Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 441 : Háo danh

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, trên đời đúng là giấy không gói được lửa, xem ra

có chuyện Triệu Việt đã biết. Điều này mới khiến cho Triệu Việt thất thố như vậy. Lão gia tử có sức ảnh hưởng quá lớn. Bố Dương Phàm – Trần Chính Hòa mặc dù đã vào Bộ Chính trị nhưng bây giờ mới đang ở giai đoạn đứng vững gót chân, làm chuyện gì nhất định không thể sánh bằng khi còn ở vị trí bí thư thị ủy. Ở Bắc Kinh có vô số ánh mắt nhìn vào, mỗi tiếng nói, cử động đều phải vô cùng cẩn thận. Điều này Dương Phàm có thể giải thích.

- Sức khỏe của lão gia tử vẫn tốt, gần đây đang tiến hành kiểm tra nhưng vẫn chưa có kết quả.

Dương Phàm không thể nói thật, chỉ có thể hàm súc thể hiện một chút.

Triệu Việt nghe xong có chút khó hiểu. Trong đầu Triệu Việt đang nghĩ về chuyện đoàn Khảo sát ban Tổ chức cán bộ trung ương đến thành phố Hải Tân, còn có thêm một phó bí thư tỉnh Nam Việt đi cùng nữa chứ.

Động tĩnh quá lớn này làm bất cứ ai cũng phải suy nghĩ. Phó trưởng ban Tiếu ban Tổ chức cán bộ trung ương từng nói tỉnh Nam Việt là tỉnh đứng thứ nhất thứ hai trong cả nước, phó bí thư tỉnh ủy không hề thua kém gì so với bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai.

Bên phía ban Tuyên giáo trung ương cũng đã hỏi thăm rõ ràng. Trưởng ban Mẫn ban Tuyên giáo trung ương tự mình gọi tới. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương và Viện khoa học xã hội Bắc Kinh là do Trần gia tổng động viên, điều này có thể hiểu được. Chẳng qua mấy chuyện cùng đến một lúc thì lại không dễ giải thích gì. Ít nhất Triệu Việt không thể giải thích được, thậm chí có thể nói thực sự không nghĩ ra tại sao Chúc Đông Phong lại nhảy ra ngoài.

Sự thật hiện ra trước mắt, Triệu Việt mặc dù là không nghĩ ra nhưng cũng chấp nhận sự thật này. Chẳng lẽ nói là Chúc Đông Phong đã có giao dịch gì đó với Trần gia? Khả năng này là rất lớn. Muốn trở thành người đứng đầu, Chúc Đông Phong nhất định sẽ phải bố trí những còn bài chiến lược, liên hợp tất cả lực lượng có thể liên hợp.

Triệu Việt trầm mặc hồi lâu, dùng khóe mắt lén nhìn lướt qua khuôn mặt vẫn giữ một thái độ trước sau như một của Bí thư thị ủy trẻ tuổi Dương Phàm, thấy thân hình hắn hơi nghiêng một chút tỏ vẻ tôn trọng lãnh đạo, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Mặc kệ nói như thế nào, Chúc Đông Phong đã trống rong cờ mở tỏ vẻ ủng hộ Dương Phàm, chỉ một điểm này đã khiến địa vị của Dương Phàm trong mắt Triệu Việt lặng lẽ phát sinh biến hóa. Kế hoạch Hoa Đan Liệt đang được thành phố báo cáo lên giờ nước lên thì thuyền lên, Dương Phàm mười phần tới chín là sắp vào thường ủy tỉnh ủy.

Điểm mấu chốt nhất, thằng nhãi này còn trẻ.

Xe đến tòa nhà thị ủy thì toàn bộ mọi người đều xuống xe. Trước việc thị ủy đã bố trí tiệc tối, Triệu Việt chỉ vung tay nói:

- Thời gian cấp bách, tùy tiện ăn một chút là được. Đồng chí Dương Phàm, sau khi ăn tối xong lập tức tổ chức hội nghị thường ủy.

Ba người to đầu nhất của thường ủy tỉnh ủy phát biểu đầu tiên trong hội nghị khiến các phóng viên, quay phim, nhiếp ảnh, v.v… bận rộn đầu đầy đổ mồ hôi.

Bận rộn tới tận 12 giờ đêm, các vị lãnh đạo mới vào ngủ lại khách sạn. Dương Phàm vẫn tiếp đón Triệu Việt từ đầu tới giờ, lúc này mới cáo từ rời đi. Trước khi đi, Triệu Việt cười hỏi:

- Binh lính canh cửa là cậu bố trí hả?

Ngay cả chức danh và tên cũng tỉnh lược, việc này thể hiện rất rõ rằng, mọi người nên thân cận nhau hơn.

- Thành phố Hải Tân có trách nhiệm bảo vệ thủ trưởng làm việc.

Dương Phàm hơi hơi cúi đầu, Triệu Việt cười phất tay.

Sau khi lên xe, Tiểu Liêu hạ giọng cười hỏi:

- Bí thư Dương đi đâu?

Dương Phàm vẫn đang nghĩ về vấn đề Triệu Việt đột ngột đưa ra, hơi sửng sốt trả lời theo bản năng:

- Đi thị ủy.

Lý Thắng Lợi quan tâm nói một câu:

- Bí thư Dương, thời gian không sớm nữa!

Dương Phàm cười cười không nói gì.

Văn phòng thị ủy quả nhiên vẫn sáng đèn. Chậm rãi đi tới cửa sổ nhìn, Tùng Lệ Lệ đang chủ trì một cuộc họp nhỏ. Có thể là có linh cảm nên Tùng Lệ Lệ ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Dương Phàm đang nhìn qua cửa sổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Họp tới đây thôi, thời gian không còn sớm nữa. Mọi người trở về nghỉ ngơi. Ngày mai xốc lại tinh thần cho tôi.

Khi Tùng Lệ Lệ nói thì Dương Phàm đã lén rời đi. Đi vào phòng làm việc của Bí thư thị ủy, Lý Thắng Lợi pha trà rồi mang vào. Dương Phàm nhỏ giọng cười, hơi nhắm mắt lại dựa vào bên cửa sổ.

Lý Thắng Lợi đi ra, thấy Tùng Lệ Lệ đi vào, lập tức cười đứng lên nói:

- Trưởng ban thư ký Tùng!

- Đi theo bí thư Dương bận rộn cả ngày, giờ vẫn còn bận cơ à?

Nhìn trong tay Lý Thắng Lợi không ngờ vẫn đang cầm bút ghi chép, Tùng Lệ Lệ không khỏi âm thầm tán thưởng, tự nhủ ánh mắt Dương Phàm quả thật không tồi.
Người tới cười nắm tay Dương Phàm nói:

- Giáo sư tự mình gọi điện thoại tới, bảo anh nhất định hết sức. Chú nói xem, anh có thể không đến sao?

Phó chánh văn phòng CCTV hóa ra là một trong những học trò của Chu Minh Đạo. Năm đó khi Dương Phàm còn đang học đại học thì anh ta đã học tiến sĩ. Xem ra Chu Minh Đạo làm việc gì cũng rất đúng mực và kịp thời. Dương Phàm bắt tay Sử Đạt Lâm, trong lòng âm thầm cảm kích.

Sau một phen khách khí, ngồi xuống chào hỏi vài câu, Dương Phàm cảm khái nói:

- Mấy năm không gặp, trước kia mấy lần ăn cơm ở nhà giáo sư, thật ra còn gặp thường xuyên hơn.

Sử Đạt Lâm mỉm cười, nhìn vị sư đệ nhiệt tình này, trong lòng rất ngưỡng mộ. Sử Đạt Lâm rất hiểu tính cách của Chu Minh Đạo, một học trò có thể khiến giáo sư tự mình gọi điện thoại để khơi thông quan hệ, có lẽ chỉ duy nhất Dương Phàm mà thôi.

- Khách khí nói đừng nói, anh tới là để chú chỉ huy. Ha ha, lần này tính toán đưa tin thế nào? Trọng điểm là gì? Trước tiên, bản tin phải có điểm nhấn chính.

Sử Đạt Lâm cười nói.

- Bốn chữ, lãnh đạo vượt trội!

Dương Phàm mỉm cười nói ra điểm chính.

Sử Đạt Lâm nghe xong cười ha ha nói:

- Khó trách chú em làm quan càng lúc càng cao, anh làm sư huynh còn phải học tập chú nhiều. Có những lời này của chú, anh biết phải làm gì rồi.

Lúc trước Dương Phàm còn phải cân nhắc nên ám chỉ thế nào với người của CCTV, hiện giờ xem ra không cần thiết nữa, cứ nói thẳng là được.

Khi nói chuyện Sử Đạt Lâm lấy điện thoại ra, bấm số xong, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, nói với giọng phi thường nghiêm túc:

- Tiểu Mã, cậu lập tức mang một tổ tới nhà khách mà lãnh đạo tỉnh ủy đang nghỉ, tranh thủ thời gian làm một cuộc phỏng vấn ngắn.

Dứt lời Sử Đạt Lâm liền treo điện thoại, sau đó quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:

- Thành phố Hải Tân đã biến hóa rất lớn trong nửa năm gần đây, thiết lập một loạt các thay đổi theo sát tinh thần chỉ đạo của trung ương, cả công tác giáo dục cán bộ cũng làm rất tốt. Lãnh đạo tỉnh ủy đánh giá rất cao các thành tích của thành phố Hải Tân. Lần này các lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy đến thành phố Hải Tân cũng thuyết minh rõ vấn đề.

Sử Đạt Lâm nghiêm trang nói, Dương Phàm nghe xong không khỏi âm thầm bội phục năng lực lĩnh ngộ của vị sư huynh này, đồng thời cũng mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Tào Dĩnh Nguyên đang nói chuyện với Lý Thắng Lợi.

Hai người nhìn nhau cười, Dương Phàm lớn tiếng nói:

- Cảm tạ CCTV đã ủng hộ thành phố Hải Tân.

Sử Đạt Lâm cười lớn tiếng nói:

- Mấu chốt cũng là các anh làm việc rất tốt, kiên quyết quán triệt tinh thần chỉ thị của trung ương trong giai đoạn hiện nay.

Lúc này Tào Dĩnh Nguyên cười dài gõ cửa, thăm dò tiến vào nói:

- Bí thư Dương đang bận à?

Dương Phàm lập tức cười đứng lên nói:

- Lão Tào, lão tới vừa lúc. Giới thiệu một chút, vị này chính là phó chánh văn phòng Sử của CCTV.

Lại một phen khách khí, Tào Dĩnh Nguyên phi thường khẩn thiết biểu đạt sự cảm kích của chính quyền thành phố đối với CCTV. Lúc này ba người mới ngồi xuống.

- Thị trưởng Tào, chúng tôi đã tới đây thì không thể trở về tay không được. Công tác cụ thể đều liên quan tới chính quyền thành phố, xin ủng hộ công tác của chúng tôi nhiều hơn nhé.

Sử Đạt Lâm nói với Tào Dĩnh Nguyên khá khách khí nhưng trong thần thái lại có chút ý vị kiêu căng.

Tào Dĩnh Nguyên làm gì có tâm tình so đo chuyện đó. Người của CCTV dù tới tỉnh cũng đều là những kẻ hoành tráng, tinh tướng, huống chi là xuống thành phố Hải Tân này? Cần phải nịnh bợ cho khéo, chỉ cần họ không chịu đưa mặt mình lên bản tin, đừng nói phối hợp, dù chuyện gì cũng có thể thương lượng được hết. Thích làm tổ tông cũng chẳng phải làm không thể!