Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 382 : Hấp tinh đại pháp
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Tào Dĩnh Nguyên cứ suy nghĩ mãi về chuyện hợp tác của Hải Tân và tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ. Dương Phàm mà không nhờ vào số vốn dồi dào thì có là thằng ngốc mới làm. Phá bỏ một sân vận động lại không cần tiền xây dựng là có thể chuẩn bị cho một câu lạc bộ bóng đá ngoại hạng. Loại chuyện này nói ra thì cũng không kém gì so với trời sập cả.
Tào Dĩnh Nguyên cân nhắc cả đêm. Sáng sớm ngồi trong phòng làm việc tại ủy ban mà cũng không yên. Gọi lái xe đưa tới thị ủy. Tùng Lệ Lệ vừa mới pha trà cho Dương Phàm thì Tào Dĩnh Nguyên tiến vào như quỷ.
Sau một phen khách sáo, Tùng Lệ Lệ rót trà rồi đi ra ngoài. Đương nhiên cô không hề đi xa mà ở bên ngoài chờ.
- Bí thư Dương. Tôi định làm một nghi lễ lớn một chút. Thể hiện sự coi trọng hợp tác của chính quyền thành phố với Tập đoàn Thiên Mỹ. Mặt khác tôi định lên tỉnh một chuyến, mời các lãnh đạo liên quan tới tham gia lễ ký kết hợp tác.
Tào Dĩnh Nguyên tính toán khá khôn khéo. Cái này nói ra chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi. Dương Phàm đương nhiên sẽ không tích cực về vấn đề này. Cười gật đầu nói:
- Đây là việc mà chính quyền thành phố nên làm. Tôi ở đây chỉ cần đơn giản thông báo một chút là được.
Được Dương Phàm cho phép. Sau khi hàn huyên qua quýt một lúc, Tào Dĩnh Nguyên liền vội vàng cáo từ ra ngoài. Ngay cả tòa thị chính cũng không về mà đi thẳng lên tỉnh. Tùng Lệ Lệ ở bên ngoài chờ Tào Dĩnh Nguyên đi rồi mới cười đi vào dọn dẹp ấm chén. Giả vờ vô tình hỏi:
- Bí thư Dương. Thị trưởng Tào lên tỉnh. Ở trên đó phỏng chừng muốn ăn cũng mất mặt.
Dương Phàm vừa nghe thấy hứng thú khác thường. Mỉm cười vừa chỉ Tùng Lệ Lệ vừa lắc đầu nói:
- Đồng chí này, có chuyện thì cứ nói thẳng, đằng có quanh co lòng vòng. Vừa rồi cô không quay về. Tôi biết ngay cô có điều muốn nói với tôi.
Tùng Lệ Lệ mỉm cười nói:
- Việc gì cũng không giấu được ngài. Vậy tôi xin nói thẳng. Thị trưởng Tào lên tỉnh báo cáo. Trong việc hợp tác với Tập đoàn Thiên Mỹ hắn gặp phải hai phiền toái. Thứ nhất, chuyện Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư du lịch thì xem ra trước mắt chỉ là ý kiến mà thôi, chưa có ý đồ rõ ràng. Trái lại việc hợp tác với chính quyền thành phố xây dựng công trình nhà ở cho người thu nhập thấp sẽ chính thức khởi động. Anh nói trong lòng Chu Kiến Khang sẽ nghĩ như thế nào? Thứ hai, câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân cũng có chút phiền toái nhỏ. Bởi vì cả tỉnh chỉ có câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Vĩnh Thái. Bởi vì năm trước mục tiêu lên hạng super league thất bại. Cho nên nghe đâu nhà máy muốn bán câu lạc bộ bóng đá đi. Hà Kính Học là phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng Thành phố Quỳnh là người của chủ tịch tỉnh Hầu. Lúc ấy câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Vĩnh Thái là do một tay hắn thành lập. Anh nói thị trưởng Tào lên chỗ chủ tịch tỉnh Hầu báo cáo như vậy, Hà Kính Học một khi đã biết còn không đập lão Tào à.
Dương Phàm hiểu điều này. Trên quan trường là như thế, cùng là một việc, tôi làm không tốt nên cũng không thể cho người khác làm tốt. Muốn hủy thì mọi người cùng nhau hủy, không thể để người kia nổi bật hơn. Đây không phải là đập vào mặt mọi người sao?
Thấy Dương Phàm mỉm cười, Tùng Lệ Lệ nói tiếp:
- Còn có một chuyện. Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp ở Thành phố Quỳnh đã khởi công xây dựng giai đoạn 1, bây giờ hình ảnh cái giai đoạn hai cũng chẳng thấy đâu.
Giai đoạn thứ nhất tổng cộng cũng có 100 phòng giá cả phải chăng. Ngụ ý của Giám đốc Thu bên Tập đoàn Thiên Mỹ là 200 phòng. Nửa năm sau theo gót giai đoạn 2 là 300 phòng. Ngài nói Hà Kính Học biết rồi liệu có thể ăn ngon ngủ yên được không?
Khì khì! Dương Phàm không nhịn được bật cười. Trong lòng tự nhủ đây không phải là trắng trợn làm mất mặt sao? Thành phố Quỳnh là một thành phố, về các phương diện thì tốt hơn Hải Tân không ít. Hiện giờ chưa tính tới các công trình dân sinh tại Hải Tân, ngay cả một câu lạc bộ bóng đá cũng không tổ chức nổi nữa. Lúc này Tào Dĩnh Nguyên chạy tới báo cáo chuyện câu lạc bộ bóng đá. Sự tình mà truyền ra thì Hà Kính Học không nhảy dựng lên mới là chuyện lạ đó.
- Lệ Lệ. Cô cảm thấy cuộc điện thoại này tôi nên gọi hay không?
Dương Phàm vô tình trung thay đổi cả cách xưng hô. Bởi vì tình hình tỉnh Thiên Nhai nắm bắt chưa đủ nên rất nhiều chuyện Dương Phàm đều không nghĩ ra được. Lúc này lời nhắc nhở của Tùng Lệ Lệ mới thể hiện rõ tầm quan trọng. Cho nên Dương Phàm chỉ có thể hỏi người phụ nữ này có nên gọi hay không.
Tùng Lệ Lệ mỉm cười. Liếc nhìn Dương Phàm một cái đầy ẩn ý nói:
Chuyện này làm cho tâm tình Dương Phàm không vui. Tự nhủ dính vào bóng đá này thật là phiền phức. Mấy chuyện đau đầu này cứ giao cho Tào Dĩnh Nguyên quan tâm là được rồi. Giả như Hà Kính Học ỷ thế hiếp người vây thì đừng trách bên này không nể mặt mũi.
Hầu Tiếu Thiên đặt điện thoại xuống trong lòng cũng hơi buồn bực. Lại cầm điện thoại lên gọi cho Chu Kiến Khang. Vừa bắt đầu liền mắng xối xả:
- Chu Kiến Khang. Anh làm cái trò gì vậy? Chuyện tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư, anh nói như thế nào?
Chu Kiến Khang bị mắng, nghĩ mãi không ra manh mối. Cẩn thận hỏi:
- Thưa lãnh đạo. Lần trước không phải tôi đã báo cáo qua rồi sao? Còn đang đàm phán. Tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ nói là cần thời gian khảo sát.
- Khảo sát cái….
Từ "rắm" vẫn còn kịp nuốt trở vào. Hầu Tiếu Thiên âm trầm nói:
- Chính quyền thành phố Hải Tân và tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ đã đạt được thỏa thuận hợp tác tổng quát. Anh không cảm thấy sở Du lịch các anh rất bất lực hay sao?
Hầu Tiếu Thiên cũng biết. Tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ trước khi đầu từ chắc chắn phải làm khảo sát. Không thể ném tiền vào biển được. Nhưng nhìn thành phố Hải Tân làm hăng hái như vậy mà sở Du lịch chẳng có một chút động tĩnh nào thì trong bụng Hầu Tiếu Thiên rất bốc hỏa. Mấu chốt nhất chính là Chu Kiến Khang đề cử với tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ hai hải đảo vốn có quan hệ không rõ ràng với Hầu Phương Minh con trai của Hầu Tiếu Thiên.
Chuyện gì xảy ra đây? Hầu Phương Minh có một công ty phát triển du lịch. Lợi dụng quan hệ của cha mình lúc trước ép Hải Tân nhượng quyền sử dụng hai hải đảo trong 80 năm với giá rẻ. Sau đó đem hai hòn đảo chim không thèm đẻ đái cho ngân hàng vay, Hầu Phương Minh cầm tiền của ngân hàng mà tiêu xài. Cái gọi là khai phá hải đảo đều là vớ vẩn. Phái vài người đến đảo dựng hai cái lều bằng cỏ tranh, coi như là khai phá. Đã hơn một năm trôi qua, hải đảo vẫn là đất hoang còn tiền thì không biết chạy đi đâu rồi.
Nếu đổi thành những người khác đem hai hoang đảo này cho vay, ngân hàng còn không đạp bay khỏi cửa chắc? Thế nhưng Hầu Phương Minh tới, ngân hàng biết rõ không phải là chuyện tốt gì cũng đành phải nhắm mắt, bóp mũi cho vay. Nói trắng ra đây là cái loại muốn tìm cách đến ngân hàng để kiếm tiền. Lúc Hầu Phương Minh làm như vậy thì Hầu Tiếu Thiên không biết. Sau này biết cũng đã chậm rồi. Tiền đã vào trong tay còn muốn bỏ ra là cái đạo lý gì chứ? Dù sao ông bố chùi đít cho con trai cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng!
Nếu không Hầu Tiếu Thiên sao lại để ý tới chuyện Tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư du lịch đến như vậy chứ? Nếu không sao lại nhiều lần ám chỉ Chu Kiến Khang phải lấy lòng Dương Phàm một chút. Phải tôn trọng đồng chí lãnh đạo địa phương. Hầu Tiếu Thiên biết quan hệ giữa Tập đoàn Thiên Mỹ và Dương Phàm. Tự nhủ để Chu Kiến Khang đi làm chuyện này, sao cho Tập đoàn Thiên Mỹ tiếp nhận hai hải đảo này. Sau đó tài chính và chính sách từ trên tỉnh xuống, mình đem mấy trăm ngàn chia ra bổ sung vào chỗ trước đó không được hay sao? Nhưng cái tên Chu Kiến Khang này thật đần độn. Không tiếp thu đầy đủ ý đồ của lãnh đạo. Không ngờ Dương Phàm lại ra vẻ kiêu ngạo trước mặt lãnh đạo tỉnh. Nhớ tới Hầu Tiếu Thiên cũng muốn một cước đạp người. ́n tượng đầu tiên là phá hỏng. Về sau dù có bù đắp như thế nào cũng đều khó khăn cả.
Là thân tín, Chu Kiến Khang đương nhiên biết Hầu Phương Minh làm ra chuyện gì. Nếu không thì sao lại chịu khó chạy đi chạy lại như vậy? Tuy nhiên, hiện giờ xem ra lãnh đạo rất không hài lòng. Công tác làm không tốt! Nghĩ cách giải thích đi. Hầu Tiếu Thiên lại nói Tập đoàn Thiên Mỹ và thành phố Hải Tân đã đạt được thỏa thuận hợp tác tổng quát. Cái này mà còn tranh cãi thì lãnh đạo sẽ hoài nghi năng lực của mày có vấn đề.
- Thưa lãnh đạo, nhất định tôi sẽ nắm chắc một chút. Ngày mai sẽ tự mình đi bái phỏng Giám đốc Thu.
Chu Kiến Khang vội vàng bày tỏ thái độ. Kết quả Hầu Tiếu Thiên không nặng không nhẹ nói:
- Tiểu Chu à. Nói như thế thì anh mới tốt đây? Phải nhìn thấu đáo bản chất của hiện tượng. Phải tăng cường học tập lý luận.
Chu Kiến Khang còn muốn nói một chuyện thì bộp một cái điện thoại bị ngắt. Lần này trong lòng Chu Kiến Khang hơi kinh hoảng. Ngồi ở ghế ông chủ, hai tay bứt tóc trầm tư suy nghĩ.