Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 43 : Thu phục

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Đứng trước cửa khách sạn gần nửa tiếng, Ngô Yến không thấy Chúc Vũ Hàm đi ra, khóe miệng không khỏi nở nụ cười ghen tị. Cái gì mà chị với chả em? Rõ ràng là tình nhân. Chắc là đang trên giường trăng gió mây mưa đây?

Tính tò mò bùng lên trong lòng Ngô Yến, cô ta nhẹ nhàng đi về phòng, thấy cửa phòng bên đóng chặt. Mắt đảo xung quanh như rang lạc rồi phát hiện hành lang không có ai, cô ta bèn dí tai vào tường, hi vọng có thể nghe thấy gì đó.

Ngô Yến vô cùng thất vọng vì không hề nghe thấy gì cả, khi quay lại phòng buồn chán định bật TV thì nhìn thấy cái cốc trong khay trà, mặt mày hí hửng, vật lý cấp 2 lúc này được phát huy tác dụng rồi.

Ngô Yến vội lấy cái cốc áp vào tường rồi dí tao vào nghe, quả nhiên nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ từ phòng bên. Đáng tiếc tiếng nhỏ quá, Ngô Yến bắt đầu uất hận thằng nào thiết kế nên cái khách sạn này, vì sao lại cách âm tốt đến thế cơ chứ?

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đàn bà rên rỉ, tiếp sau đó lại nghe có tiếng phụ nữ nói chuyện, tới lúc quan trọng thì lại không nghe rõ gì cả ngoài một chữ "chết. Sướng chết chăng? Ngô Yến ngứa ngáy khắp người như bị lông chim cạ vào mũi, mùi vị này bao nhiêu năm chưa được nếm trải rồi, trời sinh hắn ta còn là loại đàn ông mình vừa nhìn là đã động tình nữa mới chết chứ. Ngô Yến 35 tuổi ghen tới phát điên lên. Thấy thời gian thoắt cái đã qua được nửa tiếng mà lực chiến đấu của hắn ta vẫn mạnh mẽ quá chừng. Đẹp trai khiến đàn bà nhìn là mê thì thôi đi, còn khỏe tới mức này nữa sao. So với đây thì cái lão hay ghen ở nhà được vài phút đã chịu trận rồi. Nếu có thể lên giường với Dương Phàm một đêm thì chết cũng nguyện mà.

Tâm tình của Dương Phàm trong nháy mắt như mớ quần áo vứt tứ tung vậy, thân thể cứng đờ lại, không ngờ đây lại là đầu của Chúc Vũ Hàm, quá bất ngờ mà. Không phải nói là cùng người ta ở chung rồi hay sao? Xem ra không thể tin vào tin đồn được!

Cảm giác được Dương Phàm gặp trở ngại, trong lòng Chúc Vũ Hàm bỗng cảm thấy chua xót, thân thể dựa vào người Dương Phàm, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc nhỏ giọng nói:" Sao thế? Em sợ chị bắt em chịu trách nhiệm hả?"

Câu nói này như sét đánh ngang tai Dương Phàm vậy, Dương Phàm lắc đầu nói:" Không phải. Em đột nhiên cảm thấy mình quá xấu xa còn chị lại quá trong sáng."

Trong lòng Chúc Vũ Hàm ngọt ngào, không cần biết là thật hay giả, đây cũng là lời nói nghe mà trong lòng sung sướng.

"Cái thằng ngốc này. Chị bây giờ rất vui, rất sung sướng, cảm ơn em còn chưa kịp nữa là. Là em cho chị được hưởng hương vị hạnh phúc của một người đàn bà."
Trầm Minh nhìn thì thấy số của thằng con, hơi nhíu mày một chút rồi nhận điện thoại nói:" Việc gì đấy?"

Trầm Ninh nhịn không được kích động nói:" Tin tốt bố à. Tối qua khoảng 12 giờ đêm, đồn trưởng Liễu Chính Khôn của đồn công an Nam Thành đã nhận được tin mật của nhân dân, tiến hành kiểm tra đột xuất quán karaoke Hoàng Triều. Trong một gian phòng phát hiện thằng Hạ Thiên con lão Hạ Trì Siêu đang hành lạc, trong đó còn có một con bé chưa quá 14 tuổi. Trong phòng còn tìm được một số độc phẩm. Hiện tại đã có người từ cục công an thành phố tới can thiệp vào việc này, yêu cầu thả Hạ Thiên ra trước. Vì vậy Liễu Chính Khôn tìm tới con, mong bố có thể can thiệp hộ việc này."

Mi tâm Trầm Minh nháy liên tục, hạ giọng thật nhỏ nói:" Liễu Chính Khôn của đồn công an Nam Thành không phải là em họ của Liễu Chính Dương hay sao? Sao hắn lại tìm đến mày?"

Trầm Ninh không có trả lời thẳng mà hỏi lại một câu:" Bố nói xem?"

Trầm Minh mặt lộ vẻ mãn ý mắng:" Cái thằng này, dám giở trò với bố mày à, mày còn non lắm con ạ. Để Liễu Chính Khôn nghe máy đi."

Đặt điện thoại xuống, tâm tình của Trầm Minh càng tốt hơn. Miệng lại mắng:" Cái gì mà nhân dân báo tin, hừ, tao thấy nhân dân ở đây chính là thằng ôn nhà mày đó."

Mặc dù cảm thấy Trầm Ninh dùng thủ đoạn quá ghê tởm, nhưng Trầm Minh lại cảm thấy thằng con đã biết nghĩ giúp ông già nó rồi. Có tấm lòng này là quý lắm rồi, cái khác sau này từ từ dạy sau.