Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 326 : Không cần giải thích
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Trương đại tướng vỗ bàn nói:
- Vậy sao không tăng Dương Phàm lên một bậc.
Chu Minh Đạo từ từ rót nước từ phích vào ấm trà rồi nói:
- Dương Phàm còn trẻ, rèn luyện thêm hai năm nữa, tích lũy nền tảng, sau này sẽ bớt phải đi đường vòng.
- Mấy lão chiếm chỗ tốt của Hác Nam, thằng đó không trút cơn tức lên đầu Dương Phàm sao?
Trương đại tướng không hài lòng đáp lại một câu. Trần lão lạnh lùng nghiến răng nói ra hai từ:
- Hắn dám.
Lần đầu tiên Tạ Trường Thuận thấy Hác Nam ra tận cửa nghênh đón một cấp dưới. Chẳng qua tên cấp dưới này cũng ghê. Người lái xe lại là thiếu tướng. Trương Khải Đức không vào trong phòng xem trò hay mà ngồi ngoài hút thuốc uống trà, trông rất bình tĩnh.
Dương Phàm ngồi trước mặt Hác Nam, năm phút đồng hồ mà vẫn không chủ động nói chuyện. Hác Nam đợi khoảng năm phút mà thấy Dương Phàm ngồi đó như một khẩu súng, lạnh lõe, không hề có ý chủ động nói chuyện.
- Đồng chí Dương Phàm. Lãnh đạo tỉnh ủy hiểu rõ tâm trạng của cậu. Cậu có suy nghĩ gì cứ nói thẳng ra.
Dương Phàm vẫn ngồi im không động đậy, chẳng qua vẫn mở miệng nói:
- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền.
Tim Hác Nam như muốn người đập, chuyện này xem ra không dễ thu dọn. Chẳng lẽ thằng ranh Dương Phàm này không nhận được tin tức? Hoặc là mấy lão già ở Bắc Kinh bất mãn với điều kiện mình đưa ra? Nghĩ đến đây, Hác Nam không khỏi có chút khó chịu. Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt một khi đi xuống, tên chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa nhất định sẽ cùng tranh đoạt với mình. Mấy vị lãnh đạo trên Bắc Kinh đang rất không hài lòng với mình. Bây giờ Dương Phàm còn không có ý bỏ qua, thật sự làm người ta quá đau đầu. Nếu không trấn an được thằng ranh Dương Phàm này, như vậy làm sao có tâm trí để đấu với tên Hà Thiếu Hoa kia chứ.
- Bộ máy lãnh đạo tỉnh ủy rất có thể sẽ được điều chỉnh lớn. Sau đó tỉnh ủy có thể điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thị ủy Uyển Lăng. Cậu có suy nghĩ gì cứ việc nói.
Hác Nam tin rằng Dương Phàm hiểu được ý trong lời nói của mình. Nửa bộ phận trước chính là ám chỉ Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt sẽ rơi xuống, nửa bộ phận sau chính là ám chỉ Dương Phàm có thể tăng lên một bậc.
Món lợi này quá hấp dẫn, bao nhiêu người vì một bậc này mà phấn đấu cả đời nhưng cuối cùng vẫn không lên được.
- Bí thư Hác, ngài cứ làm việc, tôi xin phép cáo từ trước.
Dương Phàm đứng lên chào rồi cung kính rời đi.
Không có câu trả lời, điều này làm cho Hác Nam rất tức tối nhưng lại không tìm được lý do thích hợp nào để thuyết phục Dương Phàm. Hác Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Phàm và Trương Khải Đức ra khỏi cửa lên xe rời đi.
Hác Nam thở dài một tiếng. Lão bây giờ chỉ có thể hy vọng vào lão già trên Bắc Kinh mở miệng nói. Như vậy Dương Phàm mới có thể từ bỏ ý đồ.
Trương Khải Đức lái xe đưa Dương Phàm đến câu lạc bộ Huy Thương. Tề Quốc Viễn và Chu Tử Dương đã ngồi chờ ở trong này từ lâu. Bốn người đi vào một căn phòng. Tề Quốc Viễn biết ý đi ra, thuận tay cũng đóng cửa lại. Thấy hai sĩ quan đứng canh ngoài cửa, Tề Quốc Viễn không khỏi cười khổ một tiếng, từ từ rời đi.
- Đã điều tra được bọn chúng ở đâu nhưng ban ngày không thể ra tay. Hai người nhìn xem.
Chu Tử Dương vừa nói vừa mở một tờ giấy ra. Bên trên tờ giấy có một sơ đồ đơn giản.
- Ngôi biệt thự này do Giản Minh đứng tên mua vào năm ngoái. Tôi tìm người ở cục Đất đai điều tra được địa chỉ, sau đó phái người đến đó theo dõi. Trong hai ngày qua có hai cô gái từ biệt thự ra ngoài mua đồ ăn. Chẳng qua bọn chúng mua cũng không ít, mỗi lần đều bỏ đầy cốp sau xe taxi. Nếu không có gì bất ngờ thì Cố Đồng và Giản Minh đang trốn trong đó. Nguồn: https://truyenfull.vn
Chu Tử Dương vừa nói xong, Trương Khải Đức đã đột nhiên cau mày nói:
- Quái lạ, sao cảnh sát lại không tìm được bọn chúng?
Chu Tử Dương nói:
- Tìm được cũng vô dụng, không phải không có chứng cứ sao? Ai có thể chứng minh bọn chúng thuê người đi ám sát Dương Phàm?
Trương Khải Đức nói:
- Tôi thấy không biết chừng cảnh sát đã tìm được bọn chúng. Nhưng đám cảnh sát đang chờ bọn sát thủ liên hệ với chúng rồi mới ra tay bắt một thể. Tôi cảm thấy cậu tốt nhất nghĩ biện pháp đến sở Công an hỏi thăm tin tức.
Dương Phàm nhìn bản đồ rồi lắc đầu nói:
- Mặc kệ có tin tức hay không, tối nay phải vào đó quan sát một chút.
Dương Phàm nói xong liền quay đầu lại nhìn Trương Khải Đức mà nói:
- Anh tìm người theo dõi nơi đó. Ngoài ra chú ý xem xung quanh có cảnh sát theo dõi không?
Trương Khải Đức đứng lên nhưng đột nhiên lại ngồi xuống. Hắn nhìn Dương Phàm mà nói:
- Tốt nhất là đừng lấy mạng chúng.
Dương Phàm cười cười lạnh nhạt nói:
- Chết không phải quá dễ cho bọn chúng sao?
- Sao vẫn không gọi được điện cho Cố Đồng hả?
Cố Tiên Lễ tức giận mắng một câu. Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách Cố gia. Hai người phụ nữ ngồi đối diện, mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động mà khóc.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Cầm lấy báo cáo mà bác sĩ đưa cho, Ngưu Tử Vân chút nữa thì khóc. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Ngưu Tử Vân quay đầu lại nhìn Trương Khải Đức đang bình tĩnh hút thuốc uống trà, hắn có chút xấu hổ cười nói:
- Trương tướng quân, tôi không biết nên giải thích với cấp trên như thế nào.
- Như vậy đừng giải thích nữa.
Trương Khải Đức cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy vỗ vỗ mông mà nói:
- Lúc người của tôi phát hiện thì bọn chúng đã như vậy. Bọn chúng đã thừa nhận mình thuê hung thủ giết người, khẩu cung và lời khai đang ở trên bàn. Ngoài chuyện này ra, tôi không biết gì hết.
Trương Khải Đức nói xong liền ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, nghênh ngang rời khỏi hiện trường.
Mặc dù Ngưu Tử Vân dùng đầu ngón chân cũng đoán được đây không phải là sự thật nhưng mày không phải không có chứng cứ sao? Hơn nữa nói ra cũng thật buồn cười, pháp luật nói chứng cứ. Cho nên lúc không có chứng cứ và nhân chứng, mày tốt bụng đỡ một lão già ngã trên đường, mày còn bị người tố cáo ra tòa. Hành vi trượng nghĩa có đôi khi là chuyện nực cười nhất trên đời. Cho nên nếu không có chứng cứ, hai thằng Giản Minh và Cố Đồng nói chuyện này do Dương Phàm làm. Nhưng Dương Phàm chỉ cần chối không nhận thì hắn cũng không có chuyện gì. Về phần dấu vết trong ngôi biệt thự đã sớm được dọn dẹp. Còn hai cô gái kia cũng được người dân tốt bụng đưa về nhà. Hơn nữa trước khi đi còn tốt bụng đến thăm hỏi nhà hai cô gái này. Đương nhiên người dân tốt bụng đó khi đưa hai cô gái về vẫn đeo khăn che mặt. Sáng hôm đó, cảnh sát còn tìm được một chiếc xe bị trộm ở ven đường.
Dương Phàm ngồi lảo đảo trên mặt đất rất lâu mới lảo đảo đứng lên. Cảnh sát thấy thế liền vội vàng đi lên đỡ hắn dậy, hỏi một câu:
- Phó bí thư Dương, ngài không sao chứ?
Dương Phàm hít mắt nhìn thẻ của người cảnh sát, thản nhiên nói:
- Anh có thể về, ở đây không cần người canh nữa.
Dương Phàm đi ra thì thấy Trầm Ninh đang ngồi xổm trên cầu thang hút thuốc. Hắn đi tới đá vào mông Trầm Ninh một cái rồi nói:
- Cho tao một điếu.
Trầm Ninh vội vàng đứng lên châm thuốc đưa cho Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Chuyện xong hết rồi chứ?
Dương Phàm không lập tức trả lời mà quay đầu lại nhìn cảnh sát đứng ở phía sau năm bước, cười nói:
- Thằng kia được đó, có tiền đồ. Đúng, tao còn nợ cậu ta tiền rượu và vàng mã, nhớ trả giúp tao đó.
Dương Phàm lảo đảo rời đi. Từ phía sau nhìn lại có thể thấy Dương Phàm trông rất cô đơn. Trời khá âm u nhưng lại keo kiệt không đổ giọt mưa nào. Trầm Ninh thở dài một tiếng không đuổi theo mà nguyền rủa một câu:
- Ông trời đáng chết.
Trương Tư Tề hôm nay không đi làm mà xin phép ở nhà. Mới sáng sớm đã vác ghế ra trước cửa nhà ngồi, lặng lẽ cầm chén trà trên tay. Chén trà nóng bốc hơi mang theo mùi thơm rồi biến mất trong bầu trời khá âm u.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Trương Tư Tề chẳng muốn động. Trước khi nhìn thấy Dương Phàm, Trương Tư Tề cảm thấy cả người yếu ớt, không có một chút sức lực. Trương Tư Tề chẳng muốn làm gì hết. Trương Tư Tề không có ý trách Dương Phàm. Nếu Dương Phàm không làm chuyện mà mình nên làm thì Trương Tư Tề càng xem thường người đàn ông của mình. Trương Tư Tề luôn cho rằng đàn ông phải cứng rắn một chút.
Trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng có mấy người luôn giữ được nguyên tắc làm người của mình chứ, không phải bị đủ mọi loại lợi ích hấp dẫn sao?
Khi xe quân sự xuất hiện ở phía xa xa, Trương Tư Tề từ từ đứng lên, đi đến cửa, hai tay đan vào nhau đợi người đàn ông của mình trở về.
Dương Phàm từ trên xe đi xuống ôm chặt lấy Trương Tư Tề, sau đó hôn vào trán nàng mà nói:
- Xin lỗi đã làm em lo lắng.
Trương Tư Tề hôn trả lại Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Nên mà.
- Anh muốn đi ngủ, dù là ai cũng đừng đánh thức anh.
Dương Phàm lúc này trông rất mệt mỏi. Trương Tư Tề nhẹ nhàng sờ sờ mặt chồng rồi nói:
- Đi đi, em để ý mọi chuyện cho anh.
Đóng cửa lớn, rút dây điện thoại và tắt điện thoại di động. Sau khi làm xong mọi chuyện Trương Tư Tề liền nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ. Dương Phàm mặc một chiếc quần ngủ nằm trên giường, không biết hắn đã ngủ từ lúc nào. Dương Phàm ngủ rất say, rất say.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Phàm rồi len lén đi ra, Trương Tư Tề khẽ mỉm cười. Cảm giác đó đã kết thúc, ông xã đã quay về.
Cố Tiên Lễ bị xuất huyết lão nhưng may được đưa đến bệnh viện cứu chữa kịp thời nên mạng sống vẫn giữ được. Ý của các bác sĩ là thời kỳ nguy hiểm vẫn chưa qua hết nên phải ở trong bệnh viện một thời gian. Tốt lắm đó là khỏe lại.
Sáng sớm hôm đó Giản Phương Đạt đến trụ sở tỉnh ủy bộp tờ đơn xin từ chức cho Hác Nam. Lý do xin từ chức đó chính là dạy con không tốt.
Trước hôm đó, Hác Nam đã biết Giản Minh và Cố Đồng đang nằm trong bệnh viện quân khu, tính mạng mặc dù không đáng ngại nhưng bị thương rất nặng. Không nằm trong đó ba tháng thì đừng mong ra được. Ngưu Tử Vân đáng thương lúc báo cáo đã bị Hác Nam mắng cho một câu:
- Vô dụng.
Cùng câu nói đó Hác Nam cũng được nghe trong cuộc điện thoại buổi sáng hôm đó. Cuộc điện gọi từ Bắc Kinh xuống. Phải nói Hác Nam sau khi xuống tỉnh Giang Nam làm rất tốt. Nhưng đáng tiếc lại bị chuyện này liên lụy. Thứ vốn ở trong tay lão nhưng đành bất đắc dĩ bỏ đi.
Khi nhìn thấy Giản Phương Đạt, Hác Nam có cảm giác muốn lao vào bệnh viện bóp chết Cố Đồng và Giản Minh. Đồng thời Hác Nam cũng rất muốn đánh cho thằng đàn ông uể oải trước mặt một trận. Đáng tiếc công việc đánh chó xuống nước không đến lượt Hác Nam. Nhìn Giản Phương Đạt rời đi, Hác Nam có cảm giác đồng tình.