Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 377 : Bằng chứng

Ngày đăng: 04:33 20/04/20


Dương Phàm hừ một tiếng, nói với Lê Quý:

- Mang thuốc lá vào đây cho mọi người hút. Nói với các đồng chí rằng tôi nói họ đã vất vả rồi.

Ba phút sau, tòa nhà cục Công an nổi lên một trận hoan hô ầm ĩ.

Dương Phàm lúc này mới cười quay đầu lại nhìn Hồ Gia Anh đang ngồi bên cạnh chờ tin tức không chịu đi.

- Học tỷ! Vừa lòng chứ?

Dương Phàm cười nói.

Lúc này, vẻ mặt Hồ Gia Anh cũng cực kỳ kích động. Cô gật gật đầu nói:

- Ừ, Hiện tại tôi có thể an tâm trở về.

Dương Phàm nói Tùng Lệ Lệ đưa Hồ Gia Anh xuống lầu, tiếp đó bản thân ngồi tại chỗ trầm ngâm một hồi rồi cầm điện thoại, bấm dãy số của Bí thư Tỉnh ủy Triệu Việt. Người nghe điện là thư ký.

- Tôi là bí thư thị ủy Dương Phàm của thành phố Hải Tân. Có việc quan trọng cần báo cáo bí thư Triệu.

Thư ký lập tức chuyển điện thoại vào trong. Dương Phàm báo cáo lại toàn bộ quá trình vụ án cũng như cách xử lý.

Triệu Việt nghe xong trầm mặc hồi lâu mới hạ giọng nói:

- Cậu xử lý tốt lắm! Hiện tại rất nhiều cán bộ của chúng ta chỉ để ý tới mũ quan, chỉ cần có sự kiện ngoại giao đều có thiên hướng nghiêng về người ngoại quốc. Tôi kiên quyết ủng hộ cậu chuyện này. Cậu khẩn trương chuyển tài liệu lên đây, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế đi. Khi ra tòa, tôi sẽ giúp cậu. Tôi không tin, đã nhiều năm giải phóng như vậy, người ngoại quốc còn có thể làm xằng làm bậy trên lãnh thổ Trung Quốc.

Buông điện thoại, Dương Phàm thở ra một hơi thật dài. Không ngờ thái độ của Triệu Việt lại như vậy. Dương Phàm vốn còn chuẩn bị tâm tư đối nghịch, hiện tại xem ra không cần nữa rồi.

Triệu Việt vừa treo điện thoại thì Chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đã hiện ra ở cửa, vội vàng nói:

- Bí thư Triệu, Thành phố Hải Tân làm cái gì vậy? Nghe nói bắt tám người Hàn Quốc. Người ta đã đến chính quyền tỉnh kháng nghị rồi đó.

Triệu Việt kể lại những gì Dương Phàm vừa báo cáo. Hầu Tiếu Thiên nghe xong liền hung hăng bóp nát điếu thuốc, nói:

- Một đám khốn khiếp! Phải làm cho bọn chúng tiếp thu chế tài pháp luật. Tôi ủng hộ phương thức xử lý của đồng chí Dương Phàm!

Triệu Việt cảm khái nói:

- Đồng chí Tiếu Thiên à, rất nhiều đồng chí bên dưới của chúng ta có vấn đề về nhận thức, vừa nhắc tới khách nước ngoài liền lo lắng ảnh hưởng tới quốc tế. Là người phụ trách chủ yếu trong tỉnh, tôi thấy chuyện này đáng giá đưa lên làm một hội nghị để nhận thức chung, phòng sau này lại phát sinh chuyện tương tự thế này.

Hầu Tiếu Thiên cười nói:

- Được, vậy tôi sẽ nên lên vấn đề này trong hội nghị.

Hầu Tiếu Thiên đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Việt, trên mặt hơi hiện lên vẻ âm trầm. Dương Phàm không ngờ lại báo cáo Triệu Việt trước mà không phải là báo cáo mình trước. Việc này khiến trong lòng Hầu Tiếu Thiên có chút bất mãn.

Lúc này thư ký của Hầu Tiếu Thiên mỉm cười đi tới hạ giọng nói:

- Chủ tịch tỉnh Hầu, bí thư thị ủy Dương Phàm thành phố Hải Tân gọi điện thoại.

Lại một lần báo cáo lấy lệ, Dương Phàm treo điện thoại, trầm ngâm một hồi rồi vẫy Lê Quý vào nói:

- Ghi lại một chút. Mười giờ sáng mai mời họp thường ủy, chuyên môn thảo luận vấn đề này.

Ăn cơm chiều cũng không khách lắm so với ngày thường, ba món đồ ăn đơn giản và một bát canh trứng cà chua. Dương Phàm ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Trương Tư Tề nói:

- Mang ít rượu uống đi, rượu trắng nhé.

Mỗi lần Dương Phàm đề xuất muốn uống rượu là sẽ phát sinh một chuyện gì đó. Đã rất quen tính cách này của Dương Phàm, Trương Tư Tề nghe vậy sửng sốt sau cười nói:

- Nơi này không phải Uyển Lăng, bảo bên nhà ăn đưa tới một lọ, sau đó gọi thêm một hai món đồ ăn nữa được không?

Chu Dĩnh gật gật đầu cười nói với Dương Phàm:

- Không phải là có rượu thuốc à? Uống sẽ có lợi cho thân thể.

Trương Tư Tề cười cười nhìn Dương Phàm. Dương Phàm lắc đầu nói:

- Thứ đó uống không đủ mạnh, anh muốn uống chút rượu trắng.

Chu Dĩnh đứng lên nói:

- Để em đi gọi.

Dương Phàm nhắm mắt lại dựa lưng nằm xuống sô pha thở dài một hơi. Trương Tư Tề ở bên cạnh múc đầy một bát canh, nhẹ nhàng đẩy sang cho Dương Phàm nói:
Tào Dĩnh Nguyên hơi nhíu mày một chút, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái, tuy nhiên nghĩ lại, cảm thấy Dương Phàm vẫn còn nể mặt mình một chút và vẫn để lại đường sống cho mình, bởi vậy ho khan một tiếng rồi tiếp lời:

- Bí thư Dương nói rất đúng. Là thị trưởng, tôi tự kiểm điểm thấy ban đầu xử lý vấn đề hơi quá e dè.

Dương Phàm cười gõ lên mặt bàn nói:

- Mọi người ngồi đây có lẽ đều đã xem ảnh và video trên mạng. Hiện tại tôi có thể nói với mọi người, đêm qua cơ quan công an cũng đã nắm được chứng cớ tương ứng. Đó là bằng chứng.

Hội nghị thường ủy lâm thời kết thúc, bề ngoài là thảo luận sự kiện ngoại giao, trên thực tế là để nhắc nhở các đồng chí dự họp một vấn đề, Bí thư thị ủy mới này là nhân vật có tính tình thế nào.

Dám đảm nhận đại sự! Đây là ấn tượng của tất cả mọi người về vị Bí thư thị ủy mới này. Từ khi tới nhận chức tới này, đầu tiên là vụ việc ở xã Dương Mã, giờ tới vụ việc ở khách sạn Nam Cương, Dương Phàm đã thể hiện sự cương trực và nguyên tắc làm việc khiến người ta phải nhìn vào.

"Kết hợp cương nhu!" Trở lại trong phòng làm việc, Ngô Địa Kim bổ sung thêm một câu bình luận như vậy. Từ cách Dương Phàm xử lý cục Tài chính và thủ đoạn đối với chính quyền thành phố, không thể không thừa nhận điểm này. Trong lòng Ngô Địa Kim ít nhiều hơi tiếc nuối. Hầu Tiếu Thiên đặt Ngô Địa Kim ở vị trí này không phải là tùy ý. Giả sử Bí thư thị ủy không phải loại nhân vật mãnh liệt như Dương Phàm, chỉ cần Ngô Địa Kim thông đồng với Tào Dĩnh Nguyên một chút, vậy rất nhiều chuyện sẽ trở nên cân bằng. Tuy nhiên hiện tại lại khác, Dương Phàm nói gì ở hội nghị thường ủy, không ai dám phát ra nửa chữ "không". Điểm quan trọng chính là, vị Bí thư thị ủy này chuyên môn nắm những vấn đề cốt yếu, một số vấn đề nhỏ chưa bao giờ tính toán chi ly. Tính cách độ lượng này, cộng với cung cách làm việc của bản thân đã xác lập được uy thế rất nhanh. Ngô Địa Kim tự cho rằng, với năng lực của mình, thực sự là rất khó để có thể cân bằng được trong tình hình này.

Tào Dĩnh Nguyên trở lại văn phòng, trong lòng nhiều ít hơi hổ thẹn. Ở vị trí thị trưởng này, bởi vì mới đến, rất nhiều chuyện đều chú ý một chữ "ổn". Đây cũng là thói quen nhiều năm trên quan trường. Một người rất cẩn thận, khi gặp đại sự khó tránh khỏi nhòm trước ngó sau.

"Mình không bằng được!" Tào Dĩnh Nguyên tự than thở, ngồi ổn định trên ghế của mình. Mặc kệ nói như thế nào, được Dương Phàm ngầm thúc đẩy, Tào Dĩnh Nguyên mượn việc đi học tập tại trường Đảng, tiến hành điều chỉnh công tác trong toàn bộ chính quyền thành phố một cách rất thuận lợi, làm cho gần đây sắc mặt Lữ Ngọc Phương càng ngày càng khó coi. Tào Dĩnh Nguyên không phải không nghĩ tới việc tương lai Dương Phàm sẽ cường thế chèn ép mình gắt gao, nhưng từ góc độ khác thì thấy rằng Dương Phàm cơ bản không hề động tay động chân vào công tác của chính quyền thành phố. Từ trước tới giờ Dương Phàm đều tận lực giúp đỡ các công việc của chính quyền, không hề có ý ngăn cản. Hơn nữa từ sau khi Dương Phàm tới nhận chức, Dương Phàm không hề có ý tứ dựa vào các vị lãnh đạo trong tỉnh, thể hiện rõ ý đồ chỉ ở đây không lâu rồi sẽ đi. Dương Phàm mà đi, khả năng Tào Dĩnh Nguyên tiếp nhận vị trí Bí thư thị ủy là rất lớn. Theo lệ thường mà nói, ngày Dương Phàm rời đi chính là ngày Tào Dĩnh Nguyên lên chức. Đương nhiên, hết thảy phải đảm bảo điều kiện tiên quyết là Tào Dĩnh Nguyên phải âm thầm làm đủ các công tác trước mặt phó bí thư tỉnh ủy Giang, bước tiếp theo là được bí thư tỉnh ủy Triệu tán thành. Khi đó thì hết thảy tự nhiên nước chảy thành sông.

Xét đến cùng, không cần thiết phải đối nghịch với Dương Phàm. Cục diện yên ổn đoàn kết cần tất cả mọi người giữ gìn.

Lê Quý thấy ở cửa xuất hiện một phụ nữ khí chất lịch sự tao nhã cao quý thì cảm thấy có cảm giác kính nể. Tuy người phụ nữ này không tính là quốc sắc thiên hương nhưng chỉ đứng đó thôi đã lộ ra khí thế uy nghiêm một cách thản nhiên khiến người khác không dám nhìn lâu.

- Xin chào! Cô hỏi tìm ai?

Lê Quý vội vàng đứng lên, ngôn ngữ cũng rất lịch sự

- Bí thư Dương có đây không?

Giọng điệu của người phụ nữ rấ dịu dàng, mang theo sự cuốn hút mãnh liệt khiến người ta có cảm giác như cỏ khô gặp mưa xuân.

Bộp!

Trong buồng truyền đến tiếng chén trà rơi xuống mặt đất, tiếp theo Dương Phàm hiện ra ở cửa buồng trong, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó, lộ ra nụ cười gần như ngây ngô.

- Chị vào thì em lại ra!

Chúc Vũ Hàm mỉm cười, biết rằng chỉ ở trước mặt mình, Dương Phàm mới có biểu hiện như vậy. Đây là sự vui sướng xuất phát từ nội tâm.

Lê Quý nghe ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn Bí thư Dương, lại nhìn người phụ nữ này, sau đó thành thật ngồi quay mặt vào bàn làm việc, giả vờ câm điếc.

- Ha hả, đương nhiên là em đi ra rồi!

Dương Phàm cười, gật đầu nói:

- Chị chờ một chút nhé.

Nói xong Dương Phàm vội vàng quay vào trong phòng, cầm chiếc cặp cá nhân, dặn dò Lê Quý:

- Trong ngày hôm nay tôi không tiếp nhận báo cáo.

Thấy Chúc Vũ Hàm mở cửa chiếc BMW, Dương Phàm không khỏi cười nói:

- Chị vẫn thích loại này nhỉ.

Chúc Vũ Hàm cười nói:

- Thuê tạm thôi, nhờ khách sạn hỗ trợ liên hệ, lúc ấy cũng không nghĩ gì cả, cứ tiện mồm nói một nhãn hiệu thôi. Hiện tại em nói vậy khiến chị mới phát hiện vấn đề này, quả thật chị thích loại xe này.

Xe ra khỏi tòa nhà thị ủy, Chúc Vũ Hàm vốn định tập trung lái xe nhưng bị Dương Phàm ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm khiến Chúc Vũ Hàm hơi đỏ mặt, giơ tay lên sờ má hạ giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

- Chị ra khỏi cửa không hề trang điểm mà vẫn xinh đẹp quá!

Lời nịnh nọt này khiến tay Chúc Vũ Hàm run lên, may mà vẫn lái được bình thường.

Sau khi ổn định, Chúc Vũ Hàm cười mắng:

- Miệng ngọt như mật ấy. Người ta còn phải lái xe