Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 492 : Cho đến bây giờ chưa bao giờ có đấng cứu thế

Ngày đăng: 04:35 20/04/20


- Cút vào trong toilet mặc quần áo rồi đi ra. Nếu ông tát chết cô.

Dương Phàm quay lưng về phía Lâm Sơ Ảnh, trong giọng nói đằng đằng sát khí. Lâm Sơ Ảnh nghe xong lập tức bật dậy, cầm lấy chiếc cặp trên giường như con mèo nhỏ chuồn vào toilet.

Mười phút sau, Lâm Sơ Ảnh một lần nữa xuất hiện.

Lần này khi Lâm Sơ Ảnh xuất hiện, mặt đã được rửa sạch, môi thoạt nhìn thiếu đi chút máu, bộ đồ trên người cũng đổi thành quần jean và chiếc áo sơ mi. Lâm Sơ Ảnh cười hì hì đứng trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Như vậy đã được chưa?

Lúc này nếu như Lâm Sơ Ảnh đeo một chiếc cặp trên lưng đi ra, thì trông rất giống một cô nữ sinh cấp ba.

- Đừng khen tôi. Tôi biết mình trông rất được, chẳng qua xinh đẹp có đôi khi không phải chuyện gì tốt với một người phụ nữ. Ví dụ như tôi muốn nói chính là chuyện xưa sắp kể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Lâm Sơ Ảnh không khỏi nở nụ cười tự giễu, tiếp tục nói.

Chuyện xưa cũng không hề phức tạp, chính là một cô nữ sinh học năm thứ nhất đại học, có một ngày cùng bạn đi đến câu lạc bộ chơi, sau đó gặp phải một thanh niên trẻ tuổi có tiền, mà nhà người thanh niên này có quyền thế còn có tiền. Một câu chuyện xưa rất bình thường diễn ra. Cô gái cũng không thích người thanh niên này, dù cho tên này trông cũng đẹp trai, thái độ cũng ân cần.

Bố mẹ cô gái đều là phần tử trí thức cao cấp. Ông bố làm phó trưởng phòng trong sở Giáo dục tỉnh, mẹ là giảng viên đại học. Sau khi gặp được cô gái kia, người thanh niên bắt đầu điên cuồng theo đuổi. Kết quả cô gái tâm cao khí ngạo không hề do dự từ chối, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng người đàn ông mất đi kiên nhẫn, nói với cô gái một ngày nào đó cô sẽ đến cầu tôi.

Nửa tháng sau, bố cô gái bị bắt, tội danh là nhận hối lộ hơn 50 ngàn. Mẹ cô gái nghe tin ngã bệnh, đầu tụ máu sau khi được cứu chữa cả người đã tê liệt. Bởi vì chuyện của ông bố, tài khoản ngân hàng của gia đình cũng bị điều tra. Vì chữa bệnh cho mẹ, cô gái đã bán hết những thứ đáng giá tiền trong nhà, còn thiếu mỗi nước là bán nhà. Không còn cách nào khác cô gái đến một câu lạc bộ làm thuê, vì chữa bệnh cho mẹ còn đi vay nặng lãi. Chủ quán câu lạc bộ kia muốn dùng lý do này mà ép cô gái lên giường. Nhưng đúng lúc quan trọng thì người đàn ông trước kia thần kỳ xuất hiện, cứu được cô gái.

Chuyện sau đó càng bình thường hơn, người đàn ông đó giúp cô gái các chuyện. Cô gái vì báo đáp nên đồng ý làm bạn, chẳng qua người đàn ông đó mấy lần yêu cầu quan hệ, cô gái tỏ thái độ rất kiên quyết là sau khi kết hôn mới làm. Bố cô gái cuối cùng cũng được thả ra, chẳng qua sau khi được thả ra thấy biến cố trong nhà nên từ nay về sau không gượng dậy nổi, chìm mình vào trong rượu. Cô gái chẳng những muốn chăm sóc bố mẹ, mỗi ngày còn muốn đi làm thêm kiếm tiền. Bệnh của mẹ cần phải có tiền chữa trị mà.

Người đàn ông kia tỏ vẻ sẽ bỏ tiền ra giúp cô gái, kết quả cô gái từ chối, hơn nữa cũng từ chối đề nghị nghỉ học kết hôn. Người đàn ông đó lúc ấy không nói gì, chẳng qua tỏ vẻ muốn mời cô gái ăn cơm. Mặt mũi này cô gái không thể không cho. Vì thế cùng với người đàn ông đến nhà hắn ta ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong thì cô gái ngất đi. Lúc tỉnh lại cả người trần truồng. Cô gái tự nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
- Cô coi như đó là một cơn ác mộng đi, con người ta kiểu gì cũng có lúc tỉnh lại mà. Về phần hiện tại, cô đầu tiên muốn làm là không nên coi thường mình. Cô không hề sai, sai chính là thế giới này quá nhiều dục vọng, không đâu không có. Nếu muốn đợi đến ngày nào đó, cô đầu tiên phải học cách nhẫn nại.

Hai người cứ như vậy ôm nhau một lát, Lâm Sơ Ảnh rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra, nhỏ giọng nói:

- Anh đáp ứng giúp tôi tìm người sao?

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Tôi chưa đáp ứng gì với cô hết, cô cũng chưa nói gì với tôi cả.

Nói xong Dương Phàm cười cười với Lâm Sơ Ảnh. Vẻ tươi cười này làm cho Lâm Sơ Ảnh có cảm giác đang trong mùa đông giá rét lại được đắm chìm trong ánh nắng rực rỡ.

Dương Phàm nói một câu: "Giữ gìn" sau đó xoay người ra khỏi phòng. Theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Lâm Sơ Ảnh từ từ ngồi xuống sô pha, ngơ ngác ngồi đó, nước mắt phủ mờ khuôn mặt.

Đột nhiên điện thoại di động của Lâm Sơ Ảnh vang lên. Lâm Sơ Ảnh lấy điện thoại di động ra khỏi ví, vội vàng ấn phím nghe, bên trong truyền đến giọng nói thê lương của một người đàn ông:

- Từ trước đến nay không hề có đáng cứu thế, cũng không có thần tiên hoàng đế để dựa dẫm. Loài người muốn sáng tạo hạnh phúc thì phải dựa vào chính bản thân mình.

Tiếng hát giống như từ trên trời vang vọng xuống, giống như tiếng đại hồng chung đánh sâu vào lòng người. Lâm Sơ Ảnh ngơ ngác ngồi đó, mặt đầy nước mắt nhưng đã nở nụ cười.