Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 339 : Kỳ quan thành phố Hải Tân

Ngày đăng: 04:33 20/04/20


Ngô Địa Kim sớm gọi điện tới nói Bí thư Dương sẽ đến ăn tối, biết điều mà thể hiện. Lâm Thiếu Bạch lập tức như lắp động cơ vào mông, chạy tới chạy lui trong bếp.

Khi xe dừng ở sân nhà hàng, thấy Lâm Thiếu Bạch dẫn nhân viên nhà hàng đứng thành hai hàng nghênh đón, Dương Phàm nhướng mày không buồn xuống mà nói với Ngô Địa Kim ở xe bên:

- Phó bí thư Ngô, sao không chú ý ảnh hưởng vậy?

Ngô Địa Kim nghe thấy thế liền biết thằng em họ có ý nịnh nọt. Nhưng chuyện này càng là quan chức cấp cao càng không thích.

Ngô Địa Kim vội vàng xuống xe đi đến trước mặt Lâm Thiếu Bạch, nói:

- Làm gì thế hả, bảo lui ra hết. Thằng ranh mày ngu lắm. Bảo một người dẫn đường thôi, lát nữa nếu không gọi, mày không được vào trong phòng.

Ngô Địa Kim rất hận Lâm Thiếu Bạch. Chẳng qua Lâm Thiếu Bạch cũng không phải thằng ngu, ngu sao có thể làm ăn lớn như vậy, liền nói:

- Đi làm việc đi, cô ở lại.

Dương Phàm lúc này mới xuống xe đỡ Trương Tư Tề. Ngô Địa Kim ân cần dẫn đoàn người vào phòng. Sau đó cầm thực đơn cười nói:

- Bí thư Dương uống gì chứ?

- Cả ngày vất vả, rượu gì cũng được.

Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Dương Phàm khá hài lòng với phó bí thư Ngô. Người này có năng lực giải thích rất mạnh, nếu có thể hợp tác thì tốt nhất. Tục ngữ có câu một hảo hán ba người giúp, ở nơi xa lạ này, Dương Phàm nhất định cần người địa phương hợp tác để mở ra cục diện mới. Đám người Tào Dĩnh Nguyên chỉ là một phần trong kế hoạch.

Ngô Địa Kim cầm lấy chai rượu trông khá đục:

- Vậy uống rượu Sơn Lãm đi, đây là đặc sản của người Lê tộc, độ không cao.

Dương Phàm gật đầu đồng ý. Nhân lúc đồ ăn chuẩn bị mang lên, Ngô Địa Kim ngồi xuống gần Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:

- Bí thư Dương, cảm ơn ngài đã cho chút mặt mũi. Nói thật tôi vẫn rất lo lắng trong lòng.

Dò xét như vậy rất có chừng mực, mục đích cũng rõ ràng.
- Dừng xe.

Dương Phàm kêu lên một tiếng rồi từ trên xe đi xuống, đi đến trước mặt đám người. Ban đêm không thấy rõ bộ mặt của bọn họ nhưng có thể thấy rõ vẻ bất đắc dĩ. Có người lo lắng gọi điện thoại nhưng Dương Phàm nghe không hiểu mấy vì bọn họ nói giọng địa phương.

Dương Phàm đi tới trước kinh ngạc nhìn cảnh này. Trong một ngõ nhỏ có một người dắt xe máy bị hai người giữ lại không cho đi. Sau một lúc giằng co, xe vẫn bị hai người phía sau khống chế.

Không hiểu nơi này xảy ra chuyện gì, Dương Phàm lặng lẽ về xe.

- Bọn họ làm gì đó?

Trương Tư Tề hỏi một câu, Dương Phàm cũng không rõ chỉ có thể lắc đầu nói:

- Anh cũng không biết, không biết cơ quan nào của thành phố làm như vậy.

Nhớ đến lời Trầm Ninh nói, Dương Phàm nghĩ không phải người của cục Giao thông chứ? Toàn mặc quần áo bình thường mà.

Lúc này lái xe nói:

- Người của cục Giao thông bắt xe ôm trái phép.

Dương Phàm cười cười đưa một điếu thuốc cho lái xe:

- Sao thế, hiện tượng này rất phổ biến sao?

Lái xe cười nói:

- Vị lãnh đạo này, ngài là người bên ngoài nên không biết. Đây là kỳ quan về đêm của thành phố Hải Tân.