Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 428 : Ném đá dò đường

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


A Bình rút khẩu súng lục ra, hung hăng hét lớn:

- Chạy với tốc độ cao nhất, tàu của đám tuần tra đều là đồ cũ nát, bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta. Mà dù đuổi được thì ông cũng thành cá chết lưới phá với bọn chúng. Nếu có thể cắt đuôi bọn chúng, tiền tăng gấp đôi.

Đều là người sống bằng nghề này, chủ thuyền cũng đâu quá nhát gan.

Bốn giờ sáng, bây giờ đang là lúc tối tăm nhất trước bình minh, từ biển truyền về một tin tức làm người ta chán nản. Tàu tuần tra không thể đuổi theo tàu cá kia. Tàu đó đã tiến vào hải phận nước Y.

- Mẹ kiếp.

Trầm Ninh tức giận vỗ mạnh vào bàn. Mao Vũ cũng đang đợi tin tức không biết như thế nào mà trong lòng lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng. Trong lòng Mao Vũ đúng là không hy vọng Khang Hà chính là tên chủ mưu đứng sau mạng lưới buôn bán ma túy đó.

Hôm sau Dương Phàm nhận được tin tức thì trong lòng cũng bị đè nén một lúc lâu. Có chuyện cho dù biết sẽ xảy ra như vậy, nhưng Dương Phàm không thể nào thay đổi. Lúc này tâm trạng Lý Xán nhất định cũng không tốt. Dương Phàm có chút khó chịu với mình, A Bình lại chạy thoát, như vậy vụ án lại rơi vào bế tắc. Điều này làm cho Lý Xán sao có thể vui vẻ cho được.

Cuộc họp ban tối, Dương Phàm không thể không tham gia, cũng không tiện dẫn theo người đến. Vì thế Dương Phàm nói với người nhà một câu sau đó một mình lái xe ra đường trước hai tiếng, đi đến biệt thự của Tùng Lệ Lệ.

Tùng Lệ Lệ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh từ sau cửa thò đầu ra, xem ra vẫn nằm trên giường ngủ nướng.

Dương Phàm vừa mới vào trong nhà, Tùng Lệ Lệ đã đóng chặt cửa lại, mặt đầy nụ cười dâm đãng, ôm lấy Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:

- Em biết kiểu gì anh cũng đến đây sớm mà.

Vừa nói, Tùng Lệ Lệ liền nghiêng vai cho dây váy ngủ chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.

Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ đến nhà hàng thì các quan chức ở đây đã sớm đến. Khi Dương Phàm vừa xuất hiện cửa, mọi người lập tức đứng dậy. Dương Phàm nhìn lướt qua thì thấy bên cạnh Phương Viên có thêm một khuôn mặt xa lạ, tuổi không dễ phán đoán nhưng chẳng qua nhất định hơn 35. Từ việc người phụ nữ này ngồi cạnh Phương Viên, có thể đoán được đây là Nghê Hà – phó cục trưởng cục Giáo dục.

Nghê Hà ăn mặc rất bình thường, trông khá đơn giản và nhẹ nhàng. Dương Phàm đánh giá đây là người khôn khéo, xem ra trong việc lựa chọn người vào chức phó trưởng ban thường trực – ban Tổ chức cán bộ thị ủy, Phương Viên không tốn quá nhiều tâm tư.

- Kính chào Bí thư Dương, tôi là Nghê Hà.

Lúc bắt tay Nghê Hà hơi liếc nhìn Tùng Lệ Lệ một chút, phát hiện người phụ nữ này rất xinh đẹp, hơn nữa trên khuôn mặt đẹp đó còn không giấu được vẻ rạng rỡ và hồng hào. Nghê Hà cũng không cho rằng giữa Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ có bí mật không thể cho người ta biết. Trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ có bí thư thị ủy Dương Phàm ủng hộ nên mơ hồ trở thành nhân vật đứng thứ hai trong trụ sở thị ủy; bề ngoài đắc ý một chút cũng không có gì là kỳ quái. Ngay bản thân mình sau khi nhận được tin tức sẽ lên chức, không phải cũng hưng phấn kích động trong toilet một lúc lâu sao?

Nghê Hà chăm sóc rất tốt, da tay rất mềm mại, chỉ là người hơi lùn một chút làm cho hơi béo. Đây là di chứng do việc thường xuyên ngồi trong phòng làm việc gây ra. Người phụ nữ chỉ cần hơi thư giãn một chút, bụng sẽ rất nhanh to lên. Bao Ý – cục trưởng cục Tài chính mới nhận chức theo sát phía sau, bắt chặt tay Dương Phàm, mặt đầy vẻ cảm kích.

- Bí thư Dương, cảm ơn Bí thư Dương.

Người trong phòng cũng không nhiều, nhưng cũng đã bao gồm ba cơ quan nhà nước quan trọng là thị ủy, ban Tổ chức cán bộ và cục Tài chính. Những người này đều là xúc tu quyền lực của Dương Phàm, đây là căn cơ để bí thư thị ủy thành phố Hải Tân khống chế đại cục.

Bà chủ nhà hàng Hồ Gia Anh kịp thời xuất hiện, cầm thực đơn trong tay cười cười một tiếng đưa cho Dương Phàm:

- Bí thư Dương, cục trưởng Bao dự định gọi từng này món, ngài xem có cần thêm bớt gì không?

Người phụ nữ Hồ Gia Anh xuất hiện vào lúc này không thể nghi ngờ là có mục đích khác. Chẳng qua Dương Phàm cũng không quá để ý đến động tác muốn nhờ hào quang này của Hồ Gia Anh. Người làm ăn phần lớn đều như vậy, không làm như vậy mới là lạ. Lại nói lần trước chuyện du khách Hàn Quốc, Hồ Gia Anh đã cho Dương Phàm ấn tượng rất tốt, cũng không ngại thể hiện mình quen thuộc với bà chị khóa trên này.

- Học tỷ, tôi không biết nên chọn hay nên bớt đồ ăn, chị xem rồi tự bố trí.

Dương Phàm phối hợp đưa thực đơn lại, điều này thể hiện rõ quan hệ tốt đẹp với Hồ Gia Anh. Quan chức ở đây đều có ánh mắt, trong nháy mắt đều có biến hoá vi diệu, Bao Ý rất nhanh đứng lên cười cười một tiếng với Hồ Gia Anh.

- Bà chủ Hồ, nhiệm vụ tiếp đãi của cục Tài chính bắt đầu từ hôm nay xin làm phiền chị.

Hồ Gia Anh đạt được mục đích liền biết ý tiến, lui, cười hì hì nói với Bao Ý:

- Cục trưởng Bao đúng là giúp cho tôi rồi. Hôm nay tôi xin mời khách, sau này lãnh đạo ngồi đây đều được giảm giá 20 %.

Dương Phàm không khỏi mỉm cười, thầm nói người phụ nữ Hồ Gia Anh này đúng là biết làm người.

Dương Phàm trên bàn rượu cũng khá sôi nổi, không khí rất náo nhiệt. Có lẽ do vòng tròn này mới thành hình, lại có Dương Phàm ở hiện trường nên tất cả mọi người đều muốn thể hiện một chút lòng trung thành của mình. Người phụ nữ trong chốn quan trường trên cơn bản đều có thể uống, Nghê Hà tự nhiên thành mục tiêu vây công của mọi người. Nhưng kết quả ngoài ý muốn xuất hiện, Nghê Hà uống hết một chai Ngũ Lương Dịch vẫn không hề đổi sắc. Bao Ý vậy mà lại ngã xuống trước.

Dương Phàm cười cười nói với Phương Viên:

- Được đó, sau này ban Tổ chức cán bộ có một nữ tướng trên bàn rượu.

Nghê Hà vẻ mặt bình thường cười nói với Dương Phàm:

- Đa tạ Bí thư Dương đã khen.

Tiệc rượu kết thúc, Bao Ý và Tiễn Trình lảo đảo được dìu lên xe, lái xe vừa mới lăn bánh rời đi, hai người ngồi sau liền ngồi thẳng lưng, mắt sáng rực nhìn nhau một chút.

- Lão giả vờ à.

Hai người không hẹn cùng nói một câu.

Tiễn Trình thở dài nói:

- Không thể không giả vờ mà. Uống nhiều sẽ dễ xảy ra chuyện xấu mà.

Bao Ý nói:
- Ba nhà hoàn thành xác nhập trong thời gian bốn tháng tuy có hơi gấp gáp, nhưng treo đầu dê bán thịt chó thì cũng không khó làm.

Du Nhã Ny nói đến đây đột nhiên lộ ra vẻ bất an, nhìn Dương Phàm mà nói:

- Nếu làm như vậy thì em làm sao? Chuyện này chỉ cần người hơi có chút bối cảnh cũng có thể đoán ra nguyên nhân em làm như vậy.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Em việc gì phải để ý đến chuyện này. Em là cán bộ nhà nước mà, chuyện này đâu có quan hệ gì đến em. Đây là chuyện kinh doanh, bọn chúng nếu muốn từ trong nhà nước tra em ư; em cũng đâu có ngồi một chỗ ăn không. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tùng Lệ Lệ lúc này đang vô cùng kích động. Dương Phàm vì bảo vệ một tình nhân cũ mà phát ra năng lượng lớn như vậy, điều này làm cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Du Nhã Ny thở dài một tiếng rồi nói:

- Các chuyện cụ thể sẽ do chị làm.

Dương Phàm khoát tay nói:

- Thu Vũ Yến đang ở tỉnh Thiên Nhai, trước hết chị và cô ấy gặp mặt nhau rồi đưa ra một phương án bí mật. Sau đó chị và Thu Vũ Yến cùng bay đến tỉnh Giang Nam tìm chị em, sau này sẽ hình thành một quy định, lợi ích của ba nhà là một mối, lĩnh vực xây dựng là do chị và Thu Vũ Yến phân chia nhau.

Hai mắt Du Nhã Ny trở nên mơ hồ, ôm vai Dương Phàm mà lặng lẽ rơi lệ. Đây vốn là một cảnh rất cảm động, nhưng đáng tiếc lại có người không hài hòa phá hủy. Mà người phá hủy lại là Dương Phàm. nguyên nhân chính là mùi hương cơ thể của Du Nhã Ny chui vào trong mũi Dương Phàm. Mùi này làm cho tính dục trong cơ thể người đàn ông của Dương Phàm đã có phản ứng.

Ba cơ thể không biết từ lúc nào đã quấn lấy nhau. Một bàn tay của Dương Phàm đã không thành thật vén váy ngủ lên, bên dưới của Du Nhã Ny không có bất cứ một thứ gì che chắn, không có bất cứ thiết bị phòng ngự nào chống trả, nên trực tiếp bị đánh trúng yếu hại.

Du Nhã Ny phản ứng rất mạnh lập tức đưa tay ra đẩy Dương Phàm ngã vào đùi Tùng Lệ Lệ. Du Nhã Ny khom người giải phóng đồng chí Tiểu Dương Phàm đang bị nhốt, không hề do dự mở cái miệng nhỏ nhắn ra.

Kết quả tự nhiên là loạn thành một đoàn. Sau giây phút gián đoạn ngắn ngủi, Du Nhã Ny ôm chầm lấy cơ thể Dương Phàm, hai tay hai chân quấy chặt lấy không buồn nhúc nhích, cơ trên người không ngừng run lên, âm thanh như phát ra từ mười tám tầng địa ngục.

- Sướng chết đi được.

Nửa tháng sau công văn Dương Phàm kiêm nhiệm chức Chính ủy quân khu và thông báo danh sách các thành phố nằm trong trọng tâm của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc cùng được đặt lên trước mặt bàn của Triệu Việt. Cái trước là công văn chính thức; nhưng cái sau đây mới là trong một vài bộ phận được biết. Năm thành phố tạm thời chưa được xác định, nhưng với thâm niên chính trị của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt thì đưa ra một kết luận cũng không có gì là khó cả.

Người bình thường rất khó liên lạc hai chuyện này với nhau, nhưng Triệu Việt lại không thể không suy nghĩ.

Ném đá hỏi đường? Hay còn ý đồ khác?

Nếu thành phố Hải Tân tranh thủ trở thành một trong năm vị trí này, có lẽ khả năng thành công không lớn lắm. Đương nhiên đây chỉ là nếu như. Vấn đề là thành phố Hải Tân biết rõ mình không đủ tư cách nhưng vẫn muốn tranh thủ. Như vậy có thể tạo ra thanh thế khua chiêng gióng trống. Vấn đề là thành phố Hải Tân có tranh thủ không?

Cũng một bản dự thảo như vậy được đưa vào trong tay Dương Phàm, hơn nữa giờ phút này Dương Phàm đang trên đường đi đến chính quyền thành phố.

Dương Phàm chủ động đi đến làm cho mí mắt Tào Dĩnh Nguyên không khỏi nhảy lên. Chuyện này rất không bình thường. Chuyện đã không bình thường thì Tào Dĩnh Nguyên nhất định phải cẩn thận đối phó.

Sau một phen khách khí, Dương Phàm cầm lấy thuốc lá mà Tào Dĩnh Nguyên đưa tới, châm hít sâu một hơi rồi cười nói:

- Đã xem văn bản dự thảo gửi đến ngày hôm nay chưa?

Tào Dĩnh Nguyên cũng là người lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường nên đã nhìn qua một chút, nhưng vẫn cười nói:

- Bận quá nên không xem được.

Dương Phàm cầm bản dự thảo trong tay đưa cho Tào Dĩnh Nguyên rồi nói:

- Tôi đã đánh dấu đỏ, lão xem một chút.

Chữ năm thành phố được gạch chân đỏ như muốn đốt cháy người ta. Hai mắt Tào Dĩnh Nguyên không nhịn được mà trợn trừng lên. Mặc dù Tào Dĩnh Nguyên rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh nhưng mắt vẫn vô tình co rút lại.

- Đồng chí Dương Phàm, cái này rất khó làm đó?

Tào Dĩnh Nguyên có chút không tự tin, nhưng lại không cam lòng nhìn Dương Phàm. Chuyện tốt này có ai là không muốn chứ? Một khi thực sự thành công thì sẽ tăng lên ít nhất là nửa cấp. Đang tương đương giám đốc sở sẽ thành cấp phó bộ.

- Chuyện này có lẽ sang năm sẽ được quyết định. Theo tôi biết nếu không chạy thì thời gian rất chặt, cơ hội đã bỏ qua thì không bao giờ trở lại.

Dương Phàm có chút nghiêm túc nhìn Tào Dĩnh Nguyên, trong mắt cũng lộ ra một tia kích động.

- Không tranh thủ thì cơ hội sao lại rơi xuống đầu thành phố Hải Tân được? Vì sự phát triển với tốc độ cao của nên kinh tế thành phố Hải Tân, đồng chí và tôi nếu không tranh thủ một lần thì đúng là không có trách nhiệm với nhân dân thành phố Hải Tân.

Tào Dĩnh Nguyên sau khi hiểu rõ ý của Dương Phàm liền lập tức nói ra, thái độ vô cùng kiên định.

- Thái độ này của đồng chí Dĩnh Nguyên làm tôi rất yên tâm. Chiều triệu tập hội nghị thường ủy để thảo luận, thành lập một tổ công tác chuyên ngành. Tôi giữ chức tổ trưởng.

Dương Phàm hưng phấn vỗ đùi. Tào Dĩnh Nguyên dường như đã thấy được ánh sáng của thành công. Người khác như thế nào Tào Dĩnh Nguyên không tin tưởng, nhưng bối cảnh của Dương Phàm lại khác. Tình hình Trung Quốc rất đặc biệt, không có gì là không thể.