Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 489 :

Ngày đăng: 04:35 20/04/20


Số biểu hiện trên màn hình điện thoại di động là số lạ, Dương Phàm cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, sau đó chỉ chỉ bao thuốc trên đầu giường rồi ấn phím nghe.

- Ai đó?

Mặc dù là số lạ gọi đến, nhưng người biết số điện thoại này cũng không nhiều, nên Dương Phàm tự nhiên không thể chậm trễ.

- Bí thư Dương, tôi là Dư Phi Vũ. Mạo muội quấy rầy, xin Bí thư Dương bỏ qua cho.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào xa lạ của một người phụ nữ. Vu Thanh Bình đang cầm lấy bao thuốc đột nhiên cứng ngắc lại, châm một điếu nhét vào miệng Dương Phàm, chuẩn bị đứng dậy thì bị Dương Phàm nhẹ nhàng kéo xuống nằm trên ngực mình. Điện thoại di động ở ngay cạnh bên tai, cả người Vu Thanh Bình run lên một chút, kích động mà nghĩ: "Anh ấy không ngại mình"

- Số điện thoại này là do phó chủ tịch tỉnh Khương cho tôi.

Dư Phi Vũ ở đầu bên kia điện thoại vội vàng giải thích một câu, nếu không sẽ không thể hiện rõ thành ý của mình.

- Ồ, có việc gì vậy? Khương Thanh Bình sao lại để một người phụ nữ ra nói chuyện thế hả?

Dương Phàm rất không khách khí nói một câu, trong lòng đúng là có chút tức giận.

Dư Phi Vũ nghe xong không khỏi có chút căng thẳng trong lòng, không khỏi cười khổ một tiếng. Dương Phàm nói đã quá rõ ràng, Dương Phàm có ý gì, đây là tên Khương Thanh Bình kia còn không chịu tự mình gọi điện thoại ở tình cảnh này sao? Còn muốn đẩy một người phụ nữ ra trước mặt sao? Chưa từng thấy tên nào dù chết cũng muốn mặt mũi như tên Khương Thanh Bình này.

- Ngài đừng giận, tôi có thể đại biểu Thanh Bình. Có những điểm không đúng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi ngài.

Dư Phi Vũ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Khương Thanh Bình đang nằm ngủ say trên giường. Tối ngày hôm qua sau một đêm vất vả làm công tác tư tưởng, kết quả cuối cùng Khương Thanh Bình vẫn không chịu gọi cuộc điện thoại này. Khương Thanh Bình còn nói: "Em thay anh gọi cho thằng ranh đó" Dư Phi Vũ ít nhiều có chút tức giận với Khương Thanh Bình. Chẳng qua Khương Thanh Bình đối với Dư Phi Vũ rất tốt. Một người phụ nữ cả đời có thể tìm được người đàn ông thật lòng với mình, theo Dư Phi Vũ thấy làm chút chuyện cho Khương Thanh Bình không có gì là quá cả.

Dương Phàm nghe xong không giận mà còn cười ha hả nói:

- Thú vị, phiền cô chuyển lại một tiếng, tôi muốn thấy thành ý rõ ràng. Lúc uy phong thì chỉ này chỉ nọ khắc nơi, lúc bị thiệt thòi lại chỉ biết trốn sau váy đàn bà thôi sao?

Dương Phàm nói xong liền dập máy. Bên trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút dài, Dư Phi Vũ cầm lấy điện thoại ngồi ngây ra đó một chút. Dương Phàm nói giống như roi da quất vào trong lòng Dư Phi Vũ. Lời nói khó nghe Dư Phi Vũ tự nhiên không chuyển đạt cho Khương Thanh Bình. Nhưng Dư Phi Vũ cũng ý thức được Dương Phàm đã nhẫn nại đến cực điểm.

Dư Phi Vũ bỏ điện thoại xuống liền lo lắng nên làm như thế nào mới có thể thuyết phục Khương Thanh Bình. Nếu nói lại nguyên văn lời của Dương Phàm với Khương Thanh Bình, Khương Thanh Bình là thùng thuốc súng tự nhiên sẽ bùng nổ. Dư Phi Vũ không khỏi nhíu mày nhăn trán.

Dập máy cuộc điện thoại của Dư Phi Vũ, Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Con mẹ nó chứ, lúc này còn thích ra vẻ với ông sao?

Lời này Dương Phàm dùng giọng Uyển Lăng mà nói. Bình thường Dương Phàm và Vu Thanh Bình thường hay dùng giọng Uyển Lăng nói chuyện với nhau.

- Ai mà làm cho anh giận như vậy?

Vu Thanh Bình cảm thấy bảo bối người đàn ông trong cơ thể mình chẳng những không mềm đi, ngược lại còn có xu thế to lên, cả người không khỏi giật giật một chút, hai vú cũng bắt đầu cạ cạ vào ngực người đàn ông.

- Còn có thể là ai chứ? Phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương Thanh Bình. Tên này mới nhận chức vài ngày đã thò tay vào địa bàn của anh. Anh chẳng qua nể mặt Hầu Tiếu Thiên nên đã cho hắn ta đủ đường sống. Không ngờ người này đã đến bước đường cùng còn muốn giữ lại mặt mũi.

Dương Phàm nói xong liền nghiêng người đặt Vu Thanh Bình xuống bên dưới. Vu Thanh Bình bị đẩy một cái đến trợn tròn mắt, hít sâu một hơi, hai chân theo bản năng quấn chặt lấy eo của Dương Phàm.
Dư Phi Vũ lúc này cũng không có tâm trạng tốt. Sau khi dập máy Dư Phi Vũ nhìn Khương Thanh Bình đang ngủ say ở trên giường, Dư Phi Vũ không có ý quấy rầy hắn. Dư Phi Vũ lặng lẽ thay một bộ đồ rồi viết tờ giấy để lại cho Khương Thanh Bình. Dư Phi Vũ cầm chìa khóa xe đi xuống lầu. Đứng trong sân, Dư Phi Vũ cầm điện thoại di động trong tay mà do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện vào số của Dương Phàm. Loại chuyện lau mông cho Khương Thanh Bình, Dư Phi Vũ đã làm không chỉ một lần hai lần, mỗi lần bị người ta khinh bỉ thì Dư Phi Vũ cũng không nói cho Khương Thanh Bình biết. Tận sâu trong lòng mà nói, Dư Phi Vũ cảm thấy tất cả những điều này đều là vì làm cho Khương gia, làm người, làm việc theo lương tâm mình là được.

- Bí thư Dương, vẫn là tôi, Dư Phi Vũ. Ngài có tiện không, chúng ta ngồi một chút?

Trong giọng Dư Phi Vũ mang theo một tia khẩn trương. Mặc dù chưa từng gặp Dương Phàm, nhưng cảm giác mà Dương Phàm mang đến cho Dư Phi Vũ chính là loại tính cách vô cùng kiêu ngạo, điểm này ít nhiều hơi giống Khương Thanh Bình. Nếu không phải như vậy thì một bí thư thị ủy làm sao lại dám đấu đá với phó chủ tịch thường trực tỉnh?

Gọi một cuộc điện thoại này, Dư Phi Vũ đã nhìn rõ tình hình. Chủ tịch tỉnh Hầu đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như bên phía Dương Phàm không chịu để yên, như vậy công việc của Khương Thanh Bình ở ủy ban nhân dân tỉnh cũng đừng mong thuận buồm xuôi mái. Việc này cho dù đưa lên Bắc Kinh nói đi nữa cũng không có chút chỗ tốt gì. Nếu làm không tốt Khương Thanh Bình còn bị lão gia tử kéo về mắng cho một trận.

Dư Phi Vũ có chút khẩn trương và cẩn thận, Dương Phàm từ trong giọng nói có thể nghe ra. Dù nói như thế nào thì một người đàn ông nếu so đo với phụ nữ cũng là không rộng lượng. Oan có đầu nợ có chủ, dù có nợ cũng phải tìm đúng chủ. Hơn nữa Dương Phàm cảm thấy nghe Dư Phi Vũ nói một chút cũng không có gì xấu cả.

- Ừ, cô nói địa điểm. Ăn cơm thì thôi, cô không đủ mặt mũi.

Lời này của Dương Phàm quá vô lễ, nhưng nếu không nói như vậy sẽ không đủ để thể hiện thái độ của Dương Phàm vào lúc này. Vừa nãy Dương Phàm còn đưa ra giá rất cao với Hầu Tiếu Thiên, hắn không thể trước sau mâu thuẫn được.

Dư Phi Vũ bị nói như vậy khiến cho trong lòng như dậy sóng, cả đời này còn chưa từng thấy ai dùng giọng điệu này nói với mình. Chẳng qua nói đi lại nói lại, lúc này Dư Phi Vũ không có bất cứ cơ hội cò kè mặc cả nào hết.

- Đường Hải Thành có một quán trà rất được, gọi là Ngưng Thúy lâu.

Dư Phi Vũ cố nhịn cơn xúc động trong lòng, rất kiên nhẫn nói ra.

- Cứ như vậy đi, nửa tiếng nữa tôi nhất định sẽ đến.

Dập máy, Dư Phi Vũ đến quán trà tìm vị trí, ngồi ở đó lặng lẽ chờ đợi Dương Phàm đến. Theo Dư Phi Vũ thấy, Dương Phàm ít nhất sẽ đến muộn nửa tiếng, đây là điều nhất định. Một giờ 38 phút, khoảng cách nửa tiếng còn hai phút đồng hồ nữa, Dư Phi Vũ khẽ thở dài một hơi. Chén trà trước mặt đã nguội, tâm trạng mặc dù có chút không cao, nhưng Dư Phi Vũ vẫn cảm thấy mình khá là may mắn. Đầu tiên Dương Phàm không ngờ ở trên tỉnh thành, như vậy mình cũng đỡ phải xuống thành phố Hải Tân một chuyến. Tiếp theo giọng của Dương Phàm mặc dù có chút khó nghe, nhưng vẫn đồng ý gặp mặt. Qua đó có thể thấy người này làm việc rất có chừng mực.

Một giờ 39 phút, cửa quán trà xuất hiện hình ảnh của Dương Phàm. Dư Phi Vũ có chút kinh ngạc lập tức đứng lên. Dương Phàm gần như là đến rất đúng giờ, qua đó có thể thấy người này rất giữ nguyên tắc. Một người làm việc đúng giờ thường thường rất có nguyên tắc. Một người có nguyên tắc thường thường là người luôn nói lý. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dư Phi Vũ lúc này.

Dương Phàm mặc dù chưa từng gặp Dư Phi Vũ, chẳng qua đưa mắt thấy Dư Phi Vũ đứng lên, hơn nữa đi đến vị trí trước mặt, hắn tự nhiên biết đây là người phụ nữ hẹn gặp mình. Khi nhìn thấy Dư Phi Vũ, Dương Phàm có chút kinh ngạc, không ngờ tới lại là một người phụ nữ có khí chất như vậy.

Dương Phàm vốn tưởng rằng loại phụ nữ này sẽ rất quyến rũ, yêu mị, xem ra điều này không đúng rồi, không thể dựa vào suy nghĩ chủ quan mà phán đoán người khác.

Đối mặt với sự nhiệt tình và nụ cười đầy thân thiện của Dư Phi Vũ, Dương Phàm không hề có ý làm đối phương mất mặt, khẽ bắt tay rồi ngồi xuống.

- Bí thư Dương đúng là giống như lời đồn, còn rất trẻ.

Dư Phi Vũ mở miệng không lộ dấu vết khen ngợi một chút. Dương Phàm nghe xong không để vào trong lòng, lạnh nhạt nói:

- Quá khen, giám đốc Dư mời tôi đến đây không phải chỉ vì nói mấy lời khen ngợi này chứ?

Dương Phàm trực tiếp như vậy làm cho Dư Phi Vũ đúng là không thể phán đoán. Chẳng qua nếu đã tới, như vậy người ta cũng không có ý đi lòng vòng, những thủ đoạn khác của Dư Phi Vũ coi như cũng không thể sử dụng đến.