Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 308 : Do người khác nhau
Ngày đăng: 04:32 20/04/20
Vừa bước vào phòng làm việc, di động trong túi Lâm Đốn lại vang lên, nhín thoáng qua số điện thoại, Lâm Đốn cười nhạt hai tiếng nói:
- Phó bí thư Dương, điện thoại của Đường Đường.
Dương Phàm không thèm quay đầu lại nói:
- Anh nói với cô ta đi.
Lâm Đốn hiểu ý cười cười, ấn trả lời nói:
- Ai thế?
Từ văn phòng của La Đạt Cương đi ra, trên đường đi tới chi nhánh Thiên Mỹ, tâm tình Đường Đường cũng không thả lỏng được nhiều vì lời nói của La Đạt Cương. Sự tình rất rõ ràng, vết xe đổ Uông Ái Dân còn ngay trước mắt. Cục trưởng Đường từ trước tới nay vẫn theo quan điểm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trong lòng không thấp thỏm cũng khó. Cẩn thận nhớ lại ngày còn ở vị trí trưởng ban thư ký thị ủy, hình như cũng chưa từng làm điều gì đắc tội với Dương Phàm, Đường Đường có phần an tâm mới dám gọi cuộc điện thoại này.
Không ngờ Lâm Đốn vừa học vừa làm, một câu "Ai thế?" khiến cho Đường Đường vừa mới từ trên xe bước xuống, giày cao gót vẹo đi một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Tôi gọi bằng di động cơ mà? Cho dù là máy bàn thì cũng phải hiện tên chứ.
Đường Đường thầm kêu trời trong lòng, tự nhủ ngay cả Lâm Đốn cũng dám làm như vậy, có thể thấy được thái độ của Dương Phàm đối với mình.
Nhịp tim đập dữ dội, cái cần cổ vẫn cho rằng trắng mịn đến kiêu ngạo tức khắc đỏ bừng lên, trông như to hẳn hơn một vòng. Sau khi đứng vững, một tay Đường Đường vội vàng đè ngực, bộ dạng như đề phòng trái tim nhảy ra ngoài, trên mặt vẫn cố gắng tươi cười.
- Thư ký Lâm, tôi là Đường Đường bên cục Chiêu thương đây.
- Cục trưởng Đường à, có chuyện gì sao?
La Đạt Cương vừa mở miệng đã nói vô cùng khó nghe. Không đợi Đường Đường trả lời. La Đạt Cương vỗ mạnh bàn nói:
- Tôi nói với cô từ tai này sang tai kia à? Hiện giờ khí thế Dương Phàm đang lên, làm sao cô lại dám đến tận cửa khiến người ta gây sức ép? Đồ đầu heo. Không báo trước cũng đã quá lắm rồi. Giờ không ngờ lại không tới cửa mời, muốn dựa vào một cuộc điện thoại là đòi giải quyết được vấn đề sao? Cô định buộc tôi trở mặt với Dương Phàm sao?
La Đạt Cương nói lời này có thể nói là chém tới tận tim. Đường Đường nghe mà cả người lạnh cóng, biết lần này đã làm ra chuyện xấu gì rồi.
- Người ta không phải không nghĩ nhiều sao? Anh nói xem giờ làm sao đây?
Đường Đường căng thẳng, đàn bà vốn quen dùng mấy kỹ năng làm nũng để thể hiện thái độ, vừa nói còn lắc lắc cái mông của mình.
La Đạt Cương mắng chửi một trận, nghĩ đến cô ả làm việc này cuối cùng là vì mình, trong lòng không khỏi thở dài nói:
- Cô đích thân tới cửa đi, nhất định phải cung kính một chút. Có tôi ở đây, Dương Phàm sẽ không quá đáng đâu. Người như hắn làm việc rất có chừng mực, sẽ không làm khó dễ cô đâu. Nhớ kỹ, quan trọng là cái thái độ, cố nâng thể diện người ta lên.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng La Đạt Cương vẫn âm thầm tức giận, khẽ mắng:
- Đồ đàn bà ngu xuẩn. Khó có thể trọng dụng.
Đường Đường cũng không ngu, sau khi bị mắng một trận, hiểu vấn đề là do mình đắc ý vênh váo. Vừa rồi gọi điện cho Lâm Đốn may mà không có nói gì khó nghe thêm, bằng không hôm nay coi như là không qua được.