Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 386 : Ánh trăng tuyệt diệu

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Dương Phàm cười cười đẩy trả lại rồi lấy điếu thuốc Gấu Mèo của mình ra, vừa cầm trên tay đã bị Tần Hinh đứng bên đoạt lấy. Tần Hinh đưa lên đôi môi không cần đánh son cũng đỏ chót, nhẹ nhàng châm lửa hít vào một hơi, một làn khó nhẹ nhàng được phun ra từ cái miệng làm mê đắm hàng vạn người đàn ông, sau đó tay ngọc đưa điếu thuốc lá đến bên miệng Dương Phàm.

Thấy cảnh này mọi người xung quanh đền trợn mắt há mồm. Mấy cô diễn viên mới vào nghề kia càng cảm thấy đây không còn là trái đất nữa. Tần Hinh ở bất cứ trường hợp nào cũng cao quý như hoàng hậu không ngờ lại làm như vậy. Phối hợp với ánh mắt đầy mê hồn và yêu mị kia, Tần Hinh lúc này là một người phụ nữ hoàn toàn khác.

- Xem ra Tần Hinh thực sự muốn rút lui khỏi làng giải trí rồi.

Trần Xương Khoa có chút tiếc nuối cười nói, sau đó quay đầu lại thản nhiên nói với mấy người liên quan:

- Đã đến thì chơi cho thoải mái, sau khi về thì quên chuyện đã thấy hôm nay đi. Năm nay công ty sẽ toàn lực bồi dưỡng người mới.

Lời Trần Xương Khoa làm cho mọi người hoan hô nhiệt liệt, lại bắt đầu bận rộn lên. Nói ra cũng buồn cười, người trong chốn quan trường nếu tính thứ nhất, vậy người trong làng giải trí phải đứng thứ hai. Mấy cô gái có thể đến nơi nay, Trần Xương Khoa chắc chắn có thể đối phó dễ dàng. Dù bọn họ về mở miệng nói ra cũng không có chứng cứ cơ mà. Trước khi đến đây, điện thoại di động đâu thể được mang vào.

Kỹ thuật của Tùng Lệ Lệ rất được, kỹ thuật của Tần Hinh cũng rất được, nướng một chiếc cánh gà vàng ươm, bên trên còn phết ít mật mong. Tùng Lệ Lệ làm đồ ăn đúng là rất được, Tần Hinh nướng thịt dê lại cho không ít hạt tiêu, điều này càng hợp khẩu vị của Dương Phàm. Nếu không người ta đâu có nói người mới không bằng người cũ trong một số việc.

Trần Xương Khoa thấy Dương Phàm thi thoảng lại nhăn mày nhăn mặt, có vẻ không hăng hái cho lắm. Trần Xương Khoa liền cầm chai bia đi tới ngồi cạnh Dương Phàm. Lúc này người hơi có ánh mắt đều không đi tới. Dù là Tần Hinh và Tùng Lệ Lệ cũng đều biết ý ngồi ở ngoài năm bước.

- Sao vậy chú em? Đang đau đầu không biết nên nói như thế nào với Triệu Việt hả?

Dương Phàm trừng mắt nhìn Trần Xương Khoa mà nói:
Tần Hinh đứng lên trông vẫn cao quý và không thể xâm phạm lại đang từ từ cởi hết nút thắt trong chiếc sườn xám, chiếc quần lót bên trong được đẩy ra, đôi chân thon dài mở rộng ra. Ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống, nữ thần ngồi lên người đàn ông đó, thậm chí ngay cả đạo tấm chắn cuối cùng bên trong cũng không gạt ra, cứ như vậy tự mình dùng tay nhẹ nhàng vén ra một chút, sau đó ngồi xuống.

"A" một tiếng rên nhè nhẹ vang lên, Tần Hinh nhìn lướt qua Tùng Lệ Lệ đứng không vững phải vịn tay vào cột, bắt đầu dao động, đầu lưỡi tham lam liếm liếm môi, thánh khiết và dâm đãng kết hợp với nhau quá hoàn mỹ tạo thành một bức tranh thác loạn như ảo mộng.

Ánh trăng mê người.

Tùng Lệ Lệ không biết làm gì khác là xoay người bỏ chạy, vào trong phòng, ngồi trên sô pha mà trong tai không ngừng vang lên tiếng rên rỉ đầy dâm đãng của Tần Hinh, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông. Lại nhìn thiết kế trong phòng này, Tùng Lệ Lệ đúng là muốn đánh cho tên thiết kế một trận. Căn phòng đáng chết này chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ. Mà phòng ngủ đáng chết lại có chiếc giường to quá đáng, ba bốn người ngủ trên đó cũng chẳng hề khó khăn.

Tùng Lệ Lệ muốn rời khỏi đây. Mặc dù trong lòng có suy nghĩ đó nhưng tất cả những gì diễn ra nằm ngoài dự tính của Tùng Lệ Lệ. Nếu như hôm nay Tần Hinh không xuất hiện, Tùng Lệ Lệ sẽ ca ngợi người thiết kế nơi này. Bây giờ nghe tiếng thở hổn hển ở bên ngoài, trong lòng Tùng Lệ Lệ rối bời, lao vào giường vùi đầu dưới gối, muốn làm như vậy để không phải nghe âm thanh khiến người ta muốn phạm tội, làm cho hai chân không tự chủ mà cọ cọ vào nhau, cũng làm cho bên dưới đang dần dần ẩm ướt.

Càng không muốn nghe, Tùng Lệ Lệ càng có thể rõ ràng nghe thấy tất cả những gì ở bên ngoài, khi mọi chuyện trở nên yên tĩnh lại, Tùng Lệ Lệ lại cảm thấy hơi lạnh, cửa sổ đáng chết không ngờ chưa đóng, một cơn gió đêm thổi vào, thổi vào dưới chân đã mở rộng ra, phản ứng nước bốc hơi đã phát huy tác dụng.

Mặt đỏ ửng rút ra khỏi gối, đưa đồng hồ lên xem thì thấy đã là 40 phút trôi qua, thời gian qua nhanh thật. Tùng Lệ Lệ giật mình, vội vàng lấy quần áo ở tủ cạnh đầu giường lao vào trong wc, khóa trái cửa lại.

Cố trấn tĩnh lại một chút, Tùng Lệ Lệ nhắm mắt ngâm mình trong làn nước lạnh, cả người trên dưới đều nóng bức cuối cùng cũng dần dần trở lại bình thường. Rốt cuộc Tùng Lệ Lệ đã lấy can đảm mở mắt ra, cảm thấy bên ngoài không có chút động tĩnh gì. Tùng Lệ Lệ thầm giật mình, thầm nói không phải đôi nam nữ đó không ở đây chứ?