Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 384 : Tuân theo pháp luật
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Tùng Lệ Lệ thấy thế cũng không đi, cầm lấy giẻ lau rồi cầm lấy văn kiện mà Dương Phàm vừa ký tên áp vào ngực. Xem ra Tùng Lệ Lệ không muốn cho u Trung Chương xem tài liệu này. Muốn xem cũng phải do đối tượng chứ.
u Trung Chương thật ra cảm thấy rất bình thường nên ngồi xuống rồi nói:
- Bí thư Dương, chính quyền thành phố đưa ra việc tổ chức lễ ký kết hợp đồng với tập đoàn Thiên Mỹ, các tài liệu đã đưa tới. Tôi đến đây để xin chỉ thị của Bí thư Dương về công việc cụ thể.
Dương Phàm chỉ hiểu một chút về u Trung Chương mà thôi. u Trung Chương được phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh ủy coi trọng mà thôi, bộ máy trên tỉnh Dương Phàm cũng không hỏi được bao nhiêu, cũng không có ý hướng vào bên trong. Tóm lại chỉ cần u Trung Chương thành thật làm việc, giữ bổn phận, Dương Phàm tuyệt đối không làm khó lão ta.
- Chuyện này đồng chí bàn bạc với trưởng ban thư ký Tùng một chút, đến lúc đó đưa ra phương án rồi trình lên cho tôi là được. Ngoài ra hỏi ý kiến bên chính quyền thành phố xem, chuyện dù sao cũng do bọn họ làm mà.
Thái độ này của Dương Phàm làm u Trung Chương cảm thấy khá tò mò, thầm nói Bí thư Dương này nói quá chung chung.
Sau khi Tùng Lệ Lệ và u Trung Chương rời đi, Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc được một lát thì điện thoại di động vang lên. Dương Phàm cầm lên thì thấy là số của Tùng Lệ Lệ, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy Tùng Lệ Lệ ở đây sao không nói gì. Dương Phàm nghe điện, Tùng Lệ Lệ nói:
- Bí thư Dương, tôi có chuyện liên quan đến Hầu Phương Minh – con trai chủ tịch tỉnh Hầu và hai hòn đảo kia.
Dương Phàm nghe điện không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài một chút. Lê Quý đang vùi đầu làm việc, người ngồi bên ngoài không phải là Lâm Đốn, đúng không quá quen thuộc. Gần đây Lâm Đốn đang bận lo chuyện nhà cửa. Dương Phàm không yên tâm để cho Lê Quý biết vài chuyện, dù sao cũng chưa dùng được bao lâu mà.
- Lê Quý, tôi đi dạo một vòng.
Dương Phàm nói một câu làm cho Lê Quý rất khó hiểu. Dương Phàm chắp tay sau lưng nghiêm mặt đi ra ngoài cửa, xuống lầu đi theo hành lang đến phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ, Tùng Lệ Lệ đúng là rất cẩn thận. Lê Quý ở bên ngoài nên không dám nói chuyện. Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ thấy đúng thật, phải cẩn thận tai vách mạch rừng mà.
Dương Phàm nghĩ vậy liền đứng lại, vừa lúc đi tới trước cửa một phòng làm việc. Người bên trong nhìn thấy Bí thư Dương xuất hiện như quỷ mị, vừa rồi còn khá tản mạn, có người đang nói chuyện, có người vừa làm việc vừa nói xen vào câu, tất cả lập tức trở nên yên tĩnh. Dương Phàm ho khan một tiếng rồi từ từ xoay người đi xuống lầu. Đến bãi đỗ xe tìm chiếc Linconl, Dương Phàm cầm điện thoại di động ra gọi cho Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Đến nhà khách thị ủy đi.
Nói xong Dương Phàm lập tức dập máy, lái xe chạy đến nhà khách thị ủy. Mặc dù hai hôm nay không ở đây nhưng phòng dành riêng cho Dương Phàm vẫn được để đó, hàng ngày đều có người quét dọn. Dương Phàm vừa đi tới cửa, nữ nhân viên phục vụ đã sớm đi tới mở cửa.
Dương Phàm nhìn lướt qua lúc này mới chú ý thấy nữ nhân viên phục vụ vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, hình như tất cả nhân viên phục vụ ở đây đều khá xinh thì phải? Gặp người có quy củ và biết giữ mình còn đỡ, gặp người không có quy củ, nhịn không được thì hừ hừ.
Dương Phàm nghĩ đến đây không khỏi nghiêm mặt lại rồi nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng lát nữa đến đây, cô mang vào đây.
Thấy tâm trạng của bí thư thị ủy không tốt lắm, nhân viên phục vụ sợ hãi không dám nói gì, vội vàng gật đầu. Dương Phàm đạt được mục đích liền đi vào trong nhà, ngồi xuống sô pha đợi nhân viên phục vụ rót trà rồi rời đi.
Lúc này Dương Phàm mới thả lỏng một chút.
Đến thành phố Hải Tân cũng được một thời gian, nói đến hiểu rõ tình hình thực tế thì Dương Phàm có cảm giác như mắt sáng mắt tối vậy. Nếu không phải như vậy thì về vấn đề bố trí công việc và nhân sự Dương Phàm lại nhân nhượng cho Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim chứ?
Bây giờ lại có mấy chuyện gì đó, Tùng Lệ Lệ cẩn thận nhắc nhở Dương Phàm, mọi việc phải thật cẩn thận, cẩn thận một chút sẽ không phạm sai lầm lớn. Dương Phàm chưa hút hết điếu thuốc thì bên ngoài đã có tiếng cốc cốc. Dương Phàm bảo cứ vào, Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào.
- Bí thư Dương. Tôi tới.
Nhìn Tùng Lệ Lệ lúc này như người vợ mới về nhà chồng, Dương Phàm không khỏi sa sầm mặt lại, trầm giọng nói:
- lòng tin của tôi với chị vứt cho chó ăn hết sao? Trước đây không có cơ hội nói hay sao? Vì sao không nói sớm một chút?
Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm đúng là giận thật, vội vàng tươi cười đứng ở bên bàn trà nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, chuyện này tôi quả thật cũng muốn nói, nhưng gần đây không có cơ hội thích hợp mà.
Dương Phàm lúc này mới chỉ vào ghế sô pha ở phía đối diện mà nói:
- Ngồi xuống đi. Có gì thì nói hết ra.
Tùng Lệ Lệ sau khi ngồi xuống liền rất cẩn thận suy nghĩ, nói:
- Tôi cũng chỉ là nghe được ở trên tỉnh về chút thông tin có liên quan đến Hầu Phương Minh – con trai chủ tịch tỉnh Hầu. Chủ tịch tỉnh Hầu là người có năng lực và thái độ công tác rất tốt, danh tiếng cả trên và dưới đều tốt. Chẳng qua bởi vì công việc quá bận nên sơ sót trong việc giáo dục con cái, làm cho người bên ngoài lên án. Năm năm trước Hầu Phương Minh mở ra một công ty du lịch. Lúc ấy chủ tịch tỉnh Hầu mới được nhận chức, lúc ấy Chu Kiến Khang là phó giám đốc thường trực sở Du lịch tỉnh.
Tùng Lệ Lệ nói hết những gì mình biết gia, còn kể lại rõ một vài chi tiết.
Dương Phàm nghe xong không khỏi trầm ngâm một chút, tức giận vỗ bàn rồi nói:
- Chuyện gì thế này không biết.
Tùng Lệ Lệ lúc này ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chờ lãnh đạo nói chuyện. Dương Phàm theo thói quen đi lại hai vòng, châm điếu thuốc rít sâu hai hơi. Lúc này điện thoại di động vang lên. Người biết số điện thoại này không nhiều lắm, Dương Phàm cầm máy lên thì thấy là một số điện thoại lạ, còn là từ Bắc Kinh gọi tới.
- Dương Phàm, bác hai con gọi điện cho bố, có chuyện muốn con giúp.
- Người phụ nữ này rất được, có ánh mắt.
Trần Xương Khoa dứt lời liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Chú vẫn là như vậy, đều thích người thành thục một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Dương Phàm chẳng muốn tranh cãi với Trần Xương Khoa làm gì:
- Đừng nói linh tinh, tôi muốn sống thêm mấy năm nữa.
Hầu Phương Minh lúc này cười cười đi tới rồi nói:
- Bây giờ vào trong bàn rượu nói chuyện một chút. Mấy khi gặp được Bí thư Dương, tôi phải đến gần, đến gần một chút.
Dương Phàm lúc này mới chú ý tới dáng vẻ bề ngoài của Hầu Phương Minh. Tên Hầu Phương Minh này không râu, dáng người không cao, ngoài mặt luôn tươi cười. Mọi người đi vào trong phòng ngồi xuống, Trần Xương Khoa lúc này mới cười nói:
- Tần Hinh nói với anh một chuyện, đây là bộ phim cuối cùng mà cô ấy đóng.
La Thành ở bên cạnh cười nói:
- Không phải là Pr đó chứ?
Dương Phàm cười cười gật đầu không nói gì tỏ vẻ đã hiểu ý của Trần Xương Khoa. Hầu Phương Minh lại thở dài một tiếng mà nói:
- Thật đáng tiếc, Tần Hinh bây giờ đang như mặt trời giữa trưa mà lại lựa chọn rút khỏi vòng xoáy.
Sau một phen nói chuyện Dương Phàm nhận thấy nếu không có chuyện hai hải đảo kia, thì Hầu Phương Minh này cũng không quá đáng ghét. Ký quái chính là người này từ đầu đến đuôi mặc dù hay nói chuyện với Dương Phàm, nhưng không hề đề cập đến chuyện hải đảo. Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút là hiểu rõ, có lẽ là chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đã dặn trước.
Bốn người đang nói chuyện rất vui vẻ thì máy điện thoại di động của Trần Xương Khoa vang lên. Trần Xương Khoa nghe điện rồi đột nhiên nhảy dựng lên:
- Làm cái gì cơ chứ? Đám phóng viên bây giờ sao lại đáng ghét như vậy?
Dương Phàm vẻ ngoài không biểu hiện gì nhìn Trần Xương Khoa đang có vẻ khá tức giận. Chờ Trần Xương Khoa dập máy, Dương Phàm mới cười nói:
- Anh đó, bình tĩnh một chút đi, đều là người có tên tuổi mà.
Trần Xương Khoa tức giận nói:
- Có một phóng viên không ngờ đóng giả làm nhân viên phục vụ lẻn vào nơi ở của đoàn làm phim, sau đó lừa Tần Hinh mở cửa phòng. Đáng chết, không ngờ hỏi có phải Tần Hinh được đại gia nào đó nuôi hay không? Kết quả Tiểu Nha đánh ra ngoài cửa. Ừ, cô bé Tiểu Nha này cũng được, đánh cho con bé phóng viên gãy răng cửa, thật đã giận. Bây giờ con phóng viên đang báo cảnh sát, cảnh sát tới nhà hỏi.
Hầu Phương Minh ở bên cạnh nghe thấy thế liền cười nói:
- Chuyện này giao cho tôi đi. Lát nữa con bé phóng viên đến đây, muốn làm gì thì tùy anh.
Sau đó Hầu Phương Minh nói thêm:
- Được rồi, tôi đi hỏi thăm tình huống một chút, mấy người cứ nói chuyện.
Nói xong Hầu Phương Minh cười cười đứng lên ra ngoài gọi điện. Chuyện này cũng không phải là lớn nhưng cũng không phải là nhỏ. Đây coi như cơ hội thích hợp để Hầu Phương Minh thể hiện.
La Thành ở bên đột nhiên nói một câu:
- Tôi nói này, chuyện này tôi cảm thấy thật trùng hợp. Phóng viên sao có thể biết Tần Hinh ở phòng nào cơ chứ?
Trần Xương Khoa suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đừng đoán mò, chuyện không căn cứ đừng nói ra, nếu không ảnh hưởng đến tình cảm anh em.
Hai người nói mấy câu liền mơ hồ lộ ra mối nghi ngờ của La Thành. La Thành hoài nghi cái gì? Hoài nghi chuyện này là do Hầu Phương Minh sắp xếp. Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi cười mắng:
- La ca, không nhìn ra đó, anh xấu thật.
- Cậu nghĩ tôi là người như thế nào hả, thủ đoạn này tôi chơi mãi rồi.