Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 425 : Lão nhi bất tử, thị vi tặc! (Già mà không chết là kẻ tinh quái)
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Lệ Ảnh từ trong sân bay đi ra vẫn xinh đẹp như trước. Phụ nữ 50 tuổi mà trông như chỉ 37, 38. Giơ tay nhấc chân có thể nói là vẫn vô cùng quyến rũ. Dọc đường đi, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn lên người Dương Lệ Ảnh một cách rất tự nhiên. Nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của Dương Lệ Ảnh, sắc mặt Dương Phàm hơi trầm xuống nói:
- Mẹ! Mẹ quá hồ đồ rồi. Sao lại dám đến đây một mình? Khẩn trương gọi điện cho ba đi. Để ông ấy yên tâm.
Dương Lệ Ảnh đang muốn dang rộng hai tay ôm lấy Dương Phàm lập tức xìu xuống như bóng hết hơi. Khóe miệng hơi nhếch lên nói thầm bất mãn. Tính tình Dương Lệ Ảnh cũng thay đổi ít nhiều. Vì nhớ đứa con trai máu mủ nên đặt vé máy bay xong liền xuất phát. Bởi vì không thích có người đi theo nên lén lút cầm hành lý lên đường. Học xong lái xe rất có ích, cứ bỏ xe lại sân bay sau đó gọi điện thoại để người ta làm nốt thủ tục.
Sau khi ra oai phủ đầu một trận, Dương Phàm thật cũng không có ý truy cứu tiếp, mỉm cười dang rộng tay nói:
- Thôi vậy. Để con gọi điện thoại đi. Trước tiên ôm một cái!
Dương Lệ Ảnh lúc này mới vui vẻ trở lại, ôm Dương Phàm cười hì hì sau đó nhanh chóng biến thành ba người ôm nhau làm cho ai đi qua cũng phải liếc nhìn.
Sau khi xe ra khỏi sân bay, Dương Phàm thở dài một hơi. Trái ôm con trai, phải ôm con dâu cười tủm tỉm nói:
- Ở Bắc Kinh chẳng thú vị gì hết. Cuộc sống hàng ngày đều là mai danh ẩn tích. Thế là đi cho lành. Lần này đến đây mẹ dự định ở lại một thời gian. Không biết có được hoan nghênh hay không?
Dương Phàm còn chưa nói gì thì Trương Tư Tề đã cười nói:
- Tốt quá. Trong nhà có nhiều người càng náo nhiệt!
Dương Phàm ho khan một tiếng, thầm lau mồ hôi, sau đó mặt không đổi sắc nói:
- Đúng thế. Náo nhiệt!
Dương Lệ Ảnh hiển nhiên là hiểu được trong lòng Dương Phàm nghĩ gì. Chẳng qua con trai thiên vị mẹ đẻ nên tự nhiên là không hề có chuyện giảng giải đạo lý.
Khi đi tới biệt thự, bản tính của Dương Lệ Ảnh lại bộc lộ, hướng về phía biển kêu to một hồi rồi cởi tung giầy ra, ngay cả cửa cũng chưa bước qua đã muốn xông ra bên ngoài. Dương Phàm đúng lúc nhìn thấy cảm khái nói:
- Nhìn thấy hài lòng chưa? Sau này có thể nhìn thấy hàng ngày!
Tất cả mọi người đều ngồi xung quanh cái bàn trong nhà, mặt trời chói chang buổi chiều không thích hợp để nô đùa. Dương Lệ Ảnh cũng không có can đảm đi bắt hải sản, duỗi người trên ghế sô pha ở trên lầu, cười nói với con trai vừa bưng trà tới:
- Mệt quá. Trước tiên phải ngủ một giấc đã.
Trước kia hai mẹ con ở Uyển Lăng, Dương Phàm cũng đã quen với bầu không khí này, liền gật gật đầu nói:
- Còn nói gì nữa?
- Lão nhi bất tử thị vi tặc! (Đây là một câu nói trong Luận ngữ, có nghĩa là: Già mà không chết là kẻ tinh quái!)
Chúc Vũ Hàm nói xong không nhịn nổi cười, ngã xuống giường co quắp một hồi. Nguyên nhân là do Dương Phàm dùng cằm miết lên gan bàn chân của Chúc Vũ Hàm.
Chờ tới khi Chúc Vũ Hàm cười tới mức thở không ra hơi thì Dương Phàm mới buông tay nói:
- Phụ quá nữ thừa (Cha sai lầm thì con phải chịu thay – Đời cha ăn mặn, đời con khát nước). Mặc dù nói rất có đạo lý nhưng cũng là bất kính với người già.
Lăn lộn trên giường một trận. Chiếc váy ngắn cũng bị lộn xộn, bị kéo tụt hẳn một bên hông. Quang cảnh lộ ra khiến bụng dưới của Dương Phàm nóng bừng lên. Hắn quay về phía hai người ở bên trong phòng khách thấp giọng cười nói:
- Em phải đóng cửa đã. Nhỡ có ai lại muốn xông vào.
Chu Dĩnh kéo Trương Tư Tề nói:
- Chị vào trong phòng em đi. Cái tên xấu xa này thật đáng ghét.
Dương Phàm đóng cửa xong quay lại. Chúc Vũ Hàm nhìn Dương Phàm cầu xin, hạ giọng nói:
- Đừng. Tiểu lưu….quá mất mặt!
Cái danh xưng tiểu lưu manh này đã lâu không gặp lại càng kích thích Dương Phàm. Cả người như hổ nhào đè lên Chúc Vũ Hàm không có sức chống cự. Sau khi cắn nhẹ vành tai một chút nói:
- Đều là người một nhà. Trông thấy thì có làm sao hử? Không ai có thời gian. Hừ hừ!
Chúc Vũ Hàm không kịp phản kháng. Cảm giác cơ thể căng phình lên. Cả người vô lực bỏ quên luôn ý niệm chống cự trong đầu. Hai chân quắp chặt eo Dương Phàm, miệng nỉ non:
- Chết mất!