Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 258 : Tham vọng của Liễu Chín Dương

Ngày đăng: 04:31 20/04/20


Trưởng ban Chu nói như vậy gần như gãi đúng chỗ ngứa của Hác Nam. Kéo Dương Phàm từ Bắc Kinh về chính là điều mà Hác Nam đang rất đắc ý. Chẳng qua Hác Nam không tiện để lộ ra mặt, mà hơi trầm giọng nói:

- Đồng chí này đúng là không sai, chẳng qua còn hơi trẻ tuổi.

Trưởng ban Chu mỉm cười nói:

- Còn trẻ có gì là không tốt? Trung ương không phải nhiều lần nhấn mạnh phải trẻ hóa cán bộ sao? Tôi thấy Dương Phàm tiếp nhận chức phó bí thư không có vấn đề gì, từ cấp bậc mà xem, cũng là cấp phó mà.

Hác Nam nói:

- Có nên hỏi ý kiến của thị ủy Uyển Lăng không?

Trưởng ban Chu nói:

- Tôi thấy không cần, tỉnh ủy có quyền quyết định. Ngoài ra bộ máy ở Uyển Lăng, anh cũng biết rõ đó, rất khó hình thành ý kiến thống nhất.

Hác Nam khẽ gõ tay vào bàn, do dự một chút rồi nói:

- Chuyện này có được thông qua trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy hay không, cũng là một vấn đề.

Từ những lời này đã lộ ra ý đồ thật sự của Hác Nam. Trưởng ban Chu cười nói:

- Cá nhân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của tỉnh ủy.

Hác Nam đang thầm tính toán, ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban kỷ luật, trưởng ban thư ký tỉnh ủy, mới có bốn phiếu. Chuyện này người khác khó mà nói. Hà Thiếu Hoa nhất định sẽ ngăn cản. Thái độ của Lý Thụ Đường rất quan trọng. Lúc trước Lý Thụ Đường có thể lên giữ chức phó chủ tịch thường trực tỉnh, chủ yếu là làm rất tốt ở Uyển Lăng. Chúc Đông Phong cũng mạnh mẽ ủng hộ, người này hình như không nghe mình nói.

Cái nhìn của các lãnh đạo trên tỉnh, nói một cách chuyên nghiệp đó là nhìn toàn cục vấn đề. Cái gì là toàn cục, có lẽ không mấy người cao thủ hiểu. Triệu Đức Minh xảy ra chuyện, các thường vụ thị ủy Uyển Lăng cuối tuần này coi như đều bận rộn.

Vấn đề xảy ra với Triệu Đức Minh, đối với Dương Phàm mà nói tốt và xấu cũng không biết. Đều có thể phát triển theo hai hướng. Chỗ tốt đó là Dương Phàm có thể tiếp nhận chức phó bí thư, hơn nữa theo quan hệ với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà nói, Dương Phàm có khả năng tương đối cao. Về phần xấu, Triệu Đức Minh mặc dù đáng ghét, nhưng khi hắn còn tại vị, cục diện vẫn giữa thăng bằng, điều này có lợi cho quá trình quá độ của Dương Phàm. Dương Phàm thật sự thay thế vị trí của Triệu Đức Minh, địa vị thay đổi sẽ trở thành mối uy hiếp lớn đối với Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn, mâu thuẫn hiển nhiên không thể tránh khỏi, sẽ lớn lên.

Chuyện hoàn mỹ rất hiếm khi diễn ra. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm về phòng làm việc có chút mệt mỏi. Đêm qua Hiểu Nguyệt ngủ bên phòng Dương Phàm cả đêm, sáng sớm hai ông bà già nhìn Dương Phàm với ánh mắt cổ quái.

Kế hoạch cùng bà xã đi sửa chữa căn hộ của Lâm Đốn cũng bốc hơi. Dương Phàm gọi điện một cái, Lâm Đốn liền chạy đến phòng làm việc. Thu dọn một chút, Dương Phàm xuống lầu, muốn đến đầu cao tốc đón đoàn công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Đổng Trung Hoa dẫn đội, một đám người tập hợp trong trụ sở thị ủy. Dương Phàm là người đầu tiên đến nơi, đợi khoảng một phút, Nguyên Chấn, La Đại Cương, Hầu Đại Dũng, Vương Thần đã đến.

Đám người đợi khoảng mười phút, cũng không thấy Đổng Trung Hoa chưa xuống. Lúc này Đổng Trung Hoa đang ở trong phòng làm việc gọi điện. Trưởng ban thư ký thị ủy Liễu Chính Dương muốn vào gọi, nhưng bị thư ký ngăn cản.

- Bí thư Đổng có chút việc gấp cần xử lý, một lát nữa là ra.

Liễu Chính Dương mỉm cười đi xuống trước, đi trên đường, trong lòng không khỏi thầm chửi, có việc mẹ gì chứ? Bây giờ còn ra vẻ lãnh đạo để mọi người đợi sao?
Lưu thẩm tức giận dậm chân, nói:

- Con bé này, chuyện này có thể nói đùa với con sao? Công việc của con toàn bộ đều trông chờ vào cục trưởng Khổng, mau ra bắt chuyện, khách khí một chút.

Kha Nghiên lúc này mới tin, vội vàng đi lên lầu. Đi được nửa đường, Kha Nghiên không khỏi đi chậm lại. Nhớ đến khuôn mặt háo sắc của một tên phó trưởng phòng cục Dân chính lúc mình đến, cục trưởng Khổng này mới sáng sớm đã đến, không phải có ý đồ gì khác chứ? Đàn ông, nhất là đàn ông làm quan đều không phải thứ tốt đẹp gì.

Thầm mắng một câu trong lòng, Kha Nghiên cười cười, mở cửa đi vào nhà mình.

Khổng Tốc ngồi trong phòng khách, trước khi đến đã sớm suy nghĩ về cuộc điện của Dương Phàm vô số lần. Có thể làm cho một phó thị trưởng thường trực gọi điện nói giúp với một cục trưởng, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là họ hàng thân thích, thứ hai là Dương Phàm coi trọng con gái xinh đẹp nhà người ta. Hừ hừ, khả năng thứ hai lớn hơn cả. Khổng Tốc cố ý xem hồ sơ của Kha Nghiên, liền cho rằng như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cô em trẻ tuổi xinh đẹp, có ai là không thích. Chẳng qua phó thị trưởng Dương người ta còn trẻ lại đẹp trai, như ngọc thụ lâm phong, chỉ cần khẽ vẫy vẫy ngón tay, còn sợ không có người tự đưa lên cửa sao?

Khổng Tốc đã hỏi thăm qua, Dương Phàm sau khi đến trụ sở ủy ban làm, mấy người có con gái đều bàn tán xôn xao. Đều nói mình mà có con gái đều sẽ muốn gả cho Dương Phàm. Điều kiện quan trọng là người ta để ý đến.

Nhìn thấy ảnh Kha Nghiên trong phòng văn công, Khổng Tốc lập tức hiểu ra ngay. Khó trách, cô em này quả thật rất được. Vùng đất Uyển Lăng này, mặc dù hơi nhỏ, nhưng lại có người đẹp. Kha Nghiên coi như là hiếm có.

- Cô chính là Kha Nghiên?

Khổng Tốc cười hì hì hỏi một câu, không dám có ý đồ háo sắc gì. Đang có một cơn gió độc ngay sau gáy, lực sát thương mạnh hơn bão cấp 12.

Kha Nghiên ngẩn ra, gật đầu, không cảm thấy cục trưởng Khổng này có vẻ gì dâm dê cả, khách khí đến quái lạ.

Khổng Tốc thấy Kha Nghiên không nói gì, còn tưởng rằng cô ả ra vẻ, trong lòng hơi tức giận, đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn vì mình đã đến đây thăm. Khổng Tốc là người rất thận trọng, nên lấy một tờ giấy trong cặp ra, đặt lên bàn, mỉm cười nói:

- Chuyện của cô, lãnh đạo rất quan tâm. Các đồng chí bên dưới không biết chuyện. Cô điền thông tin vào tờ giấy này, sau đó chọn đơn vị. Các thủ tục khác, tôi sẽ bảo các đồng chí bên dưới làm.

Kha Nghiên còn tưởng rằng mình nằm mơ chưa tỉnh, mặt cứng ngắc, đây là do nàng giật mình, hoảng sợ. Kha Nghiên khẽ dùng răng cắn lưỡi, phát hiện không phải đang nằm mơ. Kha Nghiên dù thông minh cũng không khỏi hồi hộp, mặt thay đổi liên tục, điền thông tin vào tờ giấy.

Khổng Tốc cầm lấy tờ giấy nhìn một chút, gật đầu nói:

- Ừ ừ, có thể, cục Tài chính và cục Thuế, cô chọn một đơn vị.

Cũng may lúc còn trong quân đã được huấn luyện nghiêm khắc, Kha Nghiên không bị lời này đánh ngã. Chẳng qua trong lòng rất kích động, cơ mặt hơi co quắp lại, quai hàm co giật.

Thấy vẻ mặt này, Khổng Tốc không khỏi run lên, thầm nói đám chó chết bên dưới đúng là hại người không ít. Hôm nay nếu tao không tự mình đến thăm, không biết chừng sẽ đi vào vết xe đổ của Hạ Hiểu Đông. Xem ra con gái nhà người ta đã ghi hận trong lòng.