồ làm đối tượng hợp tác, đây là bước thứ hai của chúng tôi.

Phạm Kiếm là người phụ trách phòng Kinh doanh, vì vậy hắn phụ trách gian hàng bên này, nên không tham gia cuộc họp hôm qua, cũng không biết các hạng mục hợp tác hiện nay của Bảo Cương. Chẳng qua hắn là người biết người biết hàng, nhìn một chút bản quy hoạch của Dương Phàm, có chút tiếc nuối nói:

- Quy hoạch rất tốt, đáng tiếc các anh đã đến chậm. Bảo Cương đang đàm phán hợp tác về việc này, đã có người hợp tác.

Lời này coi như đả kích Dương Phàm một chút. Chẳng qua Dương Phàm đã sớm có chuẩn bị về mặt tâm lý. Sau vài câu khách khí, Dương Phàm thản nhiên vu rời đi, tìm mục tiêu tiếp theo.

Lần này có mười mấy công ty thép lớn nhỏ đến đây. Dương Phàm đi thăm hết các nhà. Có mấy nhà rất hứng thú với hạng mục hợp tác này, tỏ vẻ sẽ chuyển tài liệu lên cấp trên.

Bận rộn cả ngày, Dương Phàm mặc dù không thể nói có thu hoạch được gì không, nhưng bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Triển lãm rất nhanh đã trôi qua, Dương Phàm có chút tiếc nuối. Hắn bắt đầu thu dọn hành lý để quay về.