Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 355 : Thắng lợi của Dục Vọng
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Chu Dĩnh nhìn thấy không hề có cảm giác buồn cười mà ngược lại cảm thấy khó chịu. Đây đúng là một loại phát tiết áp lực. Bình thường Dương Phàm rất khó uống say, khả năng khống chế rất tốt, không hề làm loạn gì cả mà đi ngủ ngay. Hôm nay lại rất khác thường, thể hiện áp lực rất lớn mà Dương Phàm đang phải đương đầu. Hắn cảm nhận thấy áp lực không thể nắm được toàn bộ cục diện thành phố Hải Tân trong tay. Mà thắng lợi ở Đàm Tuyết Ba này chính là mở ra một lỗ thông cho tâm tình bị kìm nén của Dương Phàm.
Hai người phụ nữ đỡ Dương Phàm lên xe ngồi, Đàm phu nhân mỉm cười chất phác nhìn Chu Dĩnh lái xe trở về.
Trở lại nhà khách, nữ binh Tiểu Trương đang gác, thấy Chu Dĩnh đỡ Dương Phàm nồng nặc mùi rượu xuống xe, lập tức đi tới hỗ trợ. Khi tới cửa, Tiểu Trương còn nhỏ giọng dặn:
- Nhẹ nhàng một chút, vừa mới ngủ.
Chu Dĩnh nhìn cửa phòng ngủ đã khóa, đành phải đỡ Dương Phàm vào phòng bên. Dương Phàm nằm vật trên giường không nhúc nhích. Chu Dĩnh thấy không có việc gì liền bảo Tiểu Trương đi ra ngoài, lấy một chậu nước ấm lau người cho Dương Phàm. Sau khi lau xong thì toàn thân cô đầm đìa mồ hôi.
Sau khi xả đầy bồn nước ấm, Chu Dĩnh đứng trước bồn rửa mặt, cởi sạch sẽ nhưng không vội vã xuống nước mà đứng nhìn vào gương như thể đó không phải là chính mình vậy. Da thịt rất trắng, eo lưng rất nhỏ, đáng tiếc đã hai mươi sáu tuổi rồi, vậy mà vẫn còn cô đơn. Sau một tiếng thở dài u oán, Chu Dĩnh thả mình vào bồn nước. Làn nước ấm áp xoa dịu khắp toàn thân, tất cả các lỗ chân lông hơi mở ra. Chu Dĩnh thoải mái hừ hừ mấy tiếng, bất chợt cửa bị đẩy ra, tiếp theo Dương Phàm mơ mơ màng màng tiến vào, đứng trước bồn cầu.
Trong lúc nhất thời Chu Dĩnh ngơ ngẩn cả người thì đã thấy người đàn ông đó kéo quần đùi xuống. Động tác đầu tiên của Chu Dĩnh là che trước ngực, động tác thứ hai là nhắm mắt lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Mắc cở chết người.
Cũng may Dương Phàm đi ra rất nhanh… tiếng nước chảy róc rách… sau đó hắn loạng choạng rời đi. Lạch cạch… bên ngoài truyền tới tiếng ngã sấp, tiếp đó là tiếng nói thì thầm. Chu Dĩnh vội vàng lau sợ người, quấn khăn tắm đi ra.
Trên tấm thảm phòng khách, Dương Phàm đang nằm chổng bốn vó ở đó, miệng không biết đang thì thầm điều gì. Vừa thấy vậy, Chu Dĩnh liền cố không e lệ, vội vàng kéo Dương Phàm dậy. Mất rất nhiều công sức, Chu Dĩnh mới đỡ được Dương Phàm lên trên giường. Nhìn người đàn ông vẫn luôn chiếm trọn trái tim mình, Chu Dĩnh mỉm cười chua xót, lại tới chỉnh tư thế nằm cho Dương Phàm.
Đang mơ mơ màng màng, Dương Phàm đột nhiên ôm cổ Chu Dĩnh, hạ giọng nói:
- Bà xã…
- Lại thêm nữa! Em cắn chết anh!
Trương Tư Tề nghiến răng nghiến lợi thì thầm.
Dương Phàm trầm mặc một hồi lâu mới cười khổ nói nhỏ:
- Xin lỗi em, hôm nay quả thật sơ suất quá.
Trong bóng tối, Trương Tư Tề không nói nữa mà co mình lại nằm trong lòng Dương Phàm, hai tay nhàm chán nghịch ngợm bàn tay chồng mình.
- Vài ngày tới, em có thể phục vụ anh nhưng anh đừng hy vọng cả em và cô ấy cùng hầu hạ anh.
Sau một lúc lâu, Trương Tư Tề mới toát ra một câu như vậy. Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Trương Tư Tề dùng phương thức này để cạnh tranh, kết quả này khiến Dương Phàm hơi không ngờ.
Trương Tư Tề bật cười không nói gì, chỉ xoay người lại, đôi mắt sáng nhấp nháy trong đêm, nhìn Dương Phàm thật sâu, âm u hỏi:
- Có phải em ngu ngốc lắm không?
Dương Phàm...