Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 389 : Việc thừa

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Im lặng một chút, Tùng Lệ Lệ mỉm cười rất tươi. Khi một người đàn ông uể oải thì sẽ là thời cơ tốt nhất đi vào nội tâm của người đó. Tùng Lệ Lệ từ từ đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ đưa tay ra ôm đầu Dương Phàm đặt lên đùi mình, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Dương Phàm, trong miệng còn nhỏ giọng nói:

- Nguyên nhân của phản bội là lợi ích. Một người đủ lợi ích sẽ không sợ bị phản bội. Tôi thừa nhận tôi là một người phụ nữ có dã tâm, chẳng qua tôi cũng tự biết bản thân mình.

Lúc này sự thẳng thắn có hiệu quả hơn bất cứ lời dễ nghe nào khác. Một câu nói này làm cho Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Sau đó Dương Phàm ngồi dậy lắc lắc đầu mà nói:

- Thay quần áo thoải mái một chút.

Hai chiếc bánh bao mềm mại cọ cọ trên lưng Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ cười hì hì nói vào tai hắn:

- Vậy mới đúng, trời sẽ mưa, cô gái muốn lấy chồng mà.

Dương Phàm thay một chiếc quần ngố, thuận tay lấy một chiếc mũ cọ lên đội. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm như vậy không nhịn được cười mà đẩy hắn ra ngoài nói:

- Rất đẹp trai, ra đi, tôi muốn thay quần áo.

Dương Phàm rất muốn nói còn có gì không nhìn thấy cơ chứ? Nhưng hắn nghĩ lại chỉ cười ha hả rồi bước xuống lầu. Đi ra ngoài sân thì thấy ở đây không có một mống người, chỉ có một đám nam nữ đang đùa giỡn nói cười ở bờ cát cách đó không xa.

Tùng Lệ Lệ thay đồ bikini đi ra kéo Dương Phàm rồi nói:

- Đi, đi bơi một vòng.

Một cơn sóng cuốn đi tất cả vỗ vào bờ, Dương Phàm cũng sinh ra một cảm giác như vậy. Hắn cởi quần ngố ra lao đầu xuống biển. Một cơn sóng đâm đầu lao tới, Tùng Lệ Lệ theo bản năng trốn ra phía sau. Nhưng Dương Phàm không lùi mà tiến lao vào trong đó. Khi cơn sóng qua đi thì thấy Dương Phàm đang bơi về phía trước.

Lao người vào trong biển, cơn sóng trước vừa đi, cơn sóng sau lại tới, chỉ cần mày còn bơi ở trong đó nhất định phải vượt qua từng cơn sóng, từng cơn sóng một. Cơn sóng sao giống như đời người vậy, nhất định phải vượt qua từng cơn từng cơn sóng, không bao giờ ngừng lại.

Thu Vũ Yến không ngờ gọi vào điện thoại di động của Dương Phàm mà không ai nghe, hiện tượng này rất khó thấy. Rất hiển nhiên trong lòng Thu Vũ Yến lại nói thầm một tiếng:

- Không biết đang ở với người phụ nữ nào rồi.

Xe đã ra khỏi cao tốc, bây giờ đã gần giữa trưa, Thu Vũ Yến không thể làm gì khác hơn là gọi điện lại lần nữa. Lúc trước Chu Kiến Khang có gọi tới, trong điện thoại rất nhiệt tình nhưng không đả động được Thu Vũ Yến nửa phần. Hơn nữa còn Thu Vũ Yến cảm thấy khinh bỉ.

Điện thoại di động rốt cuộc đã có người nghe, tất cả đều giống như Thu Vũ Yến đoán trước. Người nghe điện không ngờ là một người phụ nữ, mà giọng nói có chút quen thuộc. Có đôi khi Thu Vũ Yến rất buồn bực, Dương Phàm không cần biết đi đến đâu, bên cạnh hắn luôn có phụ nữ. Vậy mà tên Dương Phàm háo sắc này hết lần này đến lần khắc không nhòm ngó gì đến mình. Chuyện này làm cho Thu Vũ Yến bị đả kích rất lớn. Đương nhiên người đàn ông xuất sắc có mấy người phụ nữ có gì là lớn chứ. Thu Vũ Yến cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Hầu hết phụ nữ đều thích chỗ dựa mạnh mẽ. Những người phụ nữ mạnh không phải không muốn, có lẽ không tìm được ai, hoặc là không ai muốn. Đương nhiên những người phụ nữ Les lại là chuyện khác, đó là không phải người bình thường.

- Là giám đốc Thu sao? Dương Phàm bảo cô trực tiếp đến đây, tên là.

Tùng Lệ Lệ trực tiếp gọi tên Dương Phàm làm Thu Vũ Yến cảm thấy ghen tỵ, xe không khỏi tăng tốc độ, thói quen xe bay năm đó hình như lại ló đầu ra. Đồng chí cảnh sát giao thông rất phụ trách xuất hiện, yêu cầu Thu Vũ Yến dừng xe.

Có thể do Thu Vũ Yến quá đẹp nên đồng chí cảnh sát giao thông cũng không làm khó, theo lẽ thường viết giấy phạt, cuối cùng cười nói:

- Lái nhanh như vậy làm gì chứ? Mạng là của mình mà.

Thu Vũ Yến một lần nữa lên đường, trong lòng có chút tức tối. Nàng vừa định tăng tốc lại nghĩ nhanh sẽ không được việc nên vẫn theo quy củ lái về phía mục đích.

Dương Phàm lần đầu xuống biển đã uống phải vài ngụm nước biển vào bụng. Hắn hết sức lực về biệt thự, Tùng Lệ Lệ cầm lấy khăn tắm đi tới rồi nói:

- Thu Vũ Yến gọi điện tới, tôi bảo cô ấy trực tiếp đến đây.

Dương Phàm im lặng một lúc, hơi trầm ngâm rồi nói:

- Ừ, biết rồi.

Lúc đi về Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi thầm suy nghĩ cứ như vậy đáp ứng giúp quá tiện nghi cho Thu Vũ Yến rồi, phải ra vẻ một chút chứ.

Phòng tắm ở trên ban công, lúc này ở bãi biển không có ai. Trần Xương Khoa cười hì hì đứng dưới lầu gọi với lên:

- Mọi người đến chỗ khác chơi, nơi này tạm thời thuộc về chú.
Tùng Lệ Lệ hiểu rõ ý đồ của Dương Phàm không khỏi đỏ mặt, một tay nhẹ nhàng đưa tới, nhỏ giọng xin tha:

- Ông chủ, như vậy không ...

Thật giống như nha hoàn thời xưa, chẳng qua hơi thành thục một chút mà thôi.

- Không được ...

Tần Hinh bị hôn đến độ không thở nổi, thật vất vả mở miệng ra há mồm thở dốc rồi nói:

- Cửa ...

Dương Phàm lúc này mới chú ý thấy cửa không mở, trong lòng hơi động cười cười một tiếng rồi nói:

- Không để ý đến cô ấy.

Thu Vũ Yến tắm rửa xong liền mặc một bộ đồ ngủ. Thu Vũ Yến không muốn nghe tiếng ở phòng bên cạnh cũng có. Từ ban đầu chỉ là tiếng chậc chậc, sau đó là tiếng rên rỉ. Thu Vũ Yến lúc này rất muốn mắng đám thi công căn biệt thự này, làm công trình như bã đậu vậy, cách âm gần như không có hiệu quả. Nhưng Thu Vũ Yến cẩn thận nghĩ lại mới nhớ cửa phòng mình khép hờ, nói không dễ nghe là cố tình không đóng cửa đợi con dê xông vào.

Thu Vũ Yến đau lòng ra ra định đóng cửa lại nhưng không nhịn nổi tò mò mà nhìn thoáng qua. Thu Vũ Yến thấy một cảnh làm cho nàng sợ hãi đóng sập cửa lại, dựa vào tường đưa tay vuốt ngực thở hổn hển. Cả người Thu Vũ Yến run lên, cả người mềm nhũn, sau đó khó khăn chạy lại giường vùi đầu vào trong chăn. Tiếng kêu đáng chết lại cao vút hơn nữa, âm thanh bên ngoài như muốn chui vào trong tai nàng vậy.

Kỹ thuật của Tùng Lệ Lệ đúng là quá kém, hoàn toàn là một người mới học. Chẳng qua vẫn cố sức mà làm nhưng không trông được hàm răng của mình. Chuyện này ban đầu làm cho Tùng Lệ Lệ ít nhiều có chút cảm giác nhục nhã. Chẳng qua nghĩ đến Tần Hinh như nữ thần khi làm chuyện này mà vẻ mặt đầy dâm đãng, Tùng Lệ Lệ cũng đành chấp nhận.

Ngày hôm sau Thu Vũ Yến thức dậy thì thấy trong nhà trống trơn không có ai. Ở phòng đối diện có thêm chiếc chìa khóa và một tờ giấy:

- Muốn ở thì ở, ở đến bao giờ cũng được. Lợi ích cần tranh thủ nhất định phải tranh thủ, tôi về trước.

Chữ là Dương Phàm viết.

Thu Vũ Yến mệt mỏi bật Tv lên, bên trong đang có tin tức về "Ngôi sao điện ảnh Tần Hinh .... " Nhìn cô gái thanh xuân, ngây thơ như nữ thần trên màn ảnh, Thu Vũ Yến cảm thấy quá nực cười. Ngay ở đây vào hôm qua, Tần Hinh còn hơn cả Tùng Lệ Lệ kia. Nghĩ mình không nghe thấy, không phát hiện ra gì sao? Giả vờ giỏi nhỉ?

Tần Hinh đang đóng phim, vậy mình chẳng lẽ không phải sao? Suy nghĩ này như một con rắn đang cắn xé trong lòng, Thu Vũ Yến cảm thấy đau đầu. Nàng đi đến tủ lạnh mở ra xem thì thấy trong đó đầy đồ ăn. Lúc này mới nhớ tới tối qua Dương Phàm lái xe ra ngoài, khi về còn cầm túi to túi nhỏ, Thu Vũ Yến lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Người đàn ông mình thích là chồng người khác còn không tính, còn phải chia xẻ với một đám phụ nữ khác. Vô tình? Đa tình? Phong lưu? Hạ lưu? Những chữ này không ngừng thay nhau hiện lên trong đầu Thu Vũ Yến.

Dương Phàm không về thành phố Hải Tân mà là đến trường Đảng tỉnh. Lớp học tập của cán bộ thành phố Hải Tân hôm nay chính thức bắt đầu.

Một chiêu rút củi đáy nồi thoạt nhìn là Dương Phàm đang giúp Tào Dĩnh Nguyên, nhưng trên thực tế ở chuyện này Dương Phàm còn giấu một bàn tay phía sau. Những người đến trường Đảng học tập đều là Tào Dĩnh Nguyên cho rằng không hợp tác, nhưng hầu hết là cục trưởng hoặc phó cục trưởng của các cục. Lợi dụng tâm lý Tào Dĩnh Nguyên nóng lòng mở ra cục diện, Dương Phàm lặng lẽ đẩy những người này sang hướng đối mặt với Tào Dĩnh Nguyên. Không phải là học tập một tháng sao? Chức vụ của những người này vẫn còn, chỉ cần thị ủy không gật đầu, bản thân bọn họ lại không có vấn đề gì lớn, khi về vẫn là lãnh đạo cục của mình.

Nhóm đầu tiên gồm 33 người mang theo tâm trạng sợ hãi không giống nhau tham gia lớp học tập. Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ thị ủy Phương Viên chịu sự ủy thác của lãnh đạo thị ủy theo đội đến đây. Nói thật dễ nghe một chút là quan tâm, nói khó nghe một chút là giám sát. Đương nhiên trong lòng Phương Viên rõ ràng nhất, trong lòng Dương Phàm cũng rõ ràng, Đàm Tuyết Ba đề cử người này cũng không có ý tốt gì, nhưng Dương Phàm cũng đã đồng ý.

Trong lòng Đàm Tuyết Ba đang tính toán chính là để Phương Viên học tập càng lâu càng tốt. Tốt nhất là đến khi Đàm Tuyết Ba rút lui rồi trở về càng tốt. Đàm Tuyết Ba năm nay 62 tuổi theo lý thuyết còn có thể làm thêm mấy năm nữa, nhưng bây giờ không phải đang chú trọng việc trẻ hóa cán bộ sao? Nếu như không phải bởi vì thành phố Hải Tân đột nhiên xảy ra cơn động đất chủ tịch, Phương Viên đã thành công thay thế Đàm Tuyết Ba rồi.

Hôm nay Phương Viên chỉ cảm thấy mình quá đen đủi, buổi sáng dậy cũng rất chán nản. Hôm nay lớp học tập chính thức bắt đầu, ngày hôm qua gọi điện cho thị trưởng Tào thì lãnh đạo từ chối có mặt trong buổi này. Gọi điện cho Bí thư Dương thì thư ký nói bí thư thị ủy có việc gấp phải lên tỉnh. Liên quan đến lớp học này, ngày hôm trước Phương Viên gọi điện thoại báo cáo, lúc ấy Bí thư Dương cũng không tỏ rõ thái độ có đến hay không. Chẳng qua bây giờ xem ra cũng không đến, có ai sẽ đến trông nom đám người đang chờ chết này chứ?

Các học viên đã tập hợp trong phòng hội nghị, hàng ghế danh dự rất vắng vẻ, ngoại trừ phó chánh văn phòng trường Đảng tỉnh cùng với giáo viên, có lẽ không còn ai đến nữa. Điện thoại di động vang lên ba tiếng, Phương Viên mới cầm ra nghe. Phương Viên cầm lên thấy là số lạ nên có chút tức giận mà nói:

- Tìm ai đó?

Ở đầu bên kia điện thoại di động truyền ra tiếng cười tủm tỉm của Tùng Lệ Lệ:

- Phó trưởng ban Phương, ăn thuốc súng hay sao mà tức giận như vậy?

Giọng nói có chút quen tai, Phương Viên sửng sốt một chút lập tức có phản ứng. Trong lòng như thấy được một tia nắng mặt trời vậy, vội vàng đứng lên nhỏ giọng nói:

- Kính chào trưởng ban thư ký Tùng