Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 380 : Cắt bánh ngọt
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Dương Phàm phủ định Nguyễn Bình Hòa khiến Tào Dĩnh Nguyên hoảng sợ, nháy mắt mấy cái mới bình ổn được tâm trí.
Trong đầu Tào Dĩnh Nguyên xoay chuyển rất nhanh nhưng không thể nào hiểu nổi. Quan hệ giữa Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú nhìn có vẻ không tồi, sao lại không cấp cơ hội cho Nguyễn Bình Hòa chứ? Dựa theo phân công bình thường, Nguyễn Bình Hòa đến đây cũng chỉ có thể quản lý vài cơ quan nước trong (nước trong thì không có cá - DG). Chẳng lẽ Dương Phàm không đồng ý với điều chỉnh phân công của chính quyền thành phố sao? Nói cái gì mà "lửa sém lông mày" chỉ là lời khách sáo à? Nhưng nghĩ lại hình như không phải vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tào Dĩnh Nguyên hồ nghi liếc Dương Phàm một cái, phát hiện vẻ mặt thanh niên này vẫn không chút thay đổi, đầu óc Tào Dĩnh Nguyên càng xoay chuyển nhanh hơn. Ngẫm nghĩ một chút, Tào Dĩnh Nguyên tự nhủ đừng có nói lung tung, có trời mới biết thằng nhãi này đang chuẩn bị chém ai?
- Tôi cảm thấy, có một số đồng chí cá biệt đang phải gánh chịu áp lực công tác quá lớn, có thể chia sẻ cho các đồng chí khác một chút.
Dương Phàm nói một cách thản nhiên.
Tào Dĩnh Nguyên vốn dựng lỗ tai nghe nửa ngày chờ động tĩnh, giờ phút này nghe vậy tự nhiên hai mắt sáng ngời. Nói nửa ngày, rốt cục mũi mâu đã chĩa tới Lữ Ngọc Phương. Vậy thì đừng có khách khí.
- Đề nghị này của Bí thư Dương rất tốt. Trở về tôi sẽ liên lạc với mấy đồng chí khác để thông khí trước.
Việc này Tào Dĩnh Nguyên đã quá quen thuộc. Mặc kệ là chặt đầu ai, tóm lại có thể bán mặt mũi được cho mấy phó thị trưởng khác đã. Đả kích lớn nhất chính là uy hiếp Lữ Ngọc Phương. Vấn đề quan trọng là có đề nghị của Bí thư thị ủy Dương Phàm. Việc này quá quan trọng. Thị ủy muốn bắt tay vào điều chỉnh phân công trong chính quyền thành phố, ai có thể ngăn được? Tào Dĩnh Nguyên không thể nghi ngờ là người được lợi lớn nhất. Đương nhiên Tào Dĩnh Nguyên thật không ngờ chính là lúc trước Vương Nhất Phàm và Lam Hòa đã lọt vào tầm mắt của Dương Phàm.
Được tin chính xác, Tào Dĩnh Nguyên vội vã trở về, đầu tiên là tìm Lữ Ngọc Phương nói chuyện một chút. Tóm lại là ám chỉ cần phải điều chỉnh phân công một hồi. Bí thư thị ủy Dương Phàm cũng biết chuyện này. Lần này Lữ Ngọc Phương chỉ có thể chấp nhận nhẫn nhịn, không hề có biện pháp nào cả. Tiếp theo Tào Dĩnh Nguyên lại mời mấy phó thị trưởng tới nói chuyện, sau đó mới quyết định điều chỉnh ai.
Thật ra Lữ Ngọc Phương không chịu ngồi chờ chết nhưng chuyện này không nằm trong khả năng khống chế của y. Trở lại phòng làm việc, Lữ Ngọc Phương vội vàng điện thoại cho trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa. Lý Hiếu Nghĩa vừa nghe chuyện này, trong lòng cũng tức giận, thầm nói tốt xấu gì mày cũng phải nể mặt tao mà né người của tao ra chứ. Không ngờ mày lại gây sức ép với người của tao như vậy.
Lý Hiếu Nghĩa chỉ có thể trấn an Lữ Ngọc Phương một chút, bảo y không được gấp. Treo điện thoại, Lý Hiếu Nghĩa hơi bất mãn về Lữ Ngọc Phương, thầm nói mày là thường vụ phó thị trưởng lâu như vậy mà khi người ta muốn điều chỉnh công tác lại không hề có chiêu nào là sao? Thực ra Lý Hiếu Nghĩa hơi nghĩ oan uổng cho Lữ Ngọc Phương. Từ sau chuyện xã Dương Mã lần trước, Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đã cực kỳ chú ý tới Lữ Ngọc Phương. Nhiều lần Lữ Ngọc Phương tỏ ý muốn tới nhà lãnh đạo chơi hoặc mở tiệc chiêu đãi gì đều bị uyển chuyển từ chối.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Hiếu Nghĩa quyết định cần phải giải quyết tình huống này. Dù sao Lữ Ngọc Phương bình thường hiếu kính không ít, không thể cứ ngậm miệng không chút ra sức nào được. Nhưng chuyện này là bên chính quyền thành phố muốn làm, Lý Hiếu Nghĩa không tiện hỏi tới, vì thế gọi điện thoại tới Đàm Tuyết Ba. Sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lý Hiếu Nghĩa chuyển đề tài hỏi:
- Đồng chí Tuyết Ba, nghe nói chính quyền thành phố muốn điều chỉnh phân công của mấy phó thị trưởng. Chuyện này anh biết tới chừng nào?
Đàm Tuyết Ba vẫn còn chưa biết chuyện này, tuy nhiên làm việc ở tòa nhà thị ủy, việc Tào Dĩnh Nguyên tới tìm Dương Phàm thì Đàm Tuyết Ba biết ngay. Căn cứ hiện tượng này, lại liên hệ tới cường thế của Dương Phàm, Đàm Tuyết Ba cũng đoán được tám, chín phần mười.
- Trưởng ban Lý, chuyện này thật ra tôi cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên trưa nay thị trưởng Tào ở trong phòng làm việc của Bí thư Dương, nói chuyện hơn một giờ mới đi. Nội dung cụ thể của câu chuyện thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Đàm Tuyết Ba cũng không muốn đắc tội với người khác, không thể chỉ ra rằng chuyện này khẳng định là Dương Phàm ngầm đồng ý. Lý Hiếu Nghĩa nghe vậy liền hiểu ngay. Lúc trước y đã được nghe những chiến tích lớn của Dương Phàm, nếu không sao khi Dương Phàm tới nhận chức, y lại bỏ trốn chứ?
- Ồ, vậy à. Anh cứ làm việc tiếp đi nhé.
Lý Hiếu Nghĩa chào rồi cắt điện thoại. Suy nghĩ một chút, gần đây thành phố Hải Tân liên tục có động tĩnh, không khó để rút ra kết luận. Lão già Tào Dĩnh Nguyên này sẽ không mạo hiểm đắc tội thường vụ tỉnh ủy. Đây chắc chắn là động tác của Dương Phàm.
Nghĩ vậy, Lý Hiếu Nghĩa liền hối hận, thầm nhủ: biết thế thì lần đó trở về nên liên lạc kết nối tình cảm với Dương Phàm một chút. Nhưng gần đây bí thư tỉnh ủy Triệu dường như khá thưởng thức Nguyễn Tú Tú. Lý Hiếu Nghĩa hơi lo lắng, liệu đây có phải là một dấu hiệu không tốt hay không?
Liên hệ đến ích lợi bản thân, Lý Hiếu Nghĩa liền không thể không cẩn thận. Đang định điện thoại cho Dương Phàm để tìm chút manh mối lại lo lắng thằng con vua cháu chúa này lại nghi nhớ mối hận lần trước của mình. Lần trước Nguyễn Tú Tú tới thành phố Hải Tân, Dương Phàm đâu phải kẻ rộng lượng?
Thân là thường vụ tỉnh ủy, Lý Hiếu Nghĩa cũng không phải kẻ đơn giản, cuối cùng cảm thấy Dương Phàm không phải kẻ ngu ngốc. Với điều kiện tiên quyết không có xung đột lợi ích gì với hắn, gọi một cuộc điện thoại quan tâm tới tình hình công tác và đời sống của Bí thư Dương hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Quả nhiên, Dương Phàm nhận điện thoại phi thường khách khí. Sau một hồi hàn huyên, Lý Hiếu Nghĩa cười hỏi:
- Nghe nói Bí thư Dương có ý tứ điều chỉnh phân công ở chính quyền thành phố Hải Tân? Vốn tôi không nên hỏi chuyện này, nhưng Tiểu Lữ là bộ hạ cũ của tôi. Hắn hơi lo lắng có phải có chỗ nào khiến lãnh đạo không thể vừa lòng hay không.
Lời nói này phi thường hàm súc, tỏ vẻ quan tâm tới cố nhân một chút. Từ một góc độ nào đó thì nói vậy là có thể chấp nhận được.
Lúc này Dương Phàm vừa vặn đi lên hàng lang. Thấy cảnh tượng này lập tức cau mày bước tới nói:
- Chuyện gì xảy ra thế này?
Lúc này ba gã đàn ông từ trong phòng lao ra thấy tình hình như vậy lại càng khẩn trương. Một gã tầm 50 tuổi nghênh ngang đi đến trước mặt bọn Dương Phàm nói:
- Chuyện này các anh không cần phải lo. Anh đừng nên chọc vào chúng tôi.
Dương Phàm vừa nghe vậy liền mỉm cười. Thản nhiên nói:
- Tôi không nghe lầm đấy chứ. Anh nói tôi không thể chọc vào anh là sao?
Nói xong Dương Phàm quay đầu lại nói:
- Chu Dĩnh báo cảnh sát! Tiểu Trương coi chừng đó! Không được để ai chạy thoát.
Tiểu Trương giống như sinh viên đại học lặng lẽ đứng ra phía trước. Đối diện là một đàn ông to khỏe, hùng hùng hổ hổ xông lên tung một cú đấm vào người Tiểu Trương. Kết quả là người còn chưa kịp tới gần thì Tiểu Trương đã vung một đá như tia chớp. Tên kia liền bắn ra xa ba mét, nằm trên đất không động đậy. Ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, một lúc lâu sau mới ôi ôi được.
- Sao cô dám đánh người hả? Các anh là người của đơn vị nào? Gọi lãnh đạo các anh ra nói chuyện với tôi!
Gã đàn ông đi phía trước nói chuyện rất khệnh tuy nhiên lần này giọng nói có chút lo lắng.
Tiểu Trương cũng không thèm để ý tới hắn. Liếc mắt lạnh lùng nhìn. Dương Phàm nhìn thấy mà buồn cười.
Trong lòng tự nhủ có thằng cha nào làm không tốt lại từ đâu chạy tới, không ngờ lại kiêu ngạo như vậy. Tuy nhiên nhìn cái bộ dạng này của hắn thì năng lực cũng chẳng ra cái gì cả. Trong trường hợp này mà bên cạnh cũng chẳng có được thằng nào có thể đánh đấm. Chắc chắn không phải là nhân vật tài giỏi gì.
- Còn không lăn về đi!
Tiểu Trương lạnh lùng phán một câu.
Lúc này đứng sau gã đàn ông kia ló ra một gã đeo kính trắng tầm 30 tuổi. Chỉ vào Tiểu Trương nói:
- Cô có biết người này là ai không? Dám nói chuyện như vậy với thủ trưởng à?
Dương Phàm quay lại nhìn Đái Quân và Vạn Tú Phong. Hai người mỉm cười đáp lại. Nghe được tên đàn ông trắng trẻo kia nói, ba người đồng thời mỉm cười. Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều thủ trưởng như vậy? Đái Quân chính là phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Gia đình ít nhiều cũng có bối cảnh. Nghe được có người nói chuyện như vậy với Dương Phàm, không muốn cười cũng khó.
Tiểu Trương cũng không nói gì. Cô chỉ nghe Dương Phàm. Đối diện nói gì đều giống như chó sủa. Tên đàn ông trắng trẻo ngược lại càng nói càng hăng hái. Tay chỉ chỉ mặt Tiểu Trương, mưa xuân tung bay nói:
- Các anh dám đối xử với thủ trưởng như vậy. Thủ trưởng rất tức giận. Hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi cảnh cáo cô. Khẩn trương tránh ra cho tôi. Bằng không cô sẽ phải…
Mồm chưa kịp nói hết, ngón tay đã bị Tiểu Trương tóm lấy. Khẽ uốn ngược một cái, tên bạch mã kia liền khịu gối trước mặt Tiểu Trương.