Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 298 : Dục hỏa bi phẫn

Ngày đăng: 04:32 20/04/20


- Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Du của các cô. Phiền cô vào thông báo một tiếng.

Không ai biết mình quả thật là tốt, có thể thưởng thức cô em xinh đẹp trước mặt này mà không cần phải kiêng nể gì.

- Ngài không có hẹn trước, tôi không thể chuyển ngài lên được. Đây là quy định của công ty.

Cô bé bị Dương Phàm nhìn kỹ quá, hơn thẹn quá hóa giận. Thằng cha này hình thức cũng khá đẹp trai, vậy mà cái nhìn lại rất hạ lưu, cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta thế là sao nhỉ? Cô bé hơi quên mất là hôm nay mình mặc một chiếc áo cổ sâu, mà đã là áo cổ sâu, chẳng phải chính là tạo cơ hội cho đàn ông nhìn sao?

"Quy định chết tiệt." Dương Phàm thầm mắng rồi cười nói với cô bé lễ tân:

- Bộ quần áo này rất không tồi, rất hợp với dáng người của cô.

- Lưu…. Tiên sinh, nếu không có hẹn trước, anh có thể gọi điện thoại để bố trí lịch hẹn với Tổng giám đốc.

Cô bé lễ tân vẫn cố nhịn, không nói ra hai chữ "Lưu manh".

Dương Phàm hơi tiếc nuối, lúc này không khỏi hoài niệm năm xưa cùng với Trầm Ninh, cả hai đứng ở cửa trường học, giả vờ làm lưu manh trêu chọc các bạn nữ.

Khi đó quả là thoải mái, chẳng lo lắng gì. Nghĩ tới đây, Dương Phàm lấy di động ra, thản nhiên đi tới chiếc sô pha đối diện rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô bé lễ tân, đảo mắt ra vẻ rất lưu manh, nói:

- Mỹ nữ, không xuống đây nghênh đón là tôi tự đi lên đó.

Du Nhã Ny đang dự họp với các cán bộ cao tầng trong công ty, vừa nghe vậy khuôn mặt đang nghiêm túc chợt bật cười xì một tiếng. Cô khẽ quát vào điện thoại với vẻ căm tức:

- Hình tượng của chị bị cậu hủy hết rồi.

Nói xong Du Nhã Ny treo điện thoại, nói với các cán bộ cao tầng của công ty:

- Mọi người cứ tiếp tục, nhất định phải vạch ra được phương án thích đáng, nắm lấy cơ hội này, tranh thủ chiếm được sự hứa hẹn và ủng hộ cho vay của chính phủ.

Sau đó Du Nhã Ny vội vàng đi thang máy xuống dưới. Dọc theo đường đi, nhân viên thấy tổng giám đốc hơi chạy vội vàng, tất cả đều ngẩn người, suy nghĩ chẳng hiểu có chuyện nước sôi lửa bỏng hay đại sự gì đang xảy ra?

- Cô em xinh đẹp, địa chỉ Uyển Lăng là gì? Địa chỉ MSN là gì? (3) Trông em rất giống một bạn học cũ của anh.....

Dương Phàm vẫn đang sắm vai một nhân vật lãng tử đa tình. Lúc trước cả ngày phải giả bộ thâm trầm, nghiêm nghị, thực sự không còn là người nữa. Giờ trêu đùa mỹ nữ khiến cô bé mặt mũi đỏ bừng nhưng không dám nổi giận, trong lòng Dương Phàm cảm thấy rất khoái trá.

- Tiên sinh, nếu anh còn nói tôi như vậy nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ.

Cô bé lễ tân tức giận. Thằng cha bảnh bao này thực khó chịu, sắp sửa lưu manh tới mức không chịu nổi nữa rồi.

- Dám đùa giỡn người của tôi ở đây à? Thằng nhóc xấu xa này hư thật.

Du Nhã Ny xuất hiện, cười hì hì mắng nhưng trông chẳng có vẻ gì là tức giận cả.

Dương Phàm ngậm một điếu thuốc, ngả người vào sô pha rất tùy tiện, nói với vẻ lưu manh:

- Mỹ nữ, châm lửa nào.

- Chết đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Du Nhã Ny cười mắng nhưng vẫn đi tới. Đã ba mươi nhưng nụ cười quyến rũ của cô có thể khiến tất cả đàn ông đều phải nhũn hết cả xương cốt. Trong ánh mắt không thể tin nổi của cô bé lễ tân, Du Nhã Ny không ngờ thực sự cầm lấy bật lửa, châm thuốc cho Dương Phàm, sau đó cười hì hì như nhìn thấy một kiện bảo bối, hỏi:

- Vừa lòng chưa Dương đại gia?

- À…

Dương Phàm Dương Phàm thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy, nháy mắt làm ra vẻ đau khổ vô cùng nghiêm túc, nói:

- Sớm biết vậy thì em đã chẳng đến chỗ chị làm gì. Chẳng phải là dê tự đưa tới miệng cọp sao?

Du Nhã Ny cũng thở dài nói:

- Nếu đến đây rồi thì tiện tay giúp chị chút đi.

Dương Phàm cười khổ nói:

- Được rồi, một con dê cũng là đuổi mà cả đàn dê cũng là đuổi. Em đã hẹn với phó bí thư Điền là tối nay cùng ăn cơm. Chị cùng đi chứ?

Sau khi thu lại vẻ cợt nhả, chỉ trong nháy mắt Dương Phàm đã như biến đổi thành con người khác. Cô bé lễ tân đột nhiên phát hiện, chính mình không ngờ không dám nhìn thẳng vào gã bảnh bao này. Nói hắn anh khí kinh người cũng không đủ.
- Thầy, đây là ý tứ của Điền thúc, sao cháu có thể làm chú ấy mất mặt được? Người ta là thật tâm hỗ trợ mà.

Chu Minh Đạo tức giận tới mức không thở nổi, lớn tiếng nói:

- Hắn ta là Điền thúc của em, nhưng cũng là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô. Em không hề có đầu óc gì sao? Không thể ngồi yên để được trả tiền à? Đại thế là ở trong tay em.

"Củ chuối thật, không phải thế chứ?" Dương Phàm thầm nhủ, cảm thấy như đang mơ, tự hỏi xem còn có cả cách nhìn này nữa sao?

Chu Minh Đạo thở dài một tiếng rồi nói:

- Quên đi, em đã đáp ứng người ta cả rồi, cũng chẳng có thuốc hối hận cho em ăn đâu. Việc này nếu xét theo mặt ngược lại, có lẽ có thể khiến đối phương bội phục khí độ và trí tuệ của em, cứ cho là bỏ tiền ra đi gào vậy.

Treo điện thoại, Dương Phàm ngơ ngác đứng một lúc lâu sau mới ôm một cây cột điện, tự đập đầu vào đó, hạ giọng nói:

- Mình quả thật là đầu heo. Thế mà bị lừa như vậy.

Những người đi đường xung quanh nhất thời nhòm ngó, chỉ trỏ.

- Thấy không, lại một kẻ thất tình. Thanh niên trẻ bây giờ cứ nói tới yêu đương là đều như điên dại cả.

- Ai, thị trường chứng khoán có nguy cơ, đầu tư phải cẩn thận. Không nên nợ nhiều.

- Hành vi nghệ thuật này rất có cá tính, anh bạn này có lẽ là sinh viên trường nghệ thuật gần đây.

Đánh xe trở lại biệt thự của Du Nhã Ny, Dương Phàm như một con gà chọi bị thua, nằm trên sô pha, co đầu gối lên mặt, không còn mặt mũi nhìn người khác.

Du Nhã Ny mặt chiếc áo lót bó sát người, tò mò ngồi bên cạnh Dương Phàm, giơ tay tách đầu gối hắn ra hỏi:

- Làm sao thế? Buồn bã ỉu xìu? Bị mỹ nữ trên đường đùa giỡn à?

- Chị, em đột nhiên phát hiện, sao thể chế này giống như Hồng Quân ngày xưa vậy? Không ngờ bất cứ ai đi qua đều trở thành người xấu.

Dương Phàm nói với vẻ mặt cầu xin.

Du Nhã Ny đại khái nghe ra điểm gì đó, mỉm cười an ủi:

- Em mới bị loạn có mấy ngày mà đã thế này sao? Mấy người đó đều là những lão già thành tinh đã mấy thập niên, lừa dối em một, hai lần là rất bình thường. Chưa ăn đòn thì không biết đau. Chịu thua thiệt lần này chưa chắc đã là việc xấu, có lẽ còn khiến người ta nghĩ tốt về em.

Tâm tình Dương Phàm lúc này mới xem như khá lên một chút, ôm lấy đùi Du Nhã Ny làm gối, dựa đầu lên nằm, thoải mái hừ hừ nói:

- Chỉ có chị là đối xử tốt với em, không tính kế em.

Du Nhã Ny thầm nói: "Không tính kế em, lúc trước sao có thể ngủ với em được chứ?"

- Được rồi được rồi, chị đi bật nước cho em tắm rửa một chút. Tắm xong là quên hết mọi việc thôi.

Nước đã sẵn sàng Du Nhã Ny túm lấy Dương Phàm kéo vào phòng tắm, kết quả là bị Dương Phàm lột sạch ra, hai tay thọc xuống phía dưới, để lộ hết tất cả những gì đang bị che đậy.

- Chậc chậc, thân thể này vẫn như trước, làn da mịn này, còn cả….

Hai người một trên một dưới nằm trong bồn tắm lớn. Dù Du Nhã Ny có da mặt dày tới đâu cũng không dám mở to mắt ngay dưới ngọn đèn sáng ngời, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, mặc cho tiểu oan gia đùa nghịch.

Rất rõ ràng, người nào đó là vì bi phẫn quá mà phát lên lửa dục.

- Chị, hay là chị cũng dời tập đoàn Hòa Tinh tới Uyển Lăng đi?

Dương Phàm một tay nhào nặn giữa hai chân, tay kia hoạt động trên ngực, miệng thì cười nói, vẻ mặt rất đáng ghét.

- Tốt, trước hết em thuyết phục toàn bộ thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tô, làm cho bọn họ không tới tìm em gây phiền toái.

- Vậy thì thôi đi. Em phát hiện rằng thuyết phục chị có lẽ dễ hơn một chút.

Tới nhà Thu Trường Thiên thì tinh thần Dương Phàm đã hưng phấn lên rất nhiều. Sau khi lễ phép cáo biệt, hẹn gặp lại ở Uyển Lăng, Dương Phàm không để người khác lái xe đưa mình đi mà bắt xe khách, lặng lẽ trở về Uyển Lăng. Một trường phong ba đã kết thúc, một trường phong ba khác đang được mở ra.