Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 254 : Dương Phàm biên kịch

Ngày đăng: 04:31 20/04/20


Hắc Tử lúc này rất muốn khóc. Nhìn Dương Phàm với ánh mắt cầu khẩn. Dương Phàm phất tay, Hắc Tử lao đến trước mặt thằng thanh niên, vung tay tát. Tát xong cũng không giải thích, mang đàn em rời đi.

Thằng thanh niên bị tát mà trợn mắt há mồm. Lúc này Niếp Vân Lam mới đi đến trước mặt Dương Phàm, có chút cảm kích, nhỏ giọng nói:

- Phó thị trưởng Dương, chuyện hôm nay phải cảm ơn anh đã thông báo kịp thời.

- Tôi vừa báo cảnh sát, chuyện ở đây giao cho cảnh sát xử lý. Đầu tiên phải đưa đồng chí của đài truyền hình tỉnh đến bệnh viện đã.

Niếp Vân Lam phát hiện Dương Phàm và Trang Tiểu Điệp quen nhau, thầm lưu ý trong lòng. Niếp Vân Lam không khỏi nghĩ đây không phải là ai cố ý bố trí đó chứ?

Trong chốn quan trường, những việc hãm hại người, đâm người sau lưng có rất nhiều. Kỹ thuật này mặc dù rất cao, nhưng mọi người đều là chuyên gia. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dương Phàm, Niếp Vân Lam hơi nghi ngờ suy nghĩ của mình. Chị ta đã thấy được sự lợi hại của phó thị trưởng trẻ tuổi này. Hà Tiểu Mai còn bị chỉnh đến độ khổ không nói thành lời, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Dương Phàm nghe thấy Niếp Vân Lam nói thế, không khỏi ngẩn ra. Thầm nói tôi báo tin coi như hoàn thành nhiệm vụ, chuyện không mở rộng coi như là giúp chị. Tất cả mọi người đều là thường vụ Đảng ủy. Mặc dù quyền của tôi thực tế hơn chị một chút, nhưng cũng không nhất định muốn đi báo cáo với tôi chứ? Chút quyền lực này chẳng lẽ chị không có? Muốn xin chỉ thị thì cũng nhầm đối tượng rồi.

Thấy người đứng vây xem ở cửa nhà hàng dần nhiều lên, Dương Phàm cảm thấy ở lại cũng không phải chuyện tốt. Hắn nghiêm giọng nói với Niếp Vân Lam:

- Được rồi, nơi này giao cho trưởng ban Niếp, tôi đưa đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh đến bệnh viện. Có chuyện gì liên lạc với tôi.

Trang Tiểu Điệp co thắt lưng lên, vuốt vuốt ngực, đi đến trước mặt Dương Phàm nói:

- Máy thì hoảng rồi, cũng may người không sao.

Dương Phàm nhìn người quay phim bị đánh bầm dập và cô trợ lý, thầm nói chén cơm của đài truyền hình không dễ ăn.

- Đừng động vào, đầu tiên đưa người đến bệnh viện đã. Trưởng ban Tuyên giáo Niếp đã đến, nơi này giao cho chị ta xử lý. Anh đưa mọi người đến bệnh viện.

Dương Phàm dứt câu. Niếp Vân Lam đi tới cười nói:

- Các vị, rất xin lỗi, làm mọi người chịu khổ. Tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo, nghiêm túc xử lý chuyện này.

Dương Phàm dẫn đám người Trang Tiểu Điệp đến bệnh viện. Thư ký của Niếp Vân Lam là một cô gái khoảng 20 tuổi, trông rất bình thường cũng đi theo.

Dương Phàm vừa rời đi, Niếp Vân Lam coi như mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Phàm có thể rời đi, tức là không nhằm vào mình. Chỉ cần Dương Phàm không gây chuyện, mình sẽ có quyền chủ động trong chuyện này.

Dương Phàm rời đi, cảnh sát rất nhanh đã đến. Càng kỳ quái chính là thằng chủ quán vừa hò hét lại không thấy đâu. Một nữ quản lý ra nói chuyện. Niếp Vân Lam đương nhiên cũng không thèm để ý đến. Nữ quản lý ấp a ấp úng nói ra được nhà hàng này là do con trai cục trưởng cục Thuế Hạ Hiểu Đông – Hạ Lĩnh mở, khó trách làm ăn tốt như vậy.

Xe rời đi, Trang Tiểu Điệp ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Người yêu cũ gặp lại nhau, Trang Tiểu Điệp có một cảm giác không nói nên lời. Mấy năm nay Trang Tiểu Điệp sống rất tốt ở đài truyền hình. Người vừa xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, sau lưng hình như có chút chỗ dựa. Ở bên trong đài truyền hình, người như vậy không lên được mới là lạ.

Trang Tiểu Điệp bây giờ đã là một người dẫn chương trình nổi tiếng trong tỉnh. Người ngoài thì thấy nàng rất hạnh phúc. Nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ nhất, nàng điên cuồng làm việc chính là để mình quên đi mọi việc. chẳng qua nàng cố gắng chỉ được báo đáp lại trong công việc, nhưng tình cảm vẫn như trước. Khi đêm về, Trang Tiểu Điệp nhớ lại nhiều nhất là mấy tháng ở bên Dương Phàm. Cuộc sống lúc đó mặc dù hơi khổ một chút nhưng rất vui.

Bây giờ Dương Phàm đang ngồi bên cạnh mình, Trang Tiểu Điệp cảm thấy mình có vố số lời muốn nói với Dương Phàm. Nhưng trước mặt đồng nghiệp, Trang Tiểu Điệp chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Lúc nãy khi anh đuổi đám lưu manh đi, trông rất khí thế.

- Sao em lại đến đây phỏng vấn? Ai cho em tin tức này?

Dương Phàm vẫn nhìn đường phía trước, nghe Trang Tiểu Điệp nói, hắn thản nhiên nói. Lúc này Dương Phàm đang thầm suy nghĩ sao Trang Tiểu Điệp lại biết trước cửa hàng đó đỗ rất nhiều xe công. Nhà hàng đó cũng không phải ở khu vực phồn vinh nhất Uyển Lăng mà.

Trang Tiểu Điệp đâu có suy nghĩ phức tạp như Dương Phàm, nàng đáp:

- Em xuống lấy tin tức về việc quyên góp tiền và hàng cứu trợ. Hôm nay vừa ăn cơm xong thì nhận được một cuộc điện thoại. Người trong điện thoại tự xưng là công dân tốt, nói trước cửa nhà hàng này gần như tối nào cũng đỗ rất nhiều xe công. Đám quan chức đó vẫn ăn to uống lớn khi cả nước đều đang đau lòng vì vùng bị nạn. Người này không nhịn được mà gọi điện cho em.

Trang Tiểu Điệp nói như vậy, Dương Phàm thầm cười trong lòng, quả nhiên là có người báo tin. Người báo tin xuất phát từ mục đích gì không cần biết. Tóm lại chuyện không đơn giản chỉ là báo tin mà thôi.

Dương Phàm cười cười đưa tay ra trước mặt Trang Tiểu Điệp:

- Đưa băng cho anh.

Trang Tiểu Điệp ngẩn ra một chút, lập tức buồn bã gật đầu, lấy băng trong túi ra đưa cho Dương Phàm.

Dương Phàm cầm lấy cuộn băng không khỏi thầm thở dài một tiếng. Trang Tiểu Điệp nhất định hơi nghi hoặc nhưng vẫn đưa cuộn băng cho mình. Dương Phàm đang định mở miệng giải thích, Trang Tiểu Điệp đã nói trước:

- Chỉ cần anh muốn, em đều đưa.

Lời này có nhiều nghĩa, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ trong lòng. Dương Phàm thấy một tia kích động trong mắt Trang Tiểu Điệp, nhưng không nhìn thấy một tay Trang Tiểu Điệp đang đặt trên túi, giữ chặt lấy một đồ nhỏ. Đây là một dây đeo điện thoại.

Trang Tiểu Điệp cho rằng cái này bây giờ Dương Phàm không nhận ra nó đến từ đâu. Trang Tiểu Điệp cũng không định lấy ra. Cho dù nhìn thấy cái này, Dương Phàm cũng nghĩ đó chỉ là một thứ mà mình tặng Trang Tiểu Điệp, coi là một món quà mà thôi. Nhưng đối với Trang Tiểu Điệp mà nói, món đồ này ngoài tình cảm mà Dương Phàm dành cho mình, nó còn ghi dấu thời thanh xuân ngây thơ của nàng.

Có lẽ do vừa rồi thấy Dương Phàm mắng Hắc Tử một trận nên Trang Tiểu Điệp có suy nghĩ này. Trên thực tế Dương Phàm lúc này không phải không nhớ lại chuyện xưa. Rất nhiều chuyện không phải nói quên là quên ngay được. ví dụ như mua cái này đã tốn 150 tệ, Dương Phàm một tháng không ăn thịt. Có lần bị thằng bạn xấu xa Đái Quân xúi bẩy, Dương Phàm đi mua một chiếc đĩa lậu, định tối sinh nhật của Trang Tiểu Điệp sẽ xem cùng nàng, định nhân cơ hội làm mấy chuyện mờ ám

Lúc ấy Đái Quân dẫn Dương Phàm đến một cửa hàng băng đĩa trước cổng trường, sau một lúc do dự đi vào. Chủ quán thấy Dương Phàm lén lén lút lút như vậy liền hỏi:

- Muốn cưỡi ngựa hay đi bộ?

Dương Phàm lúc ấy rất bực mình, chuyện này có quan hệ gì với cưỡi ngựa hay đi bộ? Kết quả chủ quán thấy thằng ranh như vậy, liền chủ động giải thích:

- Là thích có nội dung hay vào cuộc ngay lập tức?

Đĩa này Dương Phàm đã mua, chẳng qua tối hôm đó Trang Tiểu Điệp nhẹ nhàng vứt món quà cho Ngả Vân, điều này đã làm tổn thương trái tim bề ngoài khá kiên cường của Dương Phàm, trên thực tế không chịu nổi một cú sốc trong tình cảm.

Nghĩ đến chuyện cũ, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Có một câu nói mà Dương Phàm vẫn chôn sâu trong lòng. Đó chính là sau khi chia tay Trang Tiểu Điệp, lúc Dương Phàm ngồi uống rượu với Đái Quân, hắn đã nói:

- Từ hôm nay trở đi, con mẹ nó, tao không bao giờ tin vào tình yêu.

Dương Phàm đắm chìm trong chuyện cũ, cầm cuộn băng quay quay. Trang Tiểu Điệp từ bên cạnh nhìn sang thấy hắn hơi buồn phiền, nhưng miệng lại nở nụ cười quỷ dị. Đối với Trang Tiểu Điệp bây giờ mà nói, Dương Phàm như một đám mây bí ẩn. Nhìn người đàn ông trước đây đã muốn tiếp cận mình, tim Trang Tiểu Điệp lại nhói đau.

Đến bệnh viện kiểm tra một phen, hai đồng nghiệp của Trang Tiểu Điệp bị thương cũng không quá nặng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏi. Niếp Vân Lam kịp thời chạy đến bệnh viện, tìm được Dương Phàm, Niếp Vân Lam nháy nháy mắt với Dương Phàm.

Dương Phàm hiểu ý đi theo Dương Phàm đến một góc yên tĩnh.

- Chuyện này tôi đã báo cáo với bí thư Đổng và thị trưởng Nguyên, bọn họ đều đưa ra chỉ thị. Ý chính là khống chế ảnh hưởng, nghiêm túc xử lý.

Niếp Vân Lam nói chuyện ra một chút, lúc nhắc đến Hạ Lĩnh, mũi Dương Phàm hơi giật giật, miệng hơi nhếch lên.

Dương Phàm thầm ngẫm nghĩ ý của tám chữ này. Nhìn lướt qua ánh mắt do dự của Niếp Vân Lam, hắn thản nhiên nói:

- Người dẫn chương trình kia là bạn hồi đại học của tôi, cuộn băng tôi đã lấy được.

Vừa nói Dương Phàm lấy cuộn băng trong túi đưa tới. Niếp Vân Lam do dự một chút rồi vẫn nhận lấy. Lúc này Niếp Vân Lam có chút kỳ quái, thầm nói sao lại như vậy, không có ý cò kè mặc cả sao?
Nguyên Chấn cười nói:

- Đây là chiêu mà thư ký nghĩ ra, hôm nay mạng truyenfull.vn rất phát triển, thuốc lá được đóng gói cẩn thận nhưng chưa chắc đã tốt. Phó thị trưởng Dương chẳng lẽ không biết?

Dương Phàm châm lửa, hít sâu một hơi, cười khổ nói:

- Tôi đương nhiên là biết, vì cái này nên tôi đã từng bị người tố cáo đó. Cũng may các đồng chí Ủy ban kỷ luật cẩn thận điều tra. Bí thư Lý cũng tin vào sự trong sạch của tôi.

Nhắc đến Lý Thụ Đường, mắt Nguyên Chấn đảo đảo, cười nói:

- Bí thư Lý từ trước đến giờ luôn tin tưởng các đồng chí bên dưới.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Đúng vậy.

Sau đó không nói tiếp. Thực ra lúc này Dương Phàm đang thầm bội phục Nguyên Chấn, thầm nói lão này đúng là biết nói chuyện, lâu như vậy vẫn không vào chuyện chính.

Nguyên Chấn đang có chút thất vọng, hắn hy vọng Dương Phàm sẽ chủ động nhắc đến chuyện cuối tuần trước, bây giờ xem ra Dương Phàm đang ám chỉ chuyện này không quan hệ gì với tôi, tôi không nhúng tay vào.

Nguyên Chấn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:

- Phó thị trưởng Dương, chuyện xảy ra trước nhà hàng cuối tuần trước, tôi đã nghe trưởng ban Niếp báo cáo, lúc ấy đã chỉ thị phải nghiêm túc xử lý.

Dương Phàm lúc này mới cười nói:

- Lúc đó tôi cũng có mặt, thấy toàn bộ sự việc.

Lời này rất thâm sâu, Nguyên Chấn suy nghĩ cẩn thận ý của Dương Phàm. Đó chính là Dương Phàm đang muốn nói, ai chết, ai bị thương không có quan hệ với tôi.

Thái độ này của Dương Phàm làm Nguyên Chấn rất khó chịu, thầm nói trong hồ lô thằng này rốt cuộc có gì? Chẳng lẽ hắn không có tính toán gì trong chuyện này sao? Điều này không thể. Chẳng qua nhìn hành động của Dương Phàm thì lại không thấy ý gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Chấn cảm thấy Dương Phàm rất có thể không có ý định gì, ít nhất ở chuyện này hắn không có ý đào hố hại người. Thậm chí từ hành động còn có chút ý tốt. Nguyên Chấn không tin Dương Phàm tốt như vậy, không phải là Dương Phàm đang cho thấy nước sông không phạm nước giếng sao?

- Còn nửa tiếng nữa, trong hội nghị thường ủy tôi định đưa chuyện này ra. Người dân đang chịu khổ, quan chức chúng ta lại ăn to uống lớn, chuyện này phải xử lý nghiêm túc?

Hử? Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói Nguyên Chấn này đi đường vòng xa quá nhỉ. Sao ngay cả đám quan chức ăn cơm cũng không tha? Trong này có ý gì nhỉ?

Dương Phàm có chút hối hận vì không ghi nhớ biển số xe, sau đó phái người tra xét một chút. Chẳng qua lúc này hối hận đã không còn kịp. Dương Phàm chỉ có thể tỏ thái độ:

- Tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng Nguyên.

Mặt không đổi sắc ra khỏi phòng Nguyên Chấn, Dương Phàm đang thầm suy nghĩ về ý đồ thực sự của Nguyên Chấn? Trong đó có 2 khả năng. Thứ nhất người trong nhà hàng hôm đó, có lẽ Nguyên Chấn nhận được tin những người này có ý nghiêng vào Đổng Trung Hoa, cho nên mới muốn một lưới bắt hết. Khả năng thứ hai chính là Nguyên Chấn muốn đoạt quyền xử lý chuyện này vào tay, ép những người này vào khuôn khổ.

Hai khả năng này, cái sau lớn hơn một chút, cũng phù hợp với điều mà Nguyên Chấn cần bây giờ. Dương Phàm không khỏi thầm cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ mồm người này lớn thật. Xe công hôm đó có đến mười mấy chiếc.

Hội nghị thường ủy theo lệ tiến hành. Đổng Trung Hoa vẫn là người cuối cùng đi vào, bước đi vững chắc, ánh mắt sắc bén. Chẳng qua Dương Phàm cảm thấy ánh mắt Đổng Trung Hoa hơi nhấp nháy, có lẽ là do lo lắng.

Quả nhiên Đổng Trung Hoa nói một chút tình hình trước mặt, làm tốt các công việc & tích cực ủng hộ vùng bị nạn. Lúc này Nguyên Chấn giơ tay lên, nhìn một vòng rồi cầm lấy cuộn băng.

- Mọi người thấy cuộn băng trong tay tôi chứ? Đây là tư liệu mà phóng viên đài truyền hình tỉnh ghi lại được cuối tuần trước. Tôi xem một chút mà giật mình, sợ hãi.

Khi nhắc đến chuyện này, Nguyên Chấn nghiêm giọng nói, trông có vẻ rất tức giận, lớn tiếng nói:

- Hành vi này là như thế nào? Người dân vùng bị nạn đang chịu khổ chịu nạn, trung ương đã ra lệnh cấm, cấm công chức tụ tập nhậu nhẹt. Tôi cho rằng chuyện này không phải tự ý mà làm, không thể bỏ qua. Nhất là Hạ Lĩnh cho lưu manh đánh người, càng phải nghiêm trị, dùng pháp luật xử lý người này. Ngoài ra 1 vài cán bộ chúng ta đang có hiện tượng quản lý và giáo dục con cái không nghiêm. Thấy bố có chút quyền lực liền làm xằng làm bậy. Hiện tượng này sẽ gây ảnh hưởng rất xấu, phải nghiêm túc xử lý. Xử lý như thế nào? Bọn chúng không phải dựa vào ông bố có quyền sao? Tôi liền cách chức ông bố của chúng.

Đao đâm xong, Nguyên Chấn mới tức giận ngồi xuống. Lúc nãy khi kích động nói, Nguyên Chấn còn vỗ mạnh vào bàn, diễn quá đạt!

Đổng Trung Hoa nhìn nhìn, mặt âm trầm không nói gì. Lúc này Niếp Vân Lam giơ tay lên nói:

- Lúc đó phó thị trưởng Dương cũng có mặt, xin mời phó thị trưởng nói.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi vui mừng, thầm nói người phụ nữ này muốn kéo mình xuống nước đây.

Đổng Trung Hoa mặt càng thêm khó coi. Bởi vì qua biểu hiện này, xem ra Dương Phàm và Nguyên Chấn đã hợp sức lại với nhau. Dương Phàm hút một hơi thuốc, từ từ dập điếu thuốc, lúc này mới từ tốn nói:

- Hôm nay tôi vốn không định phát biểu ý kiến, dù sao tôi cũng không quản lý nhân sự. Chẳng qua trưởng ban Niếp đã chỉ tên tôi, tôi cũng nói mấy câu. Đầu tiên điều thị trưởng Nguyên nói chính là sự thật. Thứ hai, tôi cũng cảm thấy đau lòng vì hành vi này. Những người này đều là các đồng chí đã được Đảng ta giáo dục bồi dưỡng nhiều năm. Cuối cùng tôi kiên trì ủng hộ chủ trương của Đảng ta, lấy phê bình giáo dục là chính, chữa bệnh cứu người mà.

Dương Phàm nói đến đây thì hơi ngừng lại. Mặt Nguyên Chấn hơi đổi, ánh mắt Đổng Trung Hoa cũng hơi khác lạ. Đổng Trung Hoa lúc này coi như thấy rõ một việc, đó chính là Dương Phàm không hợp sức với Nguyên Chấn, mà tỏ thái độ một công chức gương mẫu, giữ nguyên tắc đứng ngoài nhìn.

Nếu Dương Phàm giữ nguyên tắc này, như vậy Niếp Vân Lam vừa nãy nói không phải đã phạm vào điều cấm kỵ sao? Rất có thể đắc tội với Dương Phàm. Có ai lại đẩy người vào hố trong hội nghị thường ủy chứ? Tao sẽ cho mày chết!

Niếp Vân Lam mặt không đổi sắc nhìn Nguyên Chấn, Nguyên Chấn coi như không thấy.

Dương Phàm mỉm cười, châm cho mình một điếu thuốc, lúc này mới từ từ nói tiếp.

- Các đồng chí đài truyền hình tỉnh sau khi được trấn an đã tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn do hành vi của chủ nhà hàng. Theo cá nhân tôi, cần phải có một câu trả lời làm các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh hài lòng. Hạ Lĩnh, chủ nhà hàng dựa vào cái gì mà kiêu căng như vậy? Cục trưởng cục Thuế Hạ Hiểu Đông có vai trò gì trong chuyện này, điều này phải truy cứu rõ ràng.

Dương Phàm nói đến đây, đến lượt mặt Đổng Trung Hoa trở nên khó coi. Lời nói này hơn phân nửa là gột sạch trách nhiệm của Niếp Vân Lam, nửa phía sau là muốn nhằm vào Hạ Hiểu Đông. Xem ra Dương Phàm đã đắc tội cả 2 bên, nhưng hết lần này đến lần khác lại rất hợp tình hợp lý, trên thực tế chẳng đắc tội với bên nào.

Ý đồ của Nguyên Chấn rất lớn, định nắm lấy quyền xử lý vụ này, sau đó lợi dụng cơ hội này mà thu phục thế lực Tào hệ. Về tư tưởng mà nói, kế hoạch này không sai. Đổng Trung Hoa không có lý do phản đối, Triệu Đức Minh lại cô đơn, là phó bí thư thường trực, chuyện phóng viên đài truyền hình tỉnh bị đánh, hắn cũng có trách nhiệm. Bây giờ phóng viên đã chấp nhận bỏ qua chuyện này, hiển nhiên Triệu Đức Minh sẽ giữ thân mình, đây là nguyên tắc trước sau như một của hắn.

Vốn là 1 kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng Dương Phàm lại đứng trên lập trường trung gian nói như vậy, làm Nguyên Chấn rất khó chịu. Dương Phàm không phải muốn đối phó với Đổng Trung Hoa sao?

Nguyên Chấn nghĩ tới nghĩ lui, coi như tìm được một khả năng. Có phải là Dương Phàm lo lắng, mình nhân cơ hội này hợp nhất thế lực Tào hệ, cho nên Dương Phàm lo lắng cuộc sống sẽ không tốt đẹp gì?

Trên chốn quan trường, chuyện hại người không lợi cho mình, tất cả mọi người làm không ít. Đối với chuyện mà mày có lợi, tao nhất định phải ngăn cản. Dương Phàm có tâm tư này không? Nguyên Chấn càng nghĩ càng cảm thấy mình quá nóng nảy, muốn để Niếp Vân Lam nói, kéo Dương Phàm sang hướng đối đầu với Đổng Trung Hoa. Đó là một quyết định sai lầm. Phó thị trưởng trẻ tuổi này không đơn giản như vậy, căn bản không mắc câu, hơn nữa còn rất linh hoạt chiếu tướng mình một phen.

Nhưng vì sao Dương Phàm lại không chịu buông tha Hạ Hiểu Đông?

Xem ra hắn không muốn Đổng Trung Hoa chiếm lợi. Nghĩ đến đây Nguyên Chấn không khỏi thầm cười khổ trong lòng. Phó thị trưởng trẻ tuổi này đúng là biết cách xử sự, có mưu kế.

Chuyện tiếp theo là trấn an các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh, Dương Phàm nói mấy câu đã đoạt vào tay. Ý chính là bọn mày nếu không nghiêm túc xử lý, phóng viên đài truyền hình tỉnh nói lung tung, tao đếch thèm quản.