Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 249 : Mạng lưới quan hệ
Ngày đăng: 04:31 20/04/20
Đến nhà hàng, Dương Phàm thấy Hầu Đại Dũng đang chờ ở cửa, sau mấy câu khách sáo, Hầu Đại Dũng mời Dương Phàm đi vào. Vào trong thì thấy Mẫn Kiến đã ở trong đó, Dương Phàm không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Mẫn Kiến không xuất hiện, sau này Dương Phàm không thể không để phòng hắn một chút.
- Ha ha, xin lỗi, xin lỗi.
Trông Mẫn Kiến chẳng có vẻ gì là muốn xin lỗi. Dương Phàm một cái nói:
- Khách khí gì chứ, người một nhà mà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hai người cười cười với nhau, Hầu Đại Dũng lúc này mới cười hì hì đi vào. Sau đó một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đi vào. Hầu Đại Dũng chủ động giới thiệu với hai người:
- Trữ Vũ, nhà hàng này do cô ấy mở. Đồ ăn nơi này cũng được, sau này mời hai vị lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn.
Dương Phàm cười cười, thầm hiểu ý của Hầu Đại Dũng. Một người là cục trưởng cục Tài chính, một người là phó thị trưởng thường trực, mời khách ở nơi này. Uyển Lăng bây giờ đang thời buổi rối ren, người có chút đầu óc mở nhà hàng đều có chỗ dựa sau lưng. Chẳng qua Dương Phàm cũng bội phục Hầu Đại Dũng, không nói ra chức vụ của mình và Mẫn Kiến.
- Lão Hầu, anh không đúng rồi, có ai giới thiệu như anh chứ? Bà chị xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải cho tôi làm quen chút chứ?
Dương Phàm rất hợp tác chủ động đưa tay ra, ý là mày có thể nói rõ ràng.
Hầu Đại Dũng lúc này mới cười nói với Trữ Vũ:
- Đây là phó thị trưởng Dương, lát nữa nhớ phải mời rượu, nếu không sẽ không chiếu cố chuyện làm ăn của cô.
Trữ Vũ không khỏi kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ khiếp sợ, cười cười bắt tay Dương Phàm:
- Ồ, phó thị trưởng Dương thật trẻ tuổi.
Vẻ mặt biến hoá làm Dương Phàm không khỏi buồn cười trong lòng. Trữ Vũ này thật biết giả vờ, rõ ràng trước đó đã biết mình là ai.
Dương Phàm cũng đóng giả, cười cười cầm tay Trữ Vũ, nhẹ nhàng buông ra, thản nhiên nói:
- Còn trẻ có gì tốt chứ, ngoài miệng không râu, làm việc không tốt.
Dương Phàm nói một câu ẩn ý như vậy rồi ngồi xuống cầm chén trà lên. Trữ Vũ không biết nên nói gì nữa. Hầu Đại Dũng cười cười, thầm nói Dương Phàm vẫn còn nhớ cái chuyện mình thuận tay dắt bò. Chẳng qua nếu Dương Phàm đã đến, như vậy nói rõ không quá để ý chuyện này ở trong lòng. Chính là cho Hầu Đại Dũng mày cơ hội.
Hầu Đại Dũng cười cười với Trữ Vũ:
- Hai phút sau thì mang đồ ăn lên, nhớ mang rượu.
Vừa nói Hầu Đại Dũng cười cười với Mẫn Kiến, đưa mắt nhìn. Mẫn Kiến lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn Dương Phàm nói:
- Chuyện này không thể trách lão Hầu, là ý của tôi. Hắn trước đó đã đến bàn với tôi. Tôi nói trưa nay cùng nhau ăn cơm nói chuyện.
Mẫn Kiến đã đứng ra làm hòa, Dương Phàm sao lại không nhìn ra. Chẳng qua nếu Hầu Đại Dũng đã cố ý hạ mình, Dương Phàm sẽ không tiếp làm khó nữa.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Mang đồ ăn lên đi, sáng ăn không no, bây giờ bụng hơi đói.
Hầu Đại Dũng và Mẫn Kiến nhìn nhau cười cười, sau đó Hầu Đại Dũng đứng dậy nói:
- Bụng đói, uống rượu không tốt.
Vừa nói, Hầu Đại Dũng nói với nữ nhân viên phục vụ:
- Bảo bà chủ Trữ tự mình chuẩn bị mấy bát mì.
Dương Phàm lúc này mới nhìn Hầu Đại Dũng nói:
- Được đó, sao biết tôi thích cái này.
Mẫn Kiến lúc này nói:
- Có gì đâu chứ, cái này còn có thể là bí mật sao? Phó thị trưởng Dương cậu đi đến đâu không phải đều hỏi có mì hay không à?
Ba người cùng nhau cười ha hả, tất cả khó chịu đều biến mất, không còn ngầm đấu gì với nhau nữa. Mơ hồ Dương Phàm ở thế trên, đây cũng là hợp tình hợp lý.
Rượu và đồ ăn rất nhanh được mang lên, Trữ Vũ bê một bát mì nóng hổi đặt trước mặt Dương Phàm, cười nói:
- Không ngờ phó thị trưởng Dương còn thích cái này. Ngài có phải là người phía Nam không?
- Nói đùa gì vậy, không phải đang hoàn thiện sao, sao lại cháy?
Lâm Đốn nói:
- Tuyệt đối chính xác, vòng bảo vệ ở bên ngoài đã cháy, cốp pha cũng cũng cháy, cháy rất lớn, khói đen ngòm.
Dương Phàm vội vàng xuống xe, nhìn về phía Nam, quả nhiên là đang cháy.
- Ha ha, xem ra đây là ông trời có mắt. Đi, đi xem chút.
Dương Phàm nhìn phía trước, cười ha hả. Lâm Đốn không biết tại sao Dương Phàm lại để ý đến Thiên Mỹ như vậy. Chẳng qua Dương Phàm không phải là kẻ thù dai, nhớ vặt. Xem ra Thiên Mỹ đã có điểm làm không đúng.
Dương Phàm đi về phía trước, hai xe cứu hỏa, bốn con rồng nước đang dập lửa. Dương Phàm nhìn hiện trường đoán có lẽ do chập điện. Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại Thiên Mỹ đáng chết, lần này coi như đã đụng phải nòng súng.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, chiều đi làm bình thường. Mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Hầu Đại Dũng đã gọi điện tới, cười nói:
- Tòa nhà Vũ Yến cháy.
Dương Phàm nói:
- Đúng thế, đó là khu trung tâm, phải diệt trừ hậu họa.
Dập máy, Dương Phàm vội vàng ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu tham gia một cuộc họp của cục Chiêu thương. Vừa mới đi xuống thì thấy trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân từ trên lầu đi xuống. Dương Phàm lập tức cười nói với Lý Quân:
- Cơn gió nào thổi trưởng ban Lý đến ủy ban vậy.
Lý Quân cười cười đi lên bắt tay:
- Bí thư Đổng gần đây muốn điều chỉnh một chút cán bộ các cục, để tôi đến bàn bạc một chút chi tiết cụ thể với thị trưởng Nguyên.
Lý Quân nói rất nhỏ, hình như nói cho Dương Phàm biết, nhưng không có ý cho ai khác nghe. Dương Phàm ngầm hiểu quay đầu lại nhìn thấy không có ai. Lâm Đốn đứng cách mình khoảng năm bước.
- Tôi vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn trưởng ban Lý đã chiếu cố, nhưng không có cơ hội. Tôi biết một nhà hàng cũng được, tối trưởng ban Lý cùng ăn cơm chứ?
Dương Phàm cười cười đưa ra lời mời. Lý Quân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Còn có ai khác không?
Dương Phàm ngẩn ra, suy nghĩ thật nhanh, cười nói:
- Trưởng ban Lý mang bạn đến, Dương Phàm vui mừng không kịp.
Lý Quân thản nhiên nói:
- Cũng không phải bạn, một đứa cháu mà thôi.
Dương Phàm cười nói:
- Quyết định như vậy đi.
Đưa Lý Quân lên xe, Dương Phàm chờ xe Lý Quân rời đi rồi mới lên xe đến cục Chiêu Thương. Trên đường đi, Dương Phàm có chút buồn bực, Lý Quân có ý gì đây? Tìm việc cho họ hàng? Nói đùa à, với thân phận của hắn bây giờ, có đơn vị nào không nể mặt? Đầu mày có bị nước vào hay không mà đắc tội trưởng ban Tổ chức cán bộ?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm có chút không yên trong cuộc họp. Ngô Yến không ngừng nháy mắt, Dương Phàm cũng không phát hiện. Lúc Dương Phàm đứng lên phát biểu, hắn mới thu hồi tâm trạng, nói đơn giản năm phút là kết thúc. Mọi người bên dưới đều vui vẻ, đều nói Dương Phàm nói nhanh thật.
Cuộc họp kết thúc, vào phòng làm việc của Ngô Yến. Ngô Yến vừa đóng cửa lại mới cười nói:
- Trong cuộc họp sao em lại không bất an như vậy? Nghĩ đến người phụ nữ nào à?
Ngô Yến nói trêu, Dương Phàm đưa tay lên bóp bóp ngực nàng. Ngô Yến mềm nhũn như con chi chi ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm thu tay lại, Ngô Yến có chút ngạc nhiên nhìn Dương Phàm. Dương Phàm lúc này mới nói tiếp:
- Hôm nay gặp trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân ở trụ sở ủy ban.