Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 448 : Sự cô đơn khó chịu
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
- Dương Phàm không thích Hạ Bình Nam, chẳng lẽ anh không nhìn ra? Thành phố Hải Tân muốn lọt vào danh sách của kế hoạch Hoa Đan Liệt, anh biết ai là người đứng sau lưng ủng hộ Dương Phàm không? Là Chúc Đông Phong.
Hà Tiểu Mai bình tĩnh nói một câu, điều này như một quả bom làm cho Quế Thanh Hoa biến sắc. Xe từ từ dừng ở ven đường, Hà Tiểu Mai mới nói tiếp:
- Anh ghen tị sao, anh cho rằng giữa em và Dương Phàm có quan hệ gì sao? Em nói cho anh, em cho dù cởi hết, Dương Phàm cũng không có bất cứ phản ứng sinh lý gì.
- Vô nghĩa, trừ phi tên Dương Phàm đó không phải là đàn ông.
Quế Thanh Hoa không cần suy nghĩ đã phản bác một câu. Kết quả Hà Tiểu Mai bình tĩnh nhìn sang, Quế Thanh Hoa do dự một chút rồi nói:
- Em thực sự đã làm như vậy sao?
- Coi như đã làm như vậy, đáng tiếc anh ta không nhìn trúng em.
Hà Tiểu Mai rất thẳng thắn nói một câu, Quế Thanh Hoa lập tức ngậm miệng lại không nói được gì.
Trong phòng bật điều hòa, tiếng ong ong như ẩn như hiện, Tần Hinh như một pho tượng ngọc thạch rúc vào bên cạnh người nọ không nói gì, một bàn tay vô ý thức hoạt động trên ngực người đàn ông. Trạng thái này cứ thế duy trì nửa tiếng, Dương Phàm vẫn không có ý tiến thêm một bước nữa, dường như căn bản không để ý đến sự tồn tại của người phụ nữ bên cạnh, người mà hàng vạn người để ý tới. Đôi mắt đầy thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, giống như keo kiệt không nhìn vào người phụ nữ bên cạnh vậy.
Tần Hinh thông minh biết Dương Phàm không yên lòng, cho nên sau khi chui vào trong chăn liền nằm im không nhúc nhích, không muốn quấy rối Dương Phàm suy nghĩ. Dương Phàm đang xâu chuỗi những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Từ sự xuất hiện của Cao Thắng, Dương Phàm đã nhận ra vẻ không đúng rồi. Liên lạc với chuyện Chúc Đông Phong không có ở Dương Thành, Dương Phàm cuối cùng không khỏi thở dài một tiếng, không suy nghĩ chút nào nữa. Có người đang muốn tính toán thời gian, một kích không trúng tự nhiên sẽ lui ra, nghĩ nhiều cũng lãng phí tinh lực, điều này không ngờ lại làm cho họ Trữ được lợi. Cao Thắng rút súng, ân tình này coi như đã nợ xuống, ý của Trữ trung tướng đó là, Dương Phàm à, cháu rể của Trương thủ trưởng, vì ngài mà tôi đã nổ súng ở nội thành, việc này không dễ lau chùi đâu đó.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, tuyệt sắc trước mặt chưa từng có tâm trạng mà nhận.
Chẳng qua lúc này trong nhà phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam phi thật ra rất náo nhiệt. Nam Trân Trân đang khóc lóc kể chuyện tối xảy ra ngày hôm nay, đương nhiên cô ta không nói thật, chỗ này giấu đi, chỗ kia tăng thêm một chút, chuyện xưa diễn biến thành không cẩn thận, nói rằng mình nhỏ giọng xin lỗi nhưng tên binh sĩ kia đã nổ súng. Thực ra Nam Trân Trân làm như vậy cũng không cao cho lắm, chẳng qua chỉ cần lừa gạt trong lúc nhất thời, chỉ cần Nam Phi tin rồi có phản ứng là được, như vậy chút tức giận là đủ. Chờ sau đó tra ra rõ ràng thì Nam Phi muốn thoát khỏi liên quan cũng không quá dễ dàng. Đây là thủ pháp từ trước đến nay của Nam Trân Trân, Nam Phi thực ra cũng hiểu rất rõ. Chẳng qua hai anh em từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, Nam Phi không yêu em gái mình sao?
Người bình thường luôn mong Nam Trân Trân gặp vấn đề, Nam Phi cũng chỉ coi như không biết, bất công giúp một chút thì thôi. Nhưng tối hôm nay lại có người nổ súng, như vậy chuyện này lại khác rồi.
Cho nên sau khi Nam Trân Trân vừa khóc vừa kể lể xong, trên mặt Nam Phi không hề có bất cứ biến hóa nào, đưa tay lên vuốt vuốt đầu. chuyện này đúng là hơi nặng, cho nên sau khi vuốt tóc xong trên mặt Nam Phi đã nhăn lại.
- Người trong quân đội? Gọi là Dương Phàm?
Nam Phi bình tĩnh xác định lại một câu. Nam Trân Trân gật đầu như con gà mổ thóc, Nam Phi thở dài một tiếng rồi nói:
- Để anh hỏi thăm một chút xem sao.
Vừa nói Nam Phi liền gọi vợ đi tới, Nam Phi chậm như rùa đi về phòng làm việc của mình.
- Chị dâu, xe của chị đi hơi lạc hậu rồi đó thì phải. Em mới mua một chiếc ...
Trong nháy mắt khi Nam Phi đóng cửa thì nghe thấy Nam Trân Trân nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ.
Nửa tiếng sau Nam Phi từ trong phòng làm việc đi ra, mặt mày xanh mét đi tới trước mặt em gái đang nói chuyện vui vẻ với bà xã. Nam Phi không nói một lời vung tay lên tát mạnh, tát làm cho Nam Trân Trân ngã xuống sàn nhà. Nam Phi còn chưa hết giận, xông lên nhấc chân đá loạn. Vợ Nam Phi sợ hãi vội vàng ôm lấy, giữ chặt thì Nam Phi mới thôi.
Nam Trân Trân bị đánh ngây ra. Nam Trân Trân lớn như vậy mà anh trai Nam Phi chưa đụng tay với mình một lần. Hôm nay sao lại động? Dù nói như thế nào thì bây giờ Nam Trân Trân đã bình tĩnh lại, biết chuyện rất phiền phức, biết nhận lỗi không phải thời cơ. Cho nên Nam Trân Trân bò đến cạnh chân anh trai, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Nam Phi.
- Anh hai, là do em gây phiền phức cho anh. Vậy anh đánh chết em đi, nếu không em làm chậm tiền đồ của anh, ảnh hưởng đến cả nhà.
Lời này là đúng là rất làm người ta động lòng, nước mắt trên mặt rơi ra như bôi hành, trang điểm trên mặt bị nước mắt làm nhòa đi. Nhìn em gái một lúc, trong lòng Nam Phi đau như dao cắt.
- Trân Trân.
Nam Phi đau lòng đến độ nước mắt sắp rơi ra nhưng không đưa tay kéo em gái dậy mà thở dài một tiếng ngồi xuống rồi nói:
- Em đi đi, sau khi về thì suy nghĩ xem tại sao hôm nay anh đánh em. Em đừng làm người như vậy nữa, sống yên ổn cho anh.
Nam Trân Trân thấy tình hình này thì thầm nói lưu lại cũng chưa chắc phải chuyện tốt. Nam Phi có nói cũng không thể nói quá rõ ràng. Từ nhỏ Nam Trân Trân chỉ biết anh trai mình suy nghĩ sâu xa, nói với ai cũng lưu ba phần. Chuyện hôm nay làm cho Nam Phi thất thố đến độ đánh Nam Trân Trân, coi như là ngu cũng biết chuyện không ổn, hơn nữa rất không ổn.
- Ồ, em về trước, anh hai, anh nghỉ sớm.
Nam Trân Trân ra vẻ ăn năn, không buồn lau nước mắt trên mặt đi ra ngoài cửa. Nam Phi đột nhiên nói:
- Tối mai em đến đây đợi tin tức đi.
Nam Trân Trân ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại, trên mặt Nam Phi đột nhiên lộ ra một tia tức giận. Bà xã Khâu Quỳnh thấy thế không khỏi sợ hãi.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói. Chúc Đông Phong nghe xong không khỏi cười ha hả.
- Thằng bé này thật là giảo hoạt. Khi chính trị không thuận lợi thì lại chuyển sang con bài kinh tế, hoàn toàn xúc động dây thần kinh lợi ích của đối thủ, vì thế làm tan rã căn cơ của một quần thể lợi ích khổng lồ. Đúng là không hổ học kinh tế, suy nghĩ rất giống tôi.
Chúc Đông Phong cảm khái than thở một câu. Dương Phàm nghe thấy thế nhưng không hề cảm thấy đắc ý. Chuyện ra tay với tập đoàn Đại Hoa nguyên nhân là do Du Nhã Ny mà không phải là Dương Phàm thấy rõ toàn cục. Bên trong có vài phần may mắn, chẳng qua hành động ngoài ý muốn này lại kéo theo một tập đoàn lợi ích rất lớn. Sớm biết kết quả sẽ là như vậy thì Dương Phàm đã không thò đầu ra làm gì. Cảm giác này đúng là không thoải mái, nó giống như đã lên kế hoạch phục kích thì đột nhiên lại chuyển thành đại chiến trực diện.
- Ngài đừng khen con, con bây giờ là cưỡi hổ khó xuống. Ngài không phát hiện con vừa mới xuống máy bay đã có người nhìn chằm chằm sao?
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Chúc Đông Phong là ai, Dương Phàm hiểu rất rõ, trước mặt Chúc Đông Phong, Dương Phàm thật đúng không dám phóng túng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Tập đoàn Đại Hoa là trụ cột kinh tế của Đinh gia. Chỉ cần làm bị thương lợi ích của tập đoàn Đại Hoa, đội hình của Đinh Dược Nan sẽ bị rối loạn. thành phố Hải Tân sắp thừa nhận những đợt pháo hỏa dày đặc nhất của đối thủ, cậu phải chuẩn bị đầy đủ về tâm lý với kết quả trong tương lai. Thắng, căn cơ của Đinh gia ở tỉnh Nam Việt sẽ bị động hết. Thất bại thì cậu ít nhất phải ngồi ở vị trí này năm đến tám năm. Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn rời đi, nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu đã thất bại.
Chúc Đông Phong dân trở nên nghiêm túc, ánh mắt của Dương Phàm cũng từ từ trở nên thận trọng.
- Con không có sự lựa chọn nào khác.
Dương Phàm lớn tiếng nói, hắn cố gắng ưỡn ngực lên.
Chúc Đông Phong gật đầu hài lòng mà nói:
- Tháng sau sẽ diễn ra một hoạt động chuyên nghiệp đả kích tài chính tư nhân, tôi ảnh hưởng cũng chỉ có thể đến đó mà thôi. Rất khó.
Chúc Đông Phong nói thẳng ra như vậy đúng với những gì Dương Phàm suy nghĩ. Dương Phàm sớm chuẩn bị tâm lý nên cười cười một tiếng rồi nói:
- Con sẽ dùng hết toàn lực.
Chúc Đông Phong thản nhiên nói:
- Tiểu Vũ và mẹ nó về nhà cũ thăm ông bà ngoại, có lẽ phải ở lại đó cả tháng. Có chuyện gì cậu cứ liên lạc với Mạnh Quang Viễn. Những điều cần nói tôi đã nói với cậu ta.
Lời này đúng là bưng trà tiễn khách, Dương Phàm cười cười đứng lên nói:
- Con xin về trước.
Chúc Đông Phong vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ gật đầu cầm lấy tờ công văn trên bàn. Trong nháy mắt khi Dương Phàm xoay người, vẻ tươi cười trên mặt đã biến mất, vẻ mặt nặng nề đi ra khỏi cửa. Mạnh Quang Viễn đang chờ ở cửa vội vàng đuổi theo.
- Chỗ Hạ Bình Nam, cậu bao giờ rảnh thì gặp một chút chứ?
Mạnh Quang Viễn cười cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói. Dương Phàm đứng ở trong sân quay đầu lại nhìn căn biệt thự một chút rồi cười cười hỏi ngược:
- Tôi muốn tài liệu chi tiết về Hạ Bình Nam. Còn gặp mặt thì thôi, chẳng qua chánh văn phòng Mạnh tốt nhất bố trí một người liên lạc.
Mạnh Quang Viễn mỉm cười nói:
- Bí thư Chúc nói không sai, cậu quả nhiên là không trực tiếp tiếp xúc với Hạ Bình Nam. Yên tâm đi làm chuyện của cậu đi, tất cả tôi đều sẽ bố trí thỏa đáng.
Sau khi bắt tay chào tạm biệt, Dương Phàm lên xe nhắm mắt lại rồi nói:
- Về khách sạn.
Lúc vào trong đại sảnh khách sạn, Lý Thắng Lợi đứng ngồi không yên thấy Dương Phàm liền đứng bật dậy, đi tới trước mà đón:
- Bí thư Dương đã về rồi sao?
Dương Phàm có chút kỳ quái hỏi:
- Sao cậu lại không đi ra ngoài chơi thế? Chúng ta có hai ngày nghỉ cơ mà.