Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 417 : Đều giả vờ

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Một câu này đã khiến tất cả mọi người phải ngây ngẩn. Sau đó La Thành có vẻ rất hoạt kê, vội vàng chạy tới trước mặt Dương Phàm, hỏi rất cung kính:

- Lão đại, có gì phân phó?

Trong khi tất cả mọi người còn đang há hốc mồm thì Dương Phàm rất bình tĩnh nói với La Thành:

- Phim mới của anh cho cô bé này làm diễn viên chính nhé. Đồng thời gọi điện thoại cho Trang Tiểu Lục tới đây làm quen với nữ diễn viên chính.

Mặc dù La Thành hơi béo bụng, tuy nhiên sau khi Dương Phàm nói xong, y liền cúi người một cách vất vả nói:

- Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay.

Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Dương Phàm hiểu trong lòng La Thành đang nghĩ gì, tuy nhiên cũng chẳng sao cả. Không phải chỉ là một nữ diễn viên thôi sao? Nếu đã học điện ảnh, ai mà không muốn diễn chứ? Quan trọng là phải phối hợp với Dương Phàm để câu gái.

Vu Phân Ny thiếu chút nữa khóc luôn tại chỗ. Tối nay khổ tâm chuẩn bị hết thảy để có thể trở nên nổi bật, ai ngờ còn chưa bắt đầu dã bị người ta đè ép không thở nổi. Lúc này, ở cửa chợt một người đàn ông mặc tây trang màu trắng xuất hiện. Vu Phân Ny vừa nhìn thấy y liền tỉnh táo tinh thần, lắc mông đi tới.

- Siêu Quần, anh phải giúp em được làm nữ diễn viên chính.

Vu Phân Ny tức giận cầu xin.

Long Siêu Quần hơi không kiên nhẫn nói:

- Tiệc sinh nhật, em nói chuyện đó làm gì? Để lát nữa anh tìm lão La cho em là được.

Lúc này Hàn Na và Tiếu Uyển Dung đều quây lấy Dương Phàm và Triệu Tuyết. Hai người cùng hạ giọng hỏi to hỏi nhỏ.

- Dương Phàm, anh thật sự là lão đại của tổng giám đốc La à? Anh không phải người nhà nước sao?

Triệu Tuyết hỏi một câu mà mọi người quan tâm nhất.

Dương Phàm gật gật đầu nói:

- Cũng không khác là mấy. Anh ta làm việc phải nhìn sắc mặt của anh. Có sao không?

- Sao anh không nói sớm anh là người của bộ Văn hóa? Triệu Tuyết, bồ quá đáng thế, cất giấu bạn trai như vậy, giờ mới lấy ra.

Tiếu Uyển Dung dậm chân, ôm lấy Triệu Tuyết nói:

- Mình phải làm diễn viên cấp B. Bất kể bồ dùng biện pháp gì, nếu không mình sẽ mật báo cho Dương Phàm. Nói bồ…

- Muốn chết…

Triệu Tuyết lập tức bịt miệng Tiếu Uyển Dung.

Hàn Na ở bên cạnh cũng cười hì hì nói:

- Mình cũng muốn có một vai. Đừng để mình nói lung tung đó, thậm chí còn đục tường nữa cơ.

Lúc này, Vu Phân Ny đã ngọt nhạt một trận bên tai Long Siêu Quần, sau đó chỉ về phía Dương Phàm. Dương Phàm thấy thế ngẩng đầu, mặc kệ ba cô gái náo loạn. Long Siêu Quần mang theo vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi đi tới sau lưng Dương Phàm, cẩn thận hỏi:

- Anh bạn, tôi thấy bóng dáng của anh rất quen. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dương Phàm cười hì hì quay đầu lại. Vu Phân Ny đi lên, kéo tay Long Siêu Quần nói:

- Siêu Quần, chính là người này nói rằng người kinh doanh chẳng có gì tốt cả, còn châm chọc là như ruồi bọ.

Trước mặt Long Siêu Quần, ba cô gái có vẻ hơi khẩn trương. Bố của Long Siêu Quần là thường vụ phó thị trưởng. Vu Phân Ny vẫn luôn rêu rao nên tất cả mọi người đều biết.

- Ha ha, cô thông minh đó, còn biết tôi nói cô là ruồi bọ. Tôi muốn sửa một chút, cô là ruồi mẹ.

Nói với Vu Phân Ny xong, Dương Phàm lại nói với Long Siêu Quần:

- Siêu Quần, tôi bao toàn bộ các vai nữ trong phim của La Thành. Anh đi tìm chỗ khác nhé.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Long Siêu Quần gật đầu rất cung kính:

- Tuân mệnh.

Tất cả mọi người đều ồ lên. Dương Phàm cười giơ tay nói:

- Đã lâu không gặp.

Long Siêu Quần cười ha hả giống nhìn thấy bạn cũ, bắt tay Dương Phàm nói:

- Lâu ngày không gặp. Tìm chỗ ngồi đi.

Hôm nay Dương Phàm có thể chủ động giơ tay, coi như là hết thảy cũng không so đo nữa. Chỉ điểm này thôi cũng khiến Long Siêu Quần cảm thấy mình vừa rồi cấp mặt mũi cho Dương Phàm là rất đáng giá. Vu Phân Ny đáng thương không còn có vẻ kiêu ngạo như trước nữa mà ngoan ngoãn đi theo phía sau. Triệu Tuyết thì nắm tay Dương Phàm càng chặt hơn, ngoan ngoãn và tò mò không ngừng đánh giá Dương Phàm.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Dương Phàm liếc Vu Phân Ny một cái, nâng chén cười nói với Long Siêu Quần:

- Anh vẫn bộ dạng như vậy, không có gì thay đổi cả.

Long Siêu Quần liếc Triệu Tuyết một cái, cười ha hả nói:

- Anh cũng không có gì thay đổi. Không phải nói tới phía nam nhận chức à? Sao giờ trở lại thế?

- Trở lại có chuyện riêng.

Dương Phàm không trả lời, tuy nhiên Long Siêu Quần nhìn Triệu Tuyết một cách rất tự nhiên, mỉm cười vẻ hơi mờ ám, nói:

- Anh được đấy. Triệu Tuyết là cô gái thanh cao nhất trong lớp học của các cô ấy, bao nhiêu anh em theo đuổi đều đâm đầu phải đá.
Nói xong Dương Phàm đánh xe đi. A Bưu lúc này đã bị đánh xanh mặt, trong mắt mang theo một chút oán giận nhìn chiếc xe rời đi, sau đó quay sang hạ giọng hỏi Triệu Tuyết:

- Ai vậy? Sao tinh tướng thế?

Triệu Tuyết không trả lời thẳng mà cười lạnh nói:

- Anh có bản lĩnh thì tìm đứa con gái khác tới cứu đi. Nếu hôm nay không nhìn anh đuổi theo thì em cũng không thèm quản sự sống chết của anh. Đừng tưởng rằng nhà anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi. Quốc gia này có rất nhiều người muốn giết anh chỉ là chuyện nhấc tay, nhấc chân.

Chiếc Audi cứ đi lặng lẽ trong bóng đêm. Hai cô gái ngồi phía sau ghé sát vào nhau thì thầm, cũng không biết đang nói gì. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ của Hàn Na là Dương Phàm có thể đoán được đại khái nội dung. Trong lúc nhất thời Dương Phàm hơi lười biếng không thể cao hứng nổi, nghĩ tìm chỗ nào đó ăn cơm lại nhất thời không có đáp án.

- Các em muốn đi ăn ở đâu?

Thừa dịp đèn đỏ, Dương Phàm quay đầu lại hỏi khiến hai cô giật mình tách nhau ra, nhìn Dương Phàm vẻ bất an.

- À, anh cứ quyết định đi, bọn em ăn gì cũng được.

Tiếu Uyển Dung hơi trấn định một chút, đáp.

Dương Phàm lúc lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Anh thật chẳng biết chỗ nào hay ở Bắc Kinh cả. Thế này đi, cứ đi thẳng về phía trước, gặp nhà hàng nào đầu tiên là vào luôn.

- Hay là tìm chỗ nào quen một chút rồi ăn. Ăn xong thì bọn em chơi với anh một lúc luôn.

Hàn Na vốn không nói chuyện chợt nói một câu với vẻ rất cẩn thận.

Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:

- OK.

Xe đi thẳng tới hội sở của La Thành. Dương Phàm vừa lái xe vừa lấy di động ra, bấm số La Thành, nói:

- Anh nói hội sở chuẩn bị cơm, tôi muốn một phòng.

Treo điện thoại, Dương Phàm quay đầu lại nhìn Hàn Na đang hơi không khống chế được vẻ mặt của mình. Đột nhiên Dương Phàm nhớ tới một câu nói: đàn bà miệng rộng thì bên dưới cũng lỏng. Nếu thật vậy, Hàn Na miệng hơi rộng, Tiếu Uyển Dung thì miệng rất nhỏ. Liệu tối nay có nên thử kiểm tra thực tế có đúng như lý thuyết không?

Xe chạy đến trước mặt hội sở, vừa dừng lại thì bên trong La Thành bụng bự đã đi ra.

- Hãi, anh cũng quá trắng trợn đó nhỉ?

La Thành nhìn hai cô gái phía sau, hơi giật mình hỏi.

- Đổi nhanh thế? Triệu Tuyết không phải là con gái của bí thư tỉnh ủy sao?

La Thành hỏi nhưng có ý khuyên khá hàm súc.

Dương Phàm lười giải thích, vỗ vai La Thành nói:

- Dẫn đường đi.

Hai cô gái cũng đi vào theo. Dương Phàm không biết nên nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.

Hắn thầm tự niệm "Trẻ con hư hỏng!". Sau khi tự thôi miên bản thân, Dương Phàm đi theo La Thành vào thang máy. Hai cô gái tiến vào. Dương Phàm lúc này hai tay ôm cả hai cô. La Thành chậc chậc hai tiếng quay đầu làm ra vẻ không phát hiện. Tiếu Uyển Dung thuận thế ngả vào người Dương Phàm. Hàn Na thì hơi ngượng ngùng, tuy nhiên vẫn tùy ý để Dương Phàm ôm lấy mình.

Trong một phòng riêng ở tầng trên cùng, một cửa sổ lớn rộng chừng hai thước vuông hướng ra ngoài phố, bên ngoài thành phố đã bắt đầu lên đèn.

- Ăn cơm Tây nhé. Hôm nay bò bít tết khá ngon.

La Thành cười hỏi. Dương Phàm gật đầu buông hai cô ra, ngồi xuống ghế, quay đầu lại nhìn thành phố lên đèn. Chỉ trong chớp mắt, Dương Phàm đột nhiên biến thành tịch mịch, thần thái trên mặt không hề hòa hợp chút nào với không khí náo nhiệt của thành phố.

La Thành không nói gì nữa, quay người đi ra. Hai cô gái hơi không biết nên làm gì, lần lượt ngồi xuống, lại cảm thấy có vẻ không thích hợp. Vẻ mặt yên lặng của Dương Phàm đắm chìm trong không khí uy nghiêm, dường như không phải là con người ngả ngớn lúc nãy nữa. Khí chất này tuy rằng biến hóa không rõ ràng nhưng hai cô gái này đã quen nhìn mặt người khác để ăn cơm, bị biến hóa này khiến cho không biết nên làm gì.

Cũng may, Dương Phàm không duy trì như vậy lâu lắm. Hắn quay đầu lại, vỗ tay xuống hai bên ghế nói:

- Sao vậy? Còn muốn anh mời hai em ngồi xuống nữa à?

Cơm Tây không hợp khẩu vị Dương Phàm lắm. Ở Trung Quốc, cơm tây rất dễ bị suy diễn thành một hệ tư tưởng.

Lại nói tiếp, Dương Phàm cảm thấy khái niệm đó rất vô nghĩa. Mục đích cuối cùng của cơm Trung Quốc và cơm tây đều là để lấp đầy cái bụng, đưa lên thành tư tưởng này nọ đều chỉ là thủ đoạn chính trị mà thôi.

- Bò bít tết cắt miếng, đưa hai đôi đũa tới đây.

Sau khi đồ ăn được đưa lên xong, Dương Phàm lại bổ sung hai câu khiến nhân viên phục vụ suýt nữa ngã vì giật mình. Cô bé đáng thương cúi đầu cố nén cười. Thái độ cung kính vừa rồi của La Thành đối với Dương Phàm khiến cô không dám.

- Đừng nín cười thế. Có mệt không?

Dương Phàm thản nhiên nói. Nhân viên phục vụ hốt hoảng lùi ra, không dám cười tại chỗ. Tuy nhiên Hàn Na không kìm nổi bật cười rồi lập tức quay đầu ra cửa sổ nhìn cảnh thành phố ban đêm.

Tiếu Uyển Dung thì thoải mãi cười nói:

- Dương đại ca thực hài hước.

Dương Phàm rất không nể tình cười nói:

- Không phải, anh không quen dùng dao nĩa