Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 468 :
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
Sau chuyện lần này Khương Thanh Bình đã thành thật hơn rất nhiều, đến khi cuộc khảo sát kết thúc cũng không dám gây loạn. Sau này Dương Phàm mới biết trong bữa cơm tối hôm đó mặt Khương Thanh Bình rất khó coi thì ra là Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên phân biệt gọi điện cho hắn. Hai người Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên còn nghiêm khắc phê bình hành vi sơ suất không để ý đến đại cuộc của Khương Thanh Bình.
Trần Chính Minh cùng Chu Minh Đạo thiên vị mặc dù rất hàm súc, nhưng chẳng qua chỉ giống như hoàng đế thay áo mới mà thôi, chuyện này muốn không truyền ra ngoài cũng khó. Kết quả toàn bộ đám lãnh đạo cao cấp ở tỉnh Thiên Nhai bị một lần rung động không lớn không nhỏ. Dương Phàm đã thoát ra khỏi vỏ bọc mang theo một khí thế không thể cản nổi đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Phó chủ tịch tỉnh Khương cũng không bởi vì bị bí thư tỉnh ủy Triệu Việt và chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cảnh cáo nên mới ngoan ngoãn hơn chút. Mà là tối hôm xảy ra chút chuyện đó, phó chủ tịch tỉnh Khương còn nhận được một cuộc điện thoại từ trên Bắc Kinh tới. Cuộc điện thoại này mới là nguyên nhân chủ yếu mà phó chủ tịch tỉnh Khương không tiếp tục làm khó dễ thành phố Hải Tân trong quá trình đoàn khảo sát có mặt ở đây.
Nội dung cuộc điện thoại đường dài rất đơn giản:
- Anh muốn đắc tội với tất cả quan chức tỉnh Thiên Nhai sao?
Mặc kệ phó chủ tịch tỉnh Khương có đắc tội với quan viên cả tỉnh Thiên Nhai hay không, tóm lại đã đắc tội với người ở thành phố Hải Tân.
Cuộc khảo sát làm cả thành phố Hải Tân khẩn trương cuối cùng đã kết thúc. Ngày cuối cùng mọi người ngồi họp, Trần Chính Minh đứng trên đài phát biểu khoảng nửa tiếng. Dương Phàm chỉ nhớ một câu:
- Công việc của đoàn Khảo sát dưới sự coi trọng cao độ của tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai và thị ủy thành phố Hải Tân đã hoàn thành tốt đẹp.
Trong lòng Dương Phàm cảm thấy việc này quá vô vị, chẳng qua vẫn phải dẫn đầu vỗ tay. Dương Phàm phát hiện mình không quá hưng phấn, thậm chí đầu óc đang như muốn ngủ, Dương Phàm một lần nữa nhận ra mình không thích đóng kịch. Đôi khi chính là như vậy, không cần biết anh có thích hay không, có chuyện nên làm như thế nào thì vẫn phải làm như vậy. Trên thế giới này rất nhiều lúc suy nghĩ và lời nói, hành vi không đi liền với nhau.
Thành phố Hải Tân tổ chức một buổi lễ mừng công, sau khi buổi tiệc kết thúc Chu Minh Đạo gọi Dương Phàm vào phòng. Sau khi thư ký rót nước rồi đi ra ngoài, Chu Minh Đạo không lập tức nói chuyện mà vẫn ngồi im ở đó. Tình hình này không thường xảy ra, Dương Phàm cảm thấy có chút khác lạ liền theo bản năng lấy thuốc ra châm hút. Hắn rất kiên nhẫn chờ Chu Minh Đạo mở miệng nói.
- Em có định vào Bắc Kinh làm hai năm không?
Chu Minh Đạo nói ra làm cho Dương Phàm trợn mắt há mồm. Lúc này Chu Minh Đạo nói như vậy làm gì? Dương Phàm nghĩ đến cuộc nói chuyện không đầu không cuối của Trần Chính Minh, cả người hắn không khỏi run lên một chút.
- Có việc thì liên lạc một chút.
Trong mắt Chương Vũ Ninh mang theo một tia nóng bỏng, Dương Phàm đột nhiên nhận ra có vấn đề gì đó. Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng đứng lại, thấy xung quanh vắng vẻ không có ai liền nhỏ giọng nói:
- Còn có ba, bốn tháng nữa bí thư đảng ủy cục Công an thật ra có thể tranh thủ một chút.
Dương Phàm để lại một mầm mống hy vọng rồi bắt tay chào tạm biệt Chương Vũ Ninh. Ở trong chốn quan trường mấy năm, Dương Phàm học được cách làm lợi cho mình khi nói cười này.
Khi Chương Vũ Ninh trở lại phòng làm việc liền lập tức đi vào phòng trong. Triệu Việt ngẩng mắt lên nhìn rồi nói:
- Cậu ta nói gì?
- Tôi nói sau này liên lạc nhiều hơn một chút. Cậu ta nhắc đến Lưu Đông Ba.
Chương Vũ Ninh trả lời rất có kỹ xảo, Triệu Việt ừ một tiếng rồi từ từ nói:
- Tạm thời để đó đã, cuối năm xem tình hình rồi nói.