Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 391 : Phản ứng chậm

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Buổi lễ khai giảng lớp học chính thức bắt đầu, người chủ trì ban đầu là phó chánh văn phòng Tiễn đổi sang Triệu Thụ Nhân. Sau khi Triệu Thụ Nhân tuyên bố lễ khai giảng chính thức bắt đầu, sau đó mời phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân đại biểu cho tỉnh ủy lên phát biểu.

Cả hội trường lạnh ngắt như tờ, người bên dưới nhiều nhất là cục trưởng, bình thường gặp bí thư thị ủy đã khó, lãnh đạo tỉnh ủy đều chỉ có thể thấy trên Tv mà thôi. Mặc dù bọn họ không biết sát tinh phó bí thư Giang tại sao lại xuất hiện ở lễ khai giảng lớp học nhưng không ảnh hưởng bọn họ nắm bắt được vài thứ từ gương mặt tươi cười của bí thư thị ủy Dương Phàm. Bọn họ vừa chấn động mạnh, tất cả mọi người đều ý thức được ý nghĩa của lớp học này không giống như mục đích ban đầu.

Thú vị chính là Giang Thượng Vân người đầu tiên lên đài phát biểu lại không có bản thảo sẵn. Giang Thượng Vân nói một phen, chủ yếu là cổ vũ mọi người chịu khó học tập, đề cao tố chất bản thân hay gì gì đó, nói khoảng 20 phút. Giang Thượng Vân đúng là có trình độ, không có bản thảo mà nói đến 20 phút đồng hồ, phi thường lưu loát mà nội dung không hề buồn chán, thi thoảng còn khiến bên dưới kích động vỗ tay không thôi.

Đến lượt Dương Phàm nói, trong tay cũng không có bản thảo chuẩn bị trước. Bí thư thị ủy dùng chiêu thức âm hiểm đột nhiên tập kích này làm cho mọi người vô cùng mừng rỡ đã cười hì hì lớn tiếng nói:

- Phó bí thư tỉnh ủy Giang tôn kính ... đầu tiên tôi đại biểu thị ủy thành phố Hải Tân cảm ơn lãnh đạo tỉnh ủy đã quan tâm đến việc giáo dục tố chất cán bộ thành phố Hải Tân chúng tôi ...

Dương Phàm nói vẫn giống như trước đây, đơn giản, nếu không phải bị tiếng vỗ tay cắt ngang thì nhiều lắm 5 phút đồng hồ là xong. Buổi lễ khai giảng vừa kết thúc, Nguyễn Tú Tú liền khẽ nói với Dương Phàm:

- Phó bí thư Ngô còn có công việc phải làm, đi trước một bước.

Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tự mình đưa Giang Thượng Vân đến cổng trường Đảng tỉnh. Nguyễn Tú Tú không ngờ lại vào trong trường Đảng tỉnh cùng với Dương Phàm, kiểm tra chỗ ăn chỗ ở dành cho các học viên.

- Bí thư Dương, thật xin lỗi, phó bí thư Ngô quyết định đến đây quá đột ngột. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nguyễn Tú Tú ít nhiều có chút áy náy và tiếc nuối mà nói. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý của Nguyễn Tú Tú. Đây là một cơ hội tuyên truyền tốt, Nguyễn Tú Tú không thể thông báo trước cho mình. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:

- Tôi cũng chỉ đột nhiên quyết định đến đây mà thôi.

Dương Phàm nói như vậy chẳng khác gì nói cho Nguyễn Tú Tú, tôi không định mượn chuyện này làm chuyện gì đó. Loại im hơi lặng tiếng này theo Nguyễn Tú Tú thấy là làm cho người khác biết. Giang Thượng Vân ở tỉnh ủy cũng là người đứng thứ ba, bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà còn không thèm để ý. Nếu là người khác có thể đã dậm chân đấm ngực mà đau khổ, nuối tiếc.

Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú đi vào trong ký túc, bên trong có hai học viên tìm được sự sống trong chỗ chết đang kính sợ đứng ở cửa chào đón.

- Kính chào Bí thư Dương.

Sau khi bắt tay hai người, Dương Phàm khách khí nói:

- Để mọi người lên học tập đề cao tố chất của lãnh đạo, trong lòng mọi người không nên có chút áp lực nào, phải hoàn thành tốt đợt học tập này, trở lại vị trí thì mau chóng lập công mới.

Dương Phàm đi quanh một vòng xem xét. Phương Viên ở bên cạnh cười nói;
Tùng Lệ Lệ cười nói:

- Chắc là như vậy, tin tức của lão ta nhanh thật đó.

Dương Phàm ngồi dậy ưỡn ưỡn lưng rồi nói:

- Chị đoán xem Tào Dĩnh Nguyên bây giờ đang ở đâu?

Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Khó mà nói, tôi không đoán ra.

Dương Phàm cười nói:

- Chúng ta đánh cuộc xem, thị ủy và chính quyền thành phố, chị chọn một nơi.

Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi đảo đảo mắt mắt mà nói:

- Tôi không đánh cuộc với anh, miễn lát nữa dù thắng hay thua cũng bị thiệt.

Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi rút điện thoại di động ra cười nói:

- Cũng đã đến lúc có điện thoại rồi.

Nhắc ra cũng kỳ quái, Dương Phàm vừa dứt câu thì điện thoại di động vang lên. Tùng Lệ Lệ rất ngạc nhiên, Dương Phàm có chút đắc ý ấn phím nghe rồi nói:

- Phó trưởng ban Nguyễn, là tôi.

Tai Tùng Lệ Lệ dựng thẳng lên, Nguyễn Tú Tú năm đó là người đẹp mà mọi người ở trụ sở tỉnh ủy đều biết tiếng. Ông chồng là chủ một công ty ở thành phố Quỳnh. Nghe nói tình cảm hai vợ chồng có vấn đề.