Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 371 : Ý nghĩ
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Dương Phàm nghe ra một điểm. Có lẽ lớp học trường Đảng đã tạo không gian suy nghĩ cho rất nhiều người, có người nóng lòng muốn thử. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ như vậy. Thầm nói Tào Dĩnh Nguyên quá sốt ruột, cho lão đòn sát thủ này là dùng để dọa người. Lão lại lấy đó làm con dao muốn chém, muốn đâm đâu thì đâm sao?
- Ừ, chuyện này tôi đã biết. Dương Phàm suy nghĩ đến đây liền nói một câu như vậy. Tào Dĩnh Nguyên là thị trưởng chính quyền thành phố Hải Tân, cũng không thể nào quá khi dễ người được. Chuyện này phải hỏi thái độ của Ngô Địa Kim trước. Lời nói một phía của Đàm Tuyết Ba không thể hoàn toàn tin được.
Nếu là bí thư thị ủy trước đây nói như vậy, Đàm Tuyết Ba nhất định sẽ không chịu buông tha, ít nhiều cũng oán giận vài câu. Bây giờ Dương Phàm rất tôn trọng mình, điều này khiến Đàm Tuyết Ba không mặt dày được. Hơn nữa quyền uy của bí thư thị ủy kiểu gì cũng phải giữ. Đàm Tuyết Ba biết kỷ luật tổ chức.
- Lê Quý, đi mời Ngô Địa Kim đến đây.
Dương Phàm dặn một câu, Đàm Tuyết Ba định đứng dậy cáo từ, việc này tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu. Nhưng không ngờ Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Trưởng ban Đàm lưu lại đi, ý kiến của đồng chí tôi rất coi trọng.
Thái độ này của bí thư thị ủy đúng là không có ý làm khó đối phương. Đàm Tuyết Ba đúng là nhiều kinh nghiệm, nhưng một người có thể làm việc dưới nhiều bí thư thị ủy mà không ngã, bên trong chẳng lẽ không có gì đáng điều tra hay sao? Dương Phàm là bí thư thị ủy chẳng những phải tôn trọng các đồng chí nhiều kinh nghiệm, cũng phải tôn trọng một chút những người khác chứ.
Tóm lại thái độ này của Dương Phàm làm cho Đàm Tuyết Ba không thể không thu liễm tất cả. Bí thư thị ủy có quyền là không sai, nhưng quyền lợi này vận dụng như thế nào, thái độ với từng đối tượng ra sao cũng cần phải chú ý.
Ngô Địa Kim rất nhanh đã đi lên. Ngô Địa Kim thấy Đàm Tuyết Ba cũng ở trong phòng làm việc của Dương Phàm liền hiểu rõ là có chuyện gì. Tào Dĩnh Nguyên có ý đổi lại chức cục trưởng cục Tài chính đó là xuất phát từ góc độ thuận lợi cho công việc của chính quyền thành phố. Đàm Tuyết Ba muốn giữ Lưu Á hiển nhiên cũng có chút nguyên nhân. Về phần Ngô Địa Kim, vị trí cục trưởng cục Tài chính nếu không động tâm có còn là người bình thường không?
Ba người bên dưới đều có ý đồ riêng của mình với chức cục trưởng cục Tài chính nhưng bây giờ bí thư thị ủy Dương Phàm lại chưa có ý kiến gì.
- Trưởng ban Đàm cũng có ở đây sao, vừa lúc tôi có một chuyện muốn báo cáo với Bí thư Dương.
Ngô Địa Kim vừa nói như vậy, Dương Phàm không khỏi cười một tiếng trong lòng. Ba người đều có tính toán riêng, đầu tiên đưa hết lên mặt bàn cho tôi. Lời này của Ngô Địa Kim có ý mời Đàm Tuyết Ba chủ động tránh ra. Dương Phàm hiển nhiên không thể để cho hắn như nguyện được. Hơn nữa thằng ranh này vừa có chút vấn đề nhỏ, đầu tiên vào đáng lẽ phải hỏi một câu vì sao Dương Phàm mời hắn đến chứ. Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, mới mở miệng đã lộ ra chân tướng.
- Phó bí thư Ngô, tôi bảo trưởng ban Đàm lưu lại là có chút việc tôi muốn hỏi một câu.
Dương Phàm mập mờ gõ một câu, Ngô Địa Kim không khỏi thầm giật mình, hắn biết mình vừa nãy quá sốt ruột.
- Ha ha, Bí thư Dương gọi tôi có chỉ thị gì?
Ngô Địa Kim không thể không trở lại quỹ đạo bình thường của mình. Dương Phàm rất nhẹ nhàng mà khéo léo nắm quyền chủ động vào trong tay.
- Ngồi xuống rồi nói.
Dương Phàm mặt không chút cảm tình nói một câu. Chờ Lê Quý vào rót nước rồi đi ra, Dương Phàm mới nhìn hai người đối diện mà nói:
- trưởng ban Đàm, đồng chí nói một chút về tình hình nhân sự ở cục Tài chính bây giờ.
Đàm Tuyết Ba không nghĩ Dương Phàm vừa mở miệng nói đã nhắc đến vấn đề này, đây có phải là đang kiểm tra năng lực của trưởng ban Tổ chức cán bộ không? Hay là có ý gì khác? Đàm Tuyết Ba trầm ngâm một chút rồi từ từ nói:
- cục Tài chính từ trước đến nay luôn là cơ quan nhà nước nóng bỏng, từ bí thư thị ủy khóa trước thì cục Tài chính có một cục trưởng và bốn phó cục trưởng, còn có một phó bí thư. Trải qua đợt động đất chính trị lần trước, cục Tài chính cũng bị cuốn vào trong đó vài lãnh đạo chủ chốt nên nhân sự bây giờ khá thiếu hụt.
"Đàm Tuyết Ba đang muốn nhét người vào trong đây" Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dương Phàm, sau đó lại nghĩ tiếp Đàm Tuyết Ba đầu tiên là giữ Lưu Á lại, sau đó mới đề bạt một người. Khả năng này cao nhất.
- phó bí thư Ngô, anh có ý kiến gì không? Dương Phàm vẫn không tỏ thái độ rõ ràng mà quay sang hỏi Ngô Địa Kim một câu. Cách nói này nhìn thì thấy tôn trọng đồng chí, nhưng Ngô Địa Kim lại có cảm giác Dương Phàm đang vứt một khúc xương cho mọi người đoạt? Nhưng cục Tài chính quá hấp dẫn, ai có thể không quan tâm? Sau lưng Tào Dĩnh Nguyên mơ hồ có Dương Phàm ủng hộ, chuyện này có thể vượt quá mức độ chấp nhận của Dương Phàm hay không? Đây mới là vấn đề quan trọng.
- Nếu như Lưu Á quả thực lên trường Đảng tỉnh học tập, bên phía cục Tài chính đúng là rất bận rộn. Ý của thị trưởng Tào là để cho phó cục trưởng Tạ Khiêm chủ trì công việc, tôi cảm thấy như vậy cũng không phải không thể được. Nhưng tôi nghĩ cần phải thăng cường lực lượng của cục Tài chính là thỏa đáng nhất.
Ngô Địa Kim rất cẩn thận nói ra ý của mình, tăng người.
Vừa nghe thấy ý kiến của Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba, Dương Phàm coi như đã nắm rõ được sự việc. Tào Dĩnh Nguyên có lẽ muốn điều chỉnh công việc của cục Tài chính một chút, mục đích ban đầu có lẽ là muốn đề bạt sử dụng Tạ Khiêm, để cho phó cục trưởng này đứng lên lãnh đạo toàn cục. Khả năng rất lớn có thể là do Lưu Á không thích Tạ Khiêm, nên vẫn có thái độ mơ hồ trong việc đề bạt Tạ Khiêm thành phó giám đốc thường trực. Chuyện này làm cho Tào Dĩnh Nguyên tức, cho nên muốn cho Lưu Á lên trường Đảng học tập một chút, thay đổi lại tư tưởng, học cách tôn trọng lãnh đạo. Sau đó sẽ thuận lợi nâng Tạ Khiêm lên. Nếu thật sự làm cho Tào Dĩnh Nguyên thò tay vào chức vụ cục trưởng cục Tài chính, có lẽ lão không dám, cũng không có trí tuệ chính trị như vậy. Vấn đề nhân sự là do Dương Phàm quản, Tào Dĩnh Nguyên không có cái gan vượt quá.
Dương Phàm suy nghĩ rõ ràng càng không thể tỏ thái độ vội vàng, chỉ ừ hai tiếng rồi nói:
Cách hỏi trực tiếp như vậy làm cho Tào Dĩnh Nguyên có chút khẩn trương. Dù sao vấn đề nhân sự nằm trong tay Dương Phàm. Tào Dĩnh Nguyên muốn làm cũng không phải là điều chỉnh công tác mà không để ý đến ai khác. Cho nên Tào Dĩnh Nguyên rất nhanh đã yên tâm, cười cười nhỏ giọng nói:
- Lưu Á là đồng hương với trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy, là cán bộ giàu kinh nghiệm. Mấy lần phân phối tài chính hơi chậm chạp, điều này là một nhân tố khá bất lợi cho công việc của chính quyền thành phố. Cho nên tôi định điều chỉnh một chút, để Tạ Khiêm làm phó cục trưởng thường trực. Ngoài ra hai chức phó cục trưởng khác cũng điều chỉnh một chút.
Tào Dĩnh Nguyên cũng không muốn che giấu gì. Dương Phàm hỏi một câu như vậy, trước đó nhất định đã biết rõ tình hình.
- Như vậy đi, chuyện Lưu Á đi học tập thì thôi, các công việc khác do tôi đứng ra làm. Ngoài ra bố trí thêm một chức phó cục trưởng nắm giữ công việc thanh tra tài chính. Còn các điều chỉnh khác tôi thấy không cần thiết, lão thấy thế nào?
Đây là thủ đoạn mà Dương Phàm đưa ra, làm cho ba người bên dưới đánh nhau, nhưng người vỗ bàn cuối cùng chính là Dương Phàm. Về phần lựa chọn phó cục trưởng, Dương Phàm sẽ cho Ngô Địa Kim làm. Kết quả cuối cùng là thăng bằng. Lợi ích của bốn người Tào, Ngô, Đàm, Lữ đều có. Các người cứ thò tay vào bên trong, chỉ cần tôi thấy không quá đáng thì thương lượng được hết. Đây là nguyên tắc của Dương Phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn Dương Phàm đang mỉm cười với mình, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên thật ra đang lạnh giá, thầm nói chiêu này quá âm hiểm, làm cho bốn người chúng ta đánh nhau đầu rơi máu chảy. Hai phó cục trưởng quan hệ tốt với Lữ Ngọc Phương còn không cho điều chỉnh, điều này không phải là tăng áp lực trong nội bộ chính quyền thành phố cho mình sao? Trong lòng mặc dù có bất mãn, nhưng bởi vì không theo kịch bản mà Tào Dĩnh Nguyên đặt ra từ trước. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên cũng không dám một lúc đắc tội quá nhiều người. Cho nên quyết định này của Dương Phàm mặc dù có chút bá đạo, nhưng vẫn là tổng hợp ý kiến từ nhiều mặt.
Trong suốt bữa ăn mặc dù Tào Dĩnh Nguyên luôn cười cười vui vẻ nhưng thật ra trong lòng rất nặng nề, chẳng qua đồng thời còn có chút kính sợ. Dương Phàm dù nói như thế nào cũng hóa giải được cuộc đấu tranh mày chết tao sống ở cục Tài chính giữa Tào Dĩnh Nguyên và các người khác. Đồng thời cũng ủng hộ đồng chí Tào Dĩnh Nguyên tạo dựng uy tín? Không phải sao?
Trước khi ra khỏi nhà hàng, Tào Dĩnh Nguyên không tự chủ mà quay đầu lại nhìn, cười khổ một tiếng lắc đầu.
Chiều khi đi làm Tùng Lệ Lệ chăm chú vào đọc tài liệu hơn nhiều. Sau khi xem cẩn thận liền đưa cho Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ nói:
- Những chỗ cảm thấy không ổn tôi đã gạch chân bằng bút đỏ.
Những chỗ cảm thấy không đúng chính là những lời tổng kết. Trong đó có mấy chỗ hơi lệch vào Lâm Mãnh, ví dụ như gì mà thái độ nhận tội tốt, tích cực trả lại ngân sách. Dương Phàm xem xong không khỏi cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt rất bình tĩnh, tùy ý nói một câu:
- Sao không thấy việc khác nữa nhỉ?
Tùng Lệ Lệ nghe xong mà sợ run lên, không khỏi thở dài một tiếng cho Tống Đại Thành. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ chỉ là khóc lóc giả vờ mà thôi. Tên Tống Đại Thành kia, Tùng Lệ Lệ vốn thấy không vừa mắt.
- Bí thư Dương, tôi nghe người ta nói, chủ nhiệm Tống lúc trước khi còn ở huyện Thạch Ô, lúc đó bí thư huyện ủy rất coi trọng đồng chí này, còn gả cháu gái cho đồng chí Tống Đại Thành. Sau này lại nghe nói bí thư huyện ủy huyện Thạch Ô xảy ra chút vấn đề, sau đó Tống Đại Thành cũng ly hôn.
Tùng Lệ Lệ nói rất tùy ý, lại còn là nghe nói.
- Ừ?
Dương Phàm nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi liếc mắt nhìn Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ không hề hoang mang ưỡn ngực nói:
- Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe một trưởng bối nhắc tới, nói cái gì mà bạn tốt năm đó lại nuôi phải một con sói trong nhà.
Dương Phàm cười cười gật đầu nhỏ giọng nói:
- Sao không nói sớm?
Tùng Lệ Lệ vẫn bình tĩnh như trước:
- Đây chỉ là chuyện không căn cứ, tôi sao có thể nói với ngài.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Có căn cứ hay không tôi tự biết, chị chỉ cần nói là được