Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 236 : Tiêu tiền như vậy

Ngày đăng: 04:31 20/04/20


Dương Phàm đứng bật dậy, cười lạnh nói:

- Tôi thấy không cần hỏi nữa. Vụ việc này các người muốn xử lý thế nào thì cứ việc.

Vừa nói Dương Phàm đã xoay người rời đi. Hai cảnh sát không ngờ Dương Phàm lại phản ứng mạnh như vậy, không khỏi ngẩn ra. Lúc lấy lại tinh thần thì Dương Phàm đã ra khỏi cửa.

Bịch một tiếng, cửa bị đóng mạnh. Hai cảnh sát càng thêm hoảng sợ, hai mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ. Lúc này cảnh sát đi ra ngoài vội vàng chạy vào, vừa vào đã nói:

- Người kia đâu? Hỏng rồi, lần này chết chắc.

- Chuyện gì thế?

Hai cảnh sát bên trong hỏi. Cảnh sát kia liền cười khổ nói:

- Các người trước đó không xem cẩn thận biển số xe Audi đó và cả giấy thông hành dán trên xe nữa.

- Giấy thông hành gì chứ? Ngưu vậy sao?

Hai cảnh sát cùng hỏi. Cảnh sát kia giơ tay lên nói:

- Thấp nhất là do thành ủy Bắc Kinh phát, các người vừa nãy không có nói lung tung gì chứ?

Hai cảnh sát cùng lau mồ hôi. Nữ cảnh sát vội vàng nói:

- May quá, may quá, không nói gì sai.

- Xem ra hai bên đều là người không thể trêu chọc, cứ làm theo quy định.

Cảnh sát kia thở dài một tiếng, đi ra ngoài.

Ra khỏi đội cảnh sát giao thông, Dương Phàm gọi điện cho Chu Minh Đạo. Lão già đang ăn cơm nghe thấy Dương Phàm gặp tai nạn, vội vàng buông đũa đứng dậy.

- Em không sao chứ?

- Người thì không sao, chẳng qua chuyện này làm em rất tức.

Dương Phàm kể lại chuyện này. Chu Minh Đạo nghe thấy liền tức giận, cười lạnh nói:

- Em tìm quán cafe gần đó đợi chút, có người đến xử lý cho em.

Chu Minh Đạo nói xong liền dập máy. Dương Phàm cũng rất tức, thấy đến giờ ăn cơm trưa, tìm một quán cafe vào, gọi đồ ăn. Vừa ăn được một chút, điện thoại di động đã vang lên.

- Alo, xin hỏi là Dương Phàm ạ? Xin hỏi anh đang ở đâu?

Dương Phàm nói:

- Anh là ai?

Người trong điện thoại nói:

- Chu lão bảo tôi gọi cho anh.

Dương Phàm lúc này mới nói địa điểm, dập máy rồi tiếp tục ăn. Vừa ăn hết cơm, đang ngồi uống cafe thì có hai cảnh sát đi vào, vội vàng đi đến trước mặt Dương Phàm. Người đi đầu là một người khoảng 50 tuổi, người phía sau chính cảnh sát xuất hiện sau trong đội cảnh sát giao thông. Chính vì hắn xuất hiện mà thái độ hỏi của cảnh sát mới thay đổi.

- Anh chính là Dương Phàm, tôi tên Tạ Hòa.

Cảnh sát lớn tuổi chủ động đưa tay ra với Dương Phàm, bắt tay xong rồi khách khí nói:

- Xin lỗi, các đồng chí bên dưới không chú ý thái độ làm việc, xin lỗi anh.

Thái độ cũng được, chẳng qua nhìn thấy thằng đứng phía sau, Dương Phàm lại khó chịu.

- Đây là cảnh sát Trương Quang Minh, vụ va chạm của anh là do cậu ta phụ trách.

Trương Quang Minh béo mập đi đến đưa tay ra định bắt tay Dương Phàm. Ai ngờ Dương Phàm ngồi xuống, lạnh lùng nói:

- Anh thì thôi.

Dương Phàm không phải người không biết che giấu tâm trạng. Chẳng qua hôm nay liên tục xảy ra nhiều chuyện, làm lửa giận trong lòng Dương Phàm bốc lên.

Cả người Trương Quang Minh run lên, mặt nhăn nhó như bị táo bón. Hắn thu tay về, vẻ cười cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Tạ Hòa đứng bên khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, không biết là vì Trương Quang Minh hay Dương Phàm. Sợ chuyện càng trở nên căng thẳng, Tạ Hòa vội vàng đi lên cười nói:

- Hay là chúng ta nói chuyện riêng một chút.

Dương Phàm cũng nể mặt Tạ Hòa, cười khách khí:

- Mời ngồi.

Tạ Hòa cười cười với Dương Phàm, quay đầu lại nói với Trương Quang Minh:

- Ra ngoài chờ.

Trương Quang Minh như được ân xá, cười cười đầy vẻ đáng thương với hai người, ra ngoài trước.

Tạ Hòa lúc này mới ngồi xuống nói:

- Làm khó cậu ta cũng chẳng có tác dụng gì.

Nghe thấy thế, Dương Phàm sửng sốt một chút, liền cười cười. Tạ Hòa này đúng là người thú vị, trong lời nói có chút thương hại, còn có vẻ khinh thường.

- Hai anh muốn dùng gì?

Nhân viên phục vụ lập tức xuất hiện, Dương Phàm cười cười với Tạ Hòa. Tạ Hòa thản nhiên nói:

- Cho cốc lipton.

Nhân viên phục vụ rời đi, rất nhanh mang nước lên.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Dương Phàm mới nói:

- Nói cho tôi biết tại sao con ả kia lại kiêu ngạo như vậy. Để ba cảnh sát làm chân chạy không nói, tôi ngồi ở trong đội cảnh sát giao thông hơn tiếng mà cũng không thấy cô ta.

Tạ Hòa nói:

- Con gái một tổng giám đốc, học ở đại học B. Trong nhà có tiền, người lại xinh đẹp, ít nhiều có chút bối cảnh. Vì vậy cô ta tự nhiên rất kiêu ngạo. Hơn nữa đây chỉ là sự cố giao thông, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể thu bằng lái và phạt chút tiền mà thôi. Đúng là không thể làm gì được cô ta.

Lời này mặc dù rất nhẹ, nhưng giọng nói khá nặng nề. Dương Phàm cẩn thận nghe ra Tạ Hòa có chút khó xử và bất đắc dĩ. Đọc được nhiều vụ án ở Hiệp hội giám sát chứng khoán như vậy, Dương Phàm biết các công ty ở Trung Quốc muốn lên thị trường chứng khoán, sau lưng nhất định phải có nhân vật trong giới chính trị ủng hộ. Đây là điểm đặc biệt của Trung Quốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tạ Hòa cũng có điểm khó xử. Có thể bối cảnh của người ta là cấp trên của hắn.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Công ty đó lớn lắm sao?

Tạ Hòa cười cười, nhìn Dương Phàm nói:

- Một trong 20 công ty lớn nhất Trung Quốc. Chủ tịch đứng thứ 10 trong danh sách người giàu nhất. Cô gái kia tên Thu Vũ Yến.

Nói đến đây, tất cả những thứ che giấu đã hiện ra. Mọi người đều là kẻ thông minh. Dương Phàm hiển nhiên cũng không nói nhiều, hắn đứng lên cười nói:
Nữ quản lý vừa nãy mỉm cười đầy quyến rũ với Dương Phàm.

Dương Phàm cười nói:

- Được, đang lúc rảnh rỗi.

Người này cười tươi như hoa nở, hơi khom người đưa tay ra mời:

- Mời anh, tôi họ Lưu, xin hỏi anh tên gì?

Dương Phàm cười nói:

- Tôi họ Dương.

Vừa nói Dương Phàm nhìn cô gái vừa nãy, nói:

- Cô bé này rất được, rất kiên nhẫn.

Cô bé lập tức hơi cúi người nói:

- Đây là việc em nên làm.

Ba người đi vào phòng trong. Ba nữ nhân viên bán hàng bên ngoài đang trợn tròn mắt thầm hối hận. Nếu không phải có nhiều người, chắc là đã tát vào mặt mình. Tám chiếc vòng cổ 300 ngàn. Có ai mua nhiều đồ trang sức như vậy? Cái này quá ghê rợn, còn là người không. Vấn đề là người có tiền mua tám vòng cổ, sao mình không nhận ra?

- MD, người có tiền đúng là quái dị. Đi xe Pineapple, còn lại là loại của nữ.

Một nữ nhân viên bán hàng rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu. Hai người kia liền giám đốc:

- Ừ ừ. Đúng thế.

Một nhân viên bán hàng chua xót nói:

- MD, bán được hơn 2 triệu tiền hàng, phần trăm đâu có ít.

Thằng đeo kính ra khỏi cửa hàng trang sức, quay đầu lại nhìn vào trong, tức giận và xấu hổ dậm chân vài cái. Trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, rút điện thoại di động ra, chạy vào trong một ngõ mà gọi.

- Đao Ca hả, phát hiện một con dê béo, anh có hứng thú không? Thằng đó bỏ 2 triệu ra mua đồ trang sức.

Mặt Sẹo ở đầu bên kia đang ôm một em bé xinh đẹp đi dạo trên đường, nghe điện không khỏi cau mày nói:

- Thật hay giả? Đừng có lừa tao đó. Hơn nữa tao đã rửa tay chậu vàng, không dám làm chuyện này nữa.

Thằng này cười cười lấy lòng:

- Em biết anh đã không làm cái nghề này. Chẳng qua con dê này quá béo, nhìn mà chảy nước miếng. Em mở vũ trường một tháng mới được 100 ngàn. Người ta một hơi ném ra 2 triệu.

Mặt Sẹo trước kia lúc còn lăn lộn trên đường đúng là thường hay cướp bóc, cho nên đã phải vào tù mấy năm. Nghe thằng đeo kính nói thế, hắn đúng là động tâm. Nghĩ một chút, để mấy thằng đàn em ra tay, cho mỗi thằng 10 ngàn, để chúng cao chạy xa bay. Tiền này không phải lấy được sao?

- Được, mày ở đâu? Tao đến đó xem sao.

Thằng đeo kính nói địa điểm. Thật trùng hợp, Mặt Sẹo đang ở trước siêu thị cách đó không xa, chỉ khoảng 50 mét. Ôm cô bé, Mặt Sẹo lắc lư đi đến trước cửa hàng, nhìn thấy thằng đeo kính đang vẫy vẫy mình, đi tới.

- Người đâu?

- Ở trong cửa hàng, xe Pineapple của nó vẫn còn đỗ ở cửa đấy.

Thằng đeo kính vừa nói thế, Mặt Sẹo tức giận, nhấc chân đạp làm nó lảo đảo:

- MLGB mày, dê béo đi xe này, vậy mà mày cũng có thể nghĩ ra sao.

Thằng đeo kính bị đá lảo đảo ra sau vài bước, đứng lại được mới nói:

- Thật mà. Em lừa ai thì lừa, sao dám lừa anh? Anh nhìn kìa, nó đang từ bên trong đi ra, chính là thằng thanh niên kia.

Thằng này thấy Dương Phàm đi ra, mắt sáng rực lên.

Dương Phàm đi ra cũng trùng hợp, vốn định ở trong đó xem vòng cổ một chút, nhưng điện thoại di động vang lên, tiện tay cầm lên nghe nhưng tiếng rè rè, nhìn thấy có mỗi hai vạch sóng. Không thể làm gì khác hơn là cười cười với quản lý Lưu:

- Tôi ra ngoài nghe điện, tín hiệu ở đây không tốt.

Đi đến cửa Dương Phàm cười nói:

- Ai đó? Sóng di động Trung Quốc thật đáng chết, trong phòng tín hiệu không tốt.

Bên trong điện thoại truyền ra tiếng cười hì hì của Tần Hinh:

- là em, tối nay anh có đến xem em diễn không?

Dương Phàm nghĩ đến cảnh tượng vô số đầu người, hắn liền đau đầu. Dương Phàm vội vàng lắc đầu nói:

- Chắc anh không đi đâu, anh không thích chỗ đông người.

Tần Hinh thất vọng kêu lên một tiếng. Dương Phàm nghĩ đến đôi chân thon dài như nước của Tần Hinh bám lấy eo mình, trong lòng vừa động:

- Như vậy đi, sau khi buổi diễn kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn đêm.

Ăn đêm ở đây không phải hiểu theo nghĩa bình thường. Tần Hinh nghe thấy thế đỏ mặt lên, quay đầu lại nhìn cửa phòng hóa trang đã đóng kín, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Vâng, anh đến biệt thự trước, đến nơi thì gọi điện cho em. Em bảo Tiểu Nha đưa chìa khóa cho anh.

- Ok. Quyết định như vậy.

Dương Phàm dập máy, tùy ý nhìn quanh một chút. Lúc này hắn nghe thấy có người đang kêu loạn, đưa mắt nhìn sang. Thấy thằng đeo kính đang bị mấy người đánh cho một trận. Dương Phàm vừa thấy không khỏi vui vẻ, thầm nói thằng ranh này lại mở miệng thối chửi người đây. Mày có tiền không sai, nhưng đừng có mà ra vẻ mình có tiền, ngưu với thằng khác. Sớm muộn gì mày cũng bị người chỉnh. Nhưng trên thế giới này có nhiều thằng như vậy. Hơn nữa không có mấy đồng chí tốt tính như Dương Phàm.

Thầm nghĩ mỉm cười, Dương Phàm xoay người vào cửa hàng. Sau khi vào cửa, Dương Phàm còn không khỏi thầm than, thằng đeo kính kia đúng là có bộ mặt đáng đánh.

Mặt Sẹo sau khi thấy rõ Dương Phàm, nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, lại nghĩ đến một tiểu đội mấy chục binh sĩ cầm súng xông vào. Hắn vội vàng lau mồ hôi trán. Mặt Sẹo thấy mấy thằng đàn em đã đến, lập tức cười nói với thằng đeo kính.

- Đây là dê béo mà mày tìm được. TMD nhà mày, muốn hại chết tao hả?

Vừa nói, Mặt Sẹo vung chân đạp. Mấy thằng đàn em mới đến thấy Mặt Sẹo đang đánh người, lập tức chạy tới, đánh cho thằng đeo kính tối tăm mặt mũi.

Thằng này không hiểu tại sao mình bị đánh, ôm đầu xin xỏ:

- Đao ca, anh dừng lại đi, nói cho em biết tại sao em lại bị đánh?

Mặt Sẹo đi đến trước mặt hắn, nhấc chân đá tiếp, dẫm trên mặt hắn, làm cho mặt hắn tiếp xúc với mặt đất, ấn mạnh vài cái rồi nói:

- Mày có biết người kia là ai không? Không ngờ dám có chủ ý với người ta. Người ta gọi một cuộc điện là điều động cả đội quân đến. Mày không phải muốn hại chết tao thì gì? Bọn mày, đánh tiếp.

Tiếp tục đánh.

Cửa hàng này có chi nhánh ở khắp Bắc Kinh, nhưng loại vòng cổ này chỉ có bốn chiếc. Sau khi đồ được đưa đến, quản lý Lưu rất nuối tiếc nói với Dương Phàm:

- Rất xin lỗi, vòng cổ mà anh thích chỉ có bốn chiếc. Hay là anh xem loại khác đi.